Chàng Ngốc

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Đáp án đã có. Lần này người đàn ông ấy ở lại chỗ Lục Lộ năm ngày mới rời đi.

Trong lúc cô ngủ say, để lại một món quà được gói tinh tế, lặng yên rời đi, không hẹn gặp lại mà chính cô cũng không biết đến khi nào họ sẽ gặp lại.

Bốn năm trước, lần đầu tiên hai người gặp mặt, khi ấy hắn còn chưa nổi tiếng chỉ đơn giản là một người con trai mang tên Nghê Thượng Thuận. Lúc đó cách hai, ba tháng bọn họ sẽ gặp nhau một lần, Lục Lộ chưa từng hỏi về bối cảnh của hắn, cho tới khi nhìn thấy hình ảnh của Nghê Thượng Thuận trên truyền thông mới biết một chút về hắn.

Nghê Thượng Thuận lập nghiệp tại Anh, tự mình lập nên một công ty NSS. Ban đầu tập trung chủ yếu vào sự nghiệp giải trí. Bản thân hắn chính là thần tượng thành công nhất của công ty, trong thời gian ngắn đã trở thành thiên vương. Những nghệ sĩ tài năng cũng liên tiếp gia nhập công ty của hắn, đạt được rất nhiều thành tích nhưng hắn vẫn chưa dừng lại ở đó.

Nghê Thượng Thuận mở rộng công ty. Ở Mỹ, Canada và các quốc gia châu Á đều có trụ sở, nghiệp vụ mở rộng không ngừng. Theo thông tin mới nhất của báo chí, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, tổng giám đốc sản của công ty đã lên tới con số khủng khiếp, trở thành một trong ba tập đoàn giải trí hàng đầu thế giới.

Có tin đồn bối cảnh phía sau hắn không đơn giản, cho nên chỉ trong thời gian ngắn hắn đã có thể thu được rất nhiều thành công và tiền bạc. Nhưng tin đồn chưa bao giờ được kiểm chứng, mọi người chỉ có thể tiếp tục suy đoán, cánh báo chí vẫn tiếp tục tìm hiểu.

Vậy hắn từ đâu đến? Bối cảnh phía sau to lớn như thế nào? Cô không cần, dù sao ngay từ đầu, cô đã nhận định Nghê Thượng Thuận là người mà không ai có thể có được, như vậy thì để ý làm gì? Bối cảnh của hắn một chút cô cũng không thèm quan tâm.

Ngồi ở trên giường, chỗ trống bên cạnh đã mất đi hơi ấm, Lục Lộ cầm lấy chiếc hộp tinh tế đẹp đẽ đó, nhìn nó ngẩn người.

Lúc nào đến hắn cũng mang cho cô một món quà, không tặng lúc hai người gặp mặt, chỉ để lại khi đã rời đi, vì sao? Vấn đề này cô vẫn luôn suy nghĩ, cuối cùng đưa ra kết luận – bởi vì quan hệ của bọn họ không dựa trên tình cảm nam nữ. Quan hệ của hai người không gì khác ngoài cái tên bạn giường, cho nên chỉ cần để lại quà tặng, có thể cùng nhau mở ra món quà ấy, điều đó chỉ có tình nhân mới làm.

Cho nên dù nhận được rất nhiều quà tặng, cũng không có chút ý nghĩa nào với cô, nhưng hắn vĩnh viễn không hiểu điều đó, cũng không có cơ hội hiểu.

Thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, chiếc hộp trong tay Lục Lộ vẫn không thể nhận được một số phận tươi sáng nào cả.

Cô đứng dậy, đi vào một căn phòng, đem nó ném vào đống quà tặng đã sớm chất thành ngọn núi nhỏ, khiến nó phủ đầy bụi như những món quà trước đấy.

***

Mười tháng sau

Trở lại mảnh đất đã rời xa nhiều năm, cuộc sống nhàn rỗi vượt quá so với tưởng tượng của Lục Lộ. Tâm trạng cô thoải mái hơn rất nhiều, làm cho cô không nghĩ sẽ trở về Anh nữa.

Dù đến một đất nước khác, vẫn không thể tránh được những tin tức của Ni. Nhưng hiện tại, nghe thấy tên hắn, tâm tình cô cũng không vì thế mà phập phồng nữa.

Sau lần Nghê Thượng Thuận rời đi, không bao lâu xuất hiện tin tức về ca khúc mới của hắn. Giọng hát cùng bóng dáng của hắn lơ đãng hiện ra trong mắt cô, khiến cô hiểu được hắn lúc đó đang vội việc gì.

