"í oe í oe í oe....." Tiếng xe cấp cứu đã tới bên dưới căn hộ. Đến khi những nhân viên cấp cứu đi lên thì Phùng Nhạc đã ngất tự bao giờ. Nhưng cánh tay rắn chắt kia vẫn ôm lấy Du Linh không buông. Phải rất khó khăn hai nhân viên cứu hộ mới tách cô ra được rồi đỡ Phùng Nhạc nằm lên cán cứu thương.
"Linh..... Linh~~~~"
Giọng nói yếu ớt của Phùng Nhạc bật ra khi cậu đã nằm trên cán cứu thương. Đôi tay như đang tìm gì đó quơ quàng trên không trung trong khi đôi mắt vẫn nhắm chặt. Cặp chân mày nhíu lại tạo thành nhiều nếp nhăn ở giữa trán.
Tại sao? Tại sao lại như vậy? Trong lòng Du Linh trăm ngàn câu hỏi, nước mắt vẫn rơi trên khuôn mặt cô. Giơ tay ra bắt lấy đôi tay đang quơ loạn trong không trung của anh.
"Em Linh Linh đây. Phùng Nhạc, Linh Linh đang ở bên cạnh anh đây."
Dường như người kia nghe được lời cô nói. Nắm chặt tay Du Linh, đôi mày cũng dãn ra không ít.
Du Linh theo lên xe cứu thương cùng Phùng Nhạc đến bệnh viện. Cả đoạn đường đi cô vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt. Nhìn Phùng Nhạc trước mắt suy yếu mà tim cô quặng đau. Cho dù đã mất ý thức nhưng tay Phùng Nhạc vẫn nắm chặt lấy tay cô.
--- -------
Xe cứu thương rất nhanh đã đến bệnh viện.
Nhìn đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng khiến tâm hồn Du Linh cũng treo ngược lên cao. Dời tầm mắt xuống đôi tay đầy máu của mình, nhìn cứ như cô bị thương nhưng thật ra đây toàn bộ đều là máu của Phùng Nhạc, lúc nắm tay anh thì toàn bộ máu đều dính sang tay cô khiến bàn tay trắng nõn ngày nào bây giờ lại trở nên rất đáng sợ. Nở nụ cười cay đắng, Du Linh không ngờ tên ngốc kia vậy mà đến lúc hôn mê bất tĩnh mà vẫn nắm chặt tay cô như vậy, khó khăn lắm bác sĩ mới tách tay 2 người ra được.
"Tiểu Du...." Lúc này ở phía đầu hành lang bên kia có mấy người đàn ông chạy nhanh về phía cô. Người dẫn đầu chính là Phùng đại lão gia cùng với cha của Phùng Nhạc và bác sĩ riêng của Phùng gia.
Nghe có người gọi mình Du Linh ngẩn đầu lên nhìn mọi người đang tiến đến. Lúc trước bởi vì khóc quá lâu mà mắt của cô đều muốn sưng hiếp lại, đôi mắt bỏng rát khiến những thứ cô nhìn đều mờ ảo đi. Dụi mắt vài cái cô đứng lên nhìn ông lão trước mặt.
"Phùng đại lão gia..... Cháu xin lỗi....." Xin lỗi vì không chăm lo được cho Phùng Nhạc, xin lỗi vì để anh thành ra như thế này.
"Không sao. Không phải lỗi của cháu." Phùng đại lão gia nhìn cô từ một cô gái mạnh mẽ mà trở thành mềm yếu như bây giờ khiến ông muốn trách cũng không trách được.
Phùng Hạo nhìn cửa phòng cấp cứu thì cực kỳ lo lắng. Ông vốn chỉ có một đứa con duy nhất này. Nếu nó xảy ra chuyện gì thì ông còn mặt mũi nào mà đi gặp vợ mình dưới suối vàng nữa.
Bầu không khí trở nên trầm lặng hơn. Tất cả đều mang ánh mắt thương tâm nhìn về phía phòng cấp cứu.
"Cạch." Cánh cửa ngăn cách kia được mở ra nhưng bọn họ nhìn đèn bên trên vẫn sáng thì cực kỳ lo lắng. Nhìn một nữ y tá hối hả chạy về phía bọn họ.
"Người nhà ở đây có ai nhóm máu AB không. Bệnh nhân mất máu quá nhiều cần truyền máu gấp nhưng máu bệnh viện đã hết cần người nhà bổ xung."
"Tôi. Tôi là cha của nó. Có thể lấy máu của tôi." Phùng Hạo sốt sắn lên tiếng .
"Được. Vậy mời ông đi theo tôi."
Nữ y tá dẫn Phùng Hạo tiến đến chỗ lấy máu.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu cuối cùng chiếc đèn cấp cứu phía trên kia cũng tắt. Bác sĩ từ bên trong bước ra, vẻ mặt không thể hiện gì khiến tâm bọn họ cũng treo cao theo. Không biết tình hình như thế nào.
"Mọi người chắc là người nhà của bệnh nhân."
"Đúng vậy. Tôi là ông của nó." Phùng đại lão gia vì lo cho cháu trai mà gần như già đi vài tuổi.
Du Linh đứng bên cạnh cũng lo lắng đợi nghe kết quả từ bác sĩ.
"Thật may là người nhà phát hiện sớm cùng lượng máu đủ bổ xung. Nếu đợi thêm 5 phút nữa tôi thật sự không dám chắc sẽ cứu được cậu ta. Bây giờ giai đoạn nguy hiểm đã qua nhưng cần phải theo dõi thêm." Tiếp câu nói của bác sĩ là Phùng Nhạc được đẩy ra ngoài.
Nhìn sắc mặt trắng bệch cùng đôi mắt nhắm nghiền khiến Du Linh đau lòng muốn ngất xỉu tại chỗ. Cô quay đầu hỏi bác sĩ.
"Chừng nào anh ấy mới có thể tỉnh lại vậy bác sĩ."
"Nếu không xảy ra trường hợp bất ngờ gì thì có lẻ ngày mai cậu ta có thể tỉnh dậy."