Chàng Ngốc Nhà Nghèo Và Nàng Tiểu Thư Đanh Đá

Chương 7: Chương 7




-….khác nào bán rẻ nhân cách! Vớ lại hôm nay con đưa bác vào đây đâu phải để lấy đi tiền và nhận lời cảm ơn cuả bác!

-Ơ! Con cho bác xin lỗi , bác không có ý đó đâu!

-Dạ không sao ạ! Hihi!

Nó gượng cười chua chát

-À mà nãy giờ bác quên không hỏi con bao nhiêu tuổi? Ông hỏi để chữa cháy

-Dạ con 24! Còn vừa tốt nghệp và giờ đi làm được hơn một tuần rồi!

-Ukm, bằng tuổi con gái ta. Thế con đang làm ở đâu?

-Dạ, con làm ở tập đoàn Thành Long ạ!

-Hả? Ông tròn mắt

-Sao ạ?

-À..không có gì?

Nó cười nhìn đồng hồ, 8h15

-Thôi, bác nghỉ ngơi đi, cháu đã gọi cho vợ bác rồi, chắc tí bác gái vào đây thôi! Giờ cháu xin phép cháu phải đi rồi! Nó đứng dậy

-Cho ta địa chỉ để hôm bữa ta qua cảm ơn!

-Dạ không cần đâu ạ! Nếu có duyên bác cháu ta sẽ gặp lại!

Nói xong nó chào ông rồi đi ra luôn, bỏ lại đằng sau là một nụ cười cùng những cái gật đầu hài lòng. May quá, quần áo không bị dơ, nó lên xe. Xe nó vụt đi ra khỏi cổng bệnh viện, cũng vừa lúc ấy, một chiếc SH trắng đi vào. Đến công ty, nó mau mải vào phòng làm việc. Mấy anh chị đã biết lí do nó đến muộn nên phải qua một đợt tra khảo thì nó mới làm việc được. Một ngày làm việc đầy hiệu quả, nó cùng e Dream huyền thoại trở về. Thấy thèm nó vô quán bên đường mua nước mía. Trong lúc chờ đợi, nó đưa mắt nhìn xung quanh, HN cuối hạ đầu thu nhìn thật đẹp. Bỗng bên kia đường, con SH của e đi qua, thằng chó PH cầm lái, e ngồi sau ôm rất chặt lấy nó, trên tay thằng đó còn đeo băng từ vụ đánh nhau lần trước. Tự dưng nó thấy tức khi chứng kiến cảnh ấy, nó cũng chẳng hiểu sao nó lại như thế nữa. Nhưng thôi, nó gạt phăng ý nghĩ đó đi, đón lấy túi nước mía, trả tiền rồi lên xe trở về nhà. Mấy ngày sau đi làm cổ phiếu cuả công ty nó vẫn cao và ổn giá, không biến động nhiều lắm, nó cũng gặp e ở công ty vài lần, những lần đó e có điều gì muốn nói với nó nhưng nó coi e như người vô hình, bước đi thật nhanh qua mặt e. Buổi tối, hôm nay trăng than gió mát nên nó cưỡi xe lòng vòng hóng gió. Thấy có quán trà đá đông khách nó đi vào. Nhưng vừa định phi xe vào thì đập vào mắt nó là cảnh tượng cuả vụ xô xát trước cửa một khách sạn lớn. Không ai khác đó là e, thằng PH và một con nhỏ xinh xắn ăn mặc không thể hở hang hơn được nữa. E đánh nhỏ kia thì bị thằng PH tát và đẩy e ngã. E đứng dậy lên xe đi luôn, thằng khốn kia ôm con nhỏ vào trong. Chứng kiến cảnh ấy mà bàn tay nó siết chặt lại lúc nào không hay! Nó đang căm phẫn thằng chó kia vì đối xử với e như vậy sao? Nó chẳng hiểu thế nào nữa! Thở dài một cái rồi nó quay xe đi về. Nằm vật ra giường, nó trằn trọc mãi không tài nào ngủ nổi. Lòng nó như lửa đốt, nó đang lo lắng cho e, một người con gái xa lạ, một cô nàng tiểu thư đanh đá đã gây cho nó bao rắc rối! Không biết e có làm gì dại dột kô?...Hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu nó về e và cùng với đó nỗi lo cứ tăng dần lên. Chả nhẽ nó...e rồi sao?

-”Không! Thằng điên này! Mày nghĩ cái quái quỷ gì thế? Việc gì mày phải lo lắng cho cô ta chứ! Cô ta là tiểu thư khinh ngườ như rác mà! Mày ghét cô ta, đúng rồi mày ghét, cực kì ghét”

Nó tự dằn lòng mình ra rồi đem bao suy nghĩ và lo lắng ấy chìm vào giấc ngủ! Nhưng chàng trai trẻ ạ, “ghét cuả nào Trời trao cuả ấy”, ông Trời đã gán gép hai người thành một đôi Bảo Nan à!

22h15, đang ngủ thì điện thoại reo, nó lờ đờ mở mắt cầm lên, số lạ

-Alô!

-A Bảo Nam phải không? Một giọng nói quen quen

-Ukm! Mà ai vậy?

-E là Yến Mi đây!

Nó choàng tỉnh, là e. Nó mừng quýnh lên vì e vẫn bình thường nhưng cố bình tĩnh

-Sao cô có số của tôi vậy?

-E xin chị Vân!

Hôm nay e ngoan dữ, gọi a và xưng e cơ đấy

-Gọi có vjệc gì?

-E đang buồn! A ra nói chuyện với e được không? Đang thất tình thì có, nhưng mà giọng e như đang say thì phải

-Xin lỗi! Tôi và cô chả có truyện gì để nói với nhau cả! Mà tôi là gì cuả cô mà cô gọi tôi ra nói chuyện chứ?

-Bạn!

Câu trả lời cuả e làm nó ngỡ ngàng

-Bạn ư? Thế lại phải xin lỗi cô thêm lần nữa nhé! Tôi và cô hình như đang ghét nhau đấy! Mà lũ bạn cuả cuả cô đâu, anh người yêu quý hoá cuả cô đâu rồi?

-A đừng nhắc đến thằng khốn đó nữa! Hai đứa bạn kia giờ này không ra ngoài được, e chỉ biết còn mỗi a thôi, e đang ở quán Mây Chiều trên đường XXX! A đến đi!

-Nếu tôi không đến thì sao?

-Tuỳ a!

Rồi e cúp máy cái rụp. Nó cũng đứng dậy và đi luôn vì ló no cho e, thân gái một mình ở ngoài trong đêm tối thì không ổn. 25p đi xe, kia rồi, e đang một mình ngồi trên bàn, quán chỉ còn lác đác vài khách ở bàn khác. Nó dựng xe, tấp vào lề rồi tiến lại chỗ e ngồi, trên bàn, 4 chai heineken đã hết nhẵn, tửu lượng e ghê thật

-Tưởng a không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.