Nhưng lòng cô đã bình lặng lại, tình cảm của cô với hắn …tựa như buông bỏ được rồi. Nghe lời Chân Khả Nhân trở về Đài Loan đúng là một lựa chọn sáng suốt, tuy rằng người thân ở Anh cùng những nhân viên trong tiệm xăm mình đều thúc giục cô trở về, nhưng cô vẫn không muốn rời đi. Nơi này tất cả mọi thứ tốt lắm.

Lục Lộ không cần làm việc như quá khứ, cô chỉ cần làm cho khách đã hẹn trước, thời gian tự cô sắp xếp, không hề có áp lực thời gian gì với cô cả.

Chân Khả Nhân mở tiệm xăm hình, không cần chiêu trò quảng bá gì cả, tiệm yên lặng ẩn mình trong một ngõ nhỏ. Trong tiệm không chỉ có một mình Lục Lộ mà còn ba cao thủ xăm hình trong giới ở đó.

Hàng xóm xung quanh nhìn thấy bọn họ như nhìn quái nhân, tin chắc rằng cửa tiệm sẽ mau chóng đóng cửa, bởi mấy người rõ ràng không hiểu gì về kinh doanh cả. Không cố gắng quảng bá tên tuổi của cửa tiệm, cũng chẳng có một ai nghiêm túc làm việc, kết quả đó là sớm muộn thôi.

Những người đó không biết, bọn họ đều là nghệ nhân giỏi nhất trong giới xăm hình. Sở dĩ cùng làm việc trong cửa tiệm nhỏ này vì muốn né tránh dòng khách cứ nườm nượp kéo đến xăm hình, cho dù cửa tiệm này không có lấy một vị khách thì bọn họ cũng không đói chết.

Tuy vậy, trước mắt Lục Lộ vẫn có hai vị khách đang chờ cô xăm hình. Các cô ấy đều là khách quen, đã hẹn cô từ nửa năm trước, bởi hình hai người muốn xăm đều không lớn nên cô quyết định làm cho hai người cùng một lúc.

Nhưng mà… Hai cô gái đưa cho Lục Lộ bản thiết kế làm cô do dự không biết có nên từ chối vụ làm ăn này không?

“Đây chính là hình xăm rất có ý nghiã mà các cô nói sao?” Trong lúc nhất thời không thể đưa ra quyết định, Lục Lộ lãnh đạm mở miệng hỏi.

Bình thường cô sẽ không hỏi khách vấn đề như vậy, cầm bản thiết kế trong tay không nói gì mà bắt đầu làm luôn nhưng hai cô gái này đã phá vỡ quy tắc đó.

“Đương nhiên, hơn nữa còn là ý nghĩa to lớn nữa.”

Một cô gái vừa nói xong, cô gái bên cạnh vô cùng hưng phấn vội vàng nói tiếp: “NSS ở châu Á triển khai cuộc tuyển chọn ngôi sao mới, Đài Loan cũng nằm trong số đó, chúng tôi định xăm hình này rồi tham gia, nói không chừng còn có thể nhìn thấy Ni nữa. Chuyện này đối với chúng tôi vô cùng quan trọng, cho dù không thể trúng tuyển, ít nhất qua hình xăm này có thể biểu lộ tình yêu của chúng tôi với Ni, chúng tôi vô cùng yêu anh ấy, đối với chúng tôi anh ấy chính là một vị thần. Hơn nữa, anh ấy là con của một Hoa Kiều, tiếng Trung nói rất giỏi, nếu có thể nói chuyện cùng anh ấy, tôi có chết cũng không uổng.”

Trên mặt cô gái biểu lộ sự yêu thích tha thiết. Từng câu nói truyền hết vào tai mọi người trong tiệm trong đó bao gồm cả Chân Khả Nhân và quản sự của tiệm Thích Tiểu Tinh.

Chuyện của Lục Lộ và Nghê Thượng Thuận – chính là Ni trong miệng cô gái kia chỉ có một người duy nhất biết nữa là Chân Khả Nhân mà Thích Tiểu Tinh hoàn toàn không biết chuyện gì

sau khi nghe cô gái tâm sự xong, thẳng thắn nói một câu:

“Có ước mơ là điều hạnh phúc nhất. Chúc ước mơ của hai cô thành hiện thực.” Cô không chú ý tới vẻ mặt khác thường của Chân Khả Nhân cùng với Lục Lô đang nhíu mày.

“Cảm ơn.” Hai cô gái nhận được lời cổ vũ, càng thêm vui vẻ. Tự mình cầm bản thiết kế trong tay tới cho Lục Lộ: “Sư phụ, bản thiết kế này còn chỗ nào cần sửa chữa không, cô nhìn giúp chúng tôi xem.”

Tầm mắt một lần nữa dừng ở trên bản thiết kế, chỉ cần liếc qua sẽ nhận ra ngay người trong đó chính là Nghê Thượng Thuận.

Hình ảnh của hắn trong đó rất đáng yêu, trên vai còn có đôi cánh thiên sứ, trên áo in chữ NSS. Bất kể nhìn theo cách nào cũng biết bản vẽ này hoàn toàn dành cho hắn, chỉ hơi nhìn kĩ một chút sẽ nhận ra tâm ý của người thiết kế.

Bản vẽ không có vấn đề, rất đẹp, biểu đạt tâm ý rõ ràng chính xác, không thể vì nhân vật trong đó là hắn mà phủ nhận sự thật này. Cho nên cô không có lí do gì từ chối lần xăm hình này.

“Lộ Lộ…” Chân Khả Nhân mở miệng gọi. Cô muốn nói Lục Lộ đừng miễn cưỡng chính mình. Bản thiết kế này rất dễ làm, cô có thể thay thế cô ấy, nhưng miệng không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.

“Bản vẽ này tốt lắm. Chờ tôi vài phút, tôi đi chuẩn bị.”

Mỗi khi qua thời gian bận rộn, trong đầu sẽ xuất hiện một bóng hình xinh đẹp cùng khuôn mặt cá tính, lần này cũng không ngoại lệ.

Đã bao lâu không đi tìm cô ấy rồi? Hình như lâu hơn mọi khi, hắn không nhớ rõ thời gian cụ thể, chuyện này không quan trọng, cô ấy sẽ không để ý. Cô so với hắn còn thoải mái hơn. Hắn không chủ động tìm, cô cũng không thèm quan tâm.

Lấy điện thoại ra, Nghê Thượng Thuận cong khóe môi, tâm trạng rất vui sướng. Ngón tay dài ấn trên mặt kính trơn nhẵn của điện thoại nhưng cuối cùng vẫn không gọi.

Cất điện thoại, hắn cầm lấy chìa khóa xe.

Quyết định lâu rồi không gặp hắn muốn cho cô một sự kinh hỉ… Có lẽ với người phụ nữ ấy mà nói là kinh hãi đi. Cô nhất định không thể đoán được hắn xuất hiện, dọa cô một chút cũng tốt.

Nghê Thượng Thuận lái xe tới chỗ ở của Lục Lộ. Không biết tại sao tâm trạng của hắn tràn ngập vui sướng mà chính hắn cũng không rõ, liên quan tới cô ấy sao?

Nhớ lại, bọn họ quen biết đã nhiều năm, luôn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp, không có tình cảm nên không có ràng buộc, thậm chí cô hành động còn dứt khoát hơn so với hắn. Cô chưa bao giờ dây dưa chuyện gì, đương nhiên hắn cũng vậy.

Người phụ nữ này quả nhiên là độc nhất vô nhị!

Trên đường đi, suy nghĩ của Nghê Thượng Thuận đều xoay quanh Lục Lộ, khóe môi cong cong đi đến trước cửa nhà Lục Lộ.

Thấy hắn đột nhiên xuất hiện, cô sẽ có biểu cảm như thế nào? Chưa từng nhìn thấy cô giật mình, mong rằng chút nữa sẽ được biết.

Hắn xuống xe, tà nghễ dựa vào thân xe lấy điện thoại ra bấm một dãy số, kết quả là không có gì.

Sao có thể?

Giật mình, Nghê Thượng Thuận nhăn mày nhìn điện thoại trong tay hoài nghi mình bấm nhầm số, nhưng giây tiếp theo hắn xác định mình không có.

Tâm trạng vui sướng ban đầu theo động tác lặp đi lặp lại trên điện thoại mà tan biến.

Đôi mắt ẩn sau lớp kính đen trầm lại suy nghĩ. Trong chốc lát hắn tìm thấy trong xe một chùm chìa khóa.

Chùm chìa khóa này ở trong tay hắn được hai, ba năm rồi. Trước đó, hắn luôn gọi cho cô đến chỗ hẹn. Khu dân cư cao cấp lại vô cùng riêng tư, không ai quấy nhiễu, thoải mái thả lỏng tinh thần và thể xác, hắn thích. Không dự đoán nổi, cô ném cho hắn một chùm chìa khóa.

Hắn vẫn nhớ rõ cảm giác giật mình lúc ấy. Hắn cho rằng cô muốn biến đổi quan hệ của hai người ngưng nghe thấy lời nói của cô sau đó hắn mới biết chính mình nghĩ nhiều.

“Phòng đó chưa có người ở, anh ngẫu nhiên đi qua có thể giúp tôi xem qua nhà, nếu thấy thuận tiện giúp tôt dọn dẹp thì càng tốt.”

Người phụ nữ này mặt không chút biểu cảm thốt ra mấy câu nói kia, thanh âm nhàn nhạt không chút cảm xúc, nhưng hắn hiểu, cô không nói đùa.

Có bao nhiêu người phụ nữ muốn đưa cho hắn chìa khóa, hy vọng hắn thành nam chủ nhân của ngôi nhà, mà cô, muốn hắn dọn dẹp?! Chỉ có cô mới có thể có ý nghĩ sai sử ngôi sao quốc tế như hắn, thật sự đủ tàn nhẫn!

Khi đó, hắn không phản đối nhận chìa khóa nhưng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ chủ động mở cửa ngôi nhà này, trừ bỏ hôm nay. Đơn giản bởi không tìm thấy cô.

Mở cánh cửa bên ngoài, Nghê Thượng Thuận vào trong xe, đem xe lái vào trong gara, phát hiện xe của cô ở trong đó.

Chẳng lẽ cô vẫn ở trong nhà nhưng lại tắt điện thoại?

Nghê Thượng Thuận mang theo nghi hoặc mở cửa chính, chuẩn bị tìm ra đáp án.

Hắn bắt đầu tìm từ tầng một, từng căn phòng, góc phòng cũng không buông tha, tiếp theo là tầng hai, tầng ba.

Một lúc lâu sau, đã có đáp án – Cô không ở đây.

Từ tầng ba, chậm chạp bước vào phòng ngủ ở tầng hai, thân hình cao to ngã vào giường lớn mềm mại, suy nghĩ vẫn vòng quanh chủ nhân căn nhà.

Muốn gặp cô nhưng việc duy nhất Nghê Thượng Thuận làm được là chờ đợi, cho nên hắn yên tĩnh chờ đợi.

Thời gian chậm chạp trôi qua, hắn cư nhiên ngủ quên mất.

Khi hắn tỉnh dậy, đã là 10h đêm, không ngờ hắn ngủ lâu như vậy. Lúc này, cô đã trở về rồi sao?

Nghê Thượng Thuận đứng đậy nhìn xem người hắn muốn tìm đã trở lại chưa.

Ra khỏi phòng, phát hiện hành lang dài được bao phủ bởi ánh sang màu vàng. Đèn sáng, cho nên cô trở lại?

Lại tìm kiếm khắp căn nhà một lần nữa, rất nhanh, Nghê Thượng Thuận có đáp án.

Cô vẫn không trở về. Đèn trong phòng là loại đèn cảm ứng làm người ta hiểu lầm chủ nhân vẫn đang ở trong nhà mà thôi.

Tỉnh ngủ đồng thời hắn cũng mất đi kiên nhẫn.

Hôm nay coi như hắn chưa tùng đến.

***

Hai tháng sau

“Xin hỏi Lộ Lộ có ở đây không?”

Theo tiếng vang của giọng nói, mọi người trong phòng không hít một ngụm khí lớn thì cũng mở to mắt mà nhìn, không người nào tin nổi mình đang được gặp ai.

Thiên vương Ni!

Tuy Nghê Thượng Thuận đeo một chiếc kính râm cỡ lớn, quần áo trên người rất mộc mạc, nhưng hơi thở mãnh liệt tỏa ra làm cho người khác đều phải chú ý. Làm người ta liếc mắt đã nhận ra thân phận của hắn.

Sau khi Nghê Thượng Thuận đột nhiên xuất hiện, dù là nhân viên tiệm xăm hình hay khách hàng đều tràn đầy khiếp sợ cùng hưng phấn, đã có người dồn sức chờ phát động tiến lên xin ký tên, chụp ảnh.

Nhưng nhóm bảo vệ vốn canh giữ ở bên ngoài sớm dự đoán được tình huống như vậy phát sinh. Mọi người triển khai hành động thực tế, chủ động vào cửa hàng đứng xung quanh Nghê Thượng Thuận. Nhóm bảo vệ người nào người nấy bộ dạng cao to, khuôn mặt ác liệt khiến mọi người lùi bước, dù có người gan lì tiến lại gần nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của bảo vệ đành rút lui, chỉ có thể không ngừng vụng trộm nhìn hắn.

“Cô, cô ấy… không ở đây.” Quản lí bình thường lạnh lùng là thế ngưng gặp phải nhân vật truyền kỳ ở trước mặt cũng không nhịn được nói năng lắp bắp, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi.

“Ở cửa hàng khác?” Nghê Thượng Thuận nhàn nhạt hỏi lại, thanh âm không phập phồng, nhưng chỉ hắn mới hiểu được. hắn không tốt, thực sự không tốt.

Hai tháng qua, hắn đến tìm cô vài lần nữa nhưng điện thoại luôn không có người nhận, hắn đến nhà của cô vài lần, mỗi một lần đều tự mở cửa đi vào nhưng mỗi một lần đều không có cô.

Sau đó, hắn dần dần phát hiện, từ khi không tìm thấy cô, trong phòng không có hơi thở của cô, trên giường lớn cũng không có, chỉ có của hắn.

Cô không ở nhà, hắn đành lẳng lặng nằm trên giường đợi cô, nhưng cô vẫn không trở về, luôn luôn không về. Sau đó hắn bắt đầu lo lắng, dựa vào quan hệ bạn bè hắn nên lo lắng cho cô cho nên hắn đang ở một tiệm xăm hình của cô.

Nhưng tình huống trước mắt xem ra hắn lại vồ hụt, trong long oán trách cô không có việc gì mở nhiều tiệm xăm hình như vậy làm gì? Trong nội thành còn bốn cái nữa, chẳng lẽ hắn phải đến từng chỗ?

“Không, không có.” Hiển nhiên thần hồn nữ quản lí vẫn chưa trở về, nói chuyện lắp bắp, cô biết những nhân vật nổi tiếng muốn tìm lão đại nhà mình không ít, nhưng không bao giờ nghĩ có Ni, hắn nói chuyện với cô cách một cái bàn, cô đã cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi ngực. Ông trời ơi…!

Không có? Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện?

Lời đáp lại của quản lí làm tâm trạng Nghê Thượng Thuận trầm xuống.

“Nếu, nếu ngài muốn tìm Lộ Lộ xăm hình, ngài phải hẹn trước, ngài có thể chờ không? Hay tôi sẽ giúp ngài tìm một thợ xăm hình khác, tôi có thể giới thiệu cho ngài người tốt nhất.” Nếu có thể quản lí không muốn Ni chọn cách sau, bởi chỉ có như thế cô mới có thể tiếp xúc với Ni nhiều hơn.

Lời nói của quản lí tiếp tục làm tâm trạng Nghê Thượng Thuận tìm xuống tầng dưới cùng. Nhất định có biện pháp tìm được Lục Lộ, ít nhất hắn muốn biết cô vẫn khỏe mạnh.

“Làm thế nào có thể liên hệ với cô ấy?”

“Ân… tôi cho ngài số điện thoại của một cửa tiệm khác, liên lạc với cô ấy qua số điện thoại này thì không thành vấn đề, nhưng muốn lập tức nhìn thấy cô ấy thì hơi khó bởi hiện tại cô ấy ở Đài Loan, cũng không nói rõ khi nào sẽ trở về Luân Đôn.” Nữ quản lí cúi đầu xuống viết cho hắn một dãy số.

Đối với Ni quản lí không thể nào cho hắn đáp án hắn muốn, tuy làm Ni thất vọng nhưng cô vẫn phải hoàn thành trách nhiệm của mình. Đương nhiên nếu mặt mũi Ni đủ lớn có thể làm cho Lộ Lộ lập tức bay trở về cũng là một chuyện tốt. Có trời biết mỗi ngày có bao nhiêu người ngóng ra ngoài cửa chờ Lộ Lộ xuất hiện, chờ cô ấy trình diễn tay nghề bậc đại sư của mình.

“Đài Loan?!” Đây tuyệt đối là đáp án ngoài dự đoán của hắn.

“Đúng vậy. Lộ Lộ là con lai dòng máu Trung – Anh, Đài Loan cũng là quê hương của cô ấy, nhưng lần này cô ấy trở về không biết bao giờ trở lại.” Mọi người rất nhớ Lộ Lộ, nhất là những vị khách tới đây đều muốn tìm Lộ Lộ, hỏi thời gian trở lại của cô ấy, nhưng cho tới bây giờ Lộ Lộ vẫn không có dự định trở về.

Nghê Thượng Thuận biết Lục Lộ là con lai, nhưng không nghĩ tới cô mang một nửa dòng máu Đài Loan, thật trùng hợp, nơi đó vừa khéo là quê hương của hắn.

Nhưng…

“Cô ấy về Đài Loan được bao lâu rồi?” Hai tháng, ba tháng?

Nữ quản lí nghiêng đầu nghĩ, thậm chí còn giơ ngón tay đếm.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…Thấy quản lí giơ cả hai bàn tay ra mà vẫn không đủ dung, Nghê Thượng Thuận cố gắng nén cảm giác xúc động của mình xuống.

Đã có kết quả. “Kết thúc tháng này, vừa tròn một năm.”

Một năm?!

Trong lòng Nghê Thượng Thuận âm thầm suy nghĩ, đó là lúc hắn vừa rời đi, cô cũng ra đi luôn sao?

“Tôi biết rồi, cám ơn cô.” Cầm lấy số điện thoại, hắn biết mình phải làm như thế nào.

Thấy Nghê Thượng Thuận xoay người định rời đi, quản lí lấy hết dũng khí nói với hắn: “Anh có thể cho tôi xin chữ kí được không?”

“Không thành vấn đề.” Nghê Thượng Thuận quay đầu lại, sảng khoái đáp ứng. Vị quản lí có thể giúp hắn phương pháp tìm được Lục Lộ, một chữ kí nho nhỏ coi như báo đáp lại.

Hắn nhanh chóng lý lên sổ của nữ quản lí, thể hiện hoàn hảo phong thái siêu sao, thế này mới hoàn mỹ đi ra.

Cố gắng đè nén cảm xúc vui sướng cực độ, cho đến khi bóng dáng mê người kia không còn hiện ra trong tầm mắt, quảm lí ôm lấy quyển sổ Ni vừa kí, điên cuồng hét chói tai.

Trời ơi, trời ơi! Đây là chữ kí chính Ni tự viết…

A …

***

“Xin chào!”

“Lộ Lộ?”

“Tôi không phải Lộ Lộ. Hiện tại cô ấy không ở trong tiệm, nếu quý khách muốn hẹn trước có thể nói với tôi, tôi có thể giúp ngài đặt lịch hẹn.” Thích Tiểu Tinh nghiêng đầu kẹp chặt điện thoại, tay vội vàng lật xem bản danh sách khách hẹ trước của Lục Lộ, nói tiếp: “Nhanh nhất là tám ngày sau, tiên sinh, ngài có thể chờ không?”

Không có? Không nghĩ tới cô thật khó tìm.

“Xin hỏi khi nào cô ấy ở trong tiệm? Tôi là bạn Lục Lộ, có một số việc muốn tìm cô ấy.” Đầu bên kia Nghê Thượng Thuận không tự giác chau mày lại.

“Ba ngày sau cô ấy sẽ đến tiệm, nếu không ngài lưu lại tên hoặc số điện thoại tôi có thể giúp ngài chuyển tới cô ấy.” Thích Tiểu Tinh khách khí nói, nhưng câu trả lời của Nghê Thượng Thuận hiển nhiên là không chờ đợi.

“Trước mắt thật không thể.” Về điều này Thích Tiểu Tinh thực sự lực bất tòng tâm. Lục Lộ không thích bị ai quấy rầy, đúng giờ tới tiệm làm việc, trừ khi đã dặn trước, nếu không chỉ cần vừa rời khỏi tiệm, di động luôn trong trạng thái tắt máy, muốn tìm cô ấy rất khó khan mà nơi Lục Lộ ở chỉ mình Chân Khả Nhân biết, đầu bên kia điện thoại lập tức yên lặng.

Không nghe thấy câu trả lời, Thích Tiểu Tinh đành phải hỏi lại: “Ngài còn giữ máy không?” Làm sao đột nhiên yên tĩnh vậy?

“Ân.” Nghê Thượng Thuận nhẹ giọng đáp, thể hiện mình vẫn đang nghe máy, ba ngày sau phải không?

“Như vậy cô có thể cho tôi địa chỉ cửa tiệm được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.