Chàng Ngốc

Chương 8: Chương 8: Chương 7




Cô rốt cuộc là dạng người gì vậy?

Trầm mặc rửa xong xe lại trầm mặc ăn qua bữa tối, hai người một đường về nhà không nói chuyện với nhau, trong đầu Nghê Thượng Thuận chỉ suy nghĩ vấn đề này.

Trước kia nhìn thấy cô không vui, hắn đều hoang mang không hiểu.

Hắn chán ghét suy nghĩ vấn đề này bởi hắn không thể hiểu thấu đáo, nhưng lần này hắn đã nghĩ ra đáp án, trong lòng có giọng nói bảo hắn nhất định sẽ tìm được đáp án.

Linh, linh, linh…..

Di động kêu nhưng chủ nhân không có ở trong phòng, cô đang tắm.

Nghê Thượng Thuận trừng mắt nhìn di động màu đen trên bàn, bất kể bên ngoài thế nào thì vẫn là tiếng chuông cài đặt sẵn, tựa như cá tính của cô, trực tiếp, không bóng bẩy.

Cô… tuyệt đối không phải là một người ở chung tốt, ít lời, mạnh mẽ lại hiếu thắng, thậm chí có thời điểm còn để lộ ra mặt thô lỗ của mình, xét ở góc độ bình thường, cô không phải là một thục nữ mà cô cũng không muốn làm, cô chính là cô, độc nhất vô nhị Lục Lộ.

Nhưng Lục Lộ độc nhất vô nhị này, mỗi khi xem ti vi thấy cảnh nào cảm động, cả người cuộc tròn lại, thậm chí thất bại lau lau nước mắt trên mặt. Cô luôn cho rằng hắn không chú ý điểm này, bởi vì chỉ là xem tin tức trên ti vi mà thôi, động tác kia cũng bình thường, làm gì có tâm tư xem động tác vụng trộm của cô? Nhưng hắn nhìn thấy, hơn nữa còn không chỉ một lần đâu.

Dễ dàng mềm lòng chỉ vì những tin tức xem được, chứng minh cá tính mềm mại thiện lương của cô, chẳng qua…hôm nay cô nhìn vào tủ kính kia, khuôn mặt chăm chú, tuy không quá mức si mê nhưng cũng làm hắn phải giật mình.

Hắn cho rằng - luôn luôn cho rằng – cô với hắn là cùng một loại người, đều không muốn tình cảm nam nữ trói buộc bản thân, tận hưởng cuộc sống tự do còn hơn xa vào vũng lầy tình cảm, cho nên họ mới có thể hòa hợp đến thế trong mối quan hệ không tên này, nhưng tới hôm nay hắn mới biết mình sai rồi.

Nếu không phải cô nhìn chằm chằm vào tủ kính đặt bộ lễ phục lụa trắng tuyệt đẹp, trong lúc vô tình lộ ra ánh mắt khát vọng, hắn sẽ không ngốc nghếch nhìn điện thoại của cô, trong đầu chỉ nghĩ về chủ nhân của nó.

Khát vọng của cô là gì? Chỉ là bộ lễ phục xinh đẹp kia sao? Không, khẳng định không phải.

Không có khả năng bộ lễ phục đó chỉ vì đẹp đẽ mà có thể thành công hấp dẫn ánh mắt của cô, hắn khẳng định là bởi ý nghĩa đằng sau nó.

Yêu? Cô khát vọng ai đem lại tình yêu cho cô? Thật sự là hắn sao?

Ai! 90% khả năng là hắn, khi trước thời gian ở bên cô quá ít, hắn không suy nghĩ xem bên cô ngoài hắn còn có ai khác nhưng thời gian này, ở bên cô một thời gian dài, hắn có thể khẳng định trừ bỏ hắn cô không có người đàn ông nào khác.

Không thể tự đại cho rằng bởi vì sự tồn tại của hắn nên những người đàn ông khác không còn vị trí, dù sao giữa bọn họ không có tình cảm ràng buộc, hắn nghĩ cô lạnh nhạt với chuyện tình cảm cho nên lười không muốn người khác, nhưng hình như hắn sai lầm rồi.

Một mặt mềm mại của cô, trừ bỏ thiện lương còn bao hàm khát vọng của cô đối với tình cảm, hắn không khỏi suy nghĩ, 10% còn lại kia có thể là người đàn ông nào khác, nhưng có lẽ do cô quen biết hắn trước nên hắn có nhiều cơ hội hơn, nhưng tại sao ai cũng chủ động với hắn, chỉ có cô là không?

Dĩ vãng đều là hắn chủ động gọi điện thoại cho cô, cô chưa từng chủ động tìm hắn, mặc dù cô có số điện thoại của hắn.

Cho nên, 90% kia chưa chắc là của hắn?

Trong khi có vô số dấu hỏi xoay trong đầu hắn, điện thoại của Lục Lộ kêu được một lúc thì ngừng lại nhưng chỉ chốc lát sau lại vang lên.

Một đống dấu chấm hỏi không có lời giải, mà cái di động kia còn muốn phiền chết hắn sao?

Nghê Thượng Thuận nhăn mày, trừng mắt nhìn chiếc di động không ngừng lóe sang. Nó kêu một lúc lâu như đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của hắn, khiêu chiến hắn có thể nhất thời xúc động mà ném nó đi hay chặt đứt nó.

Cuối cùng, tiếng chuông di động ngừng lại, mà biểu cảm của Nghê Thượng Thuận cũng thay đổi.

Hắn không nhíu mày, ngược lại không chớp mắt tiến lên cầm điện thoại.

Một người tôn trọng người nào sẽ không nhìn lén chuyện riêng của người đó, lại càng không cầm điện thoại của họ, xem trộm thông tin.

Nhưng hắn làm, đơn giản chỉ vì không thể tìm được đáp án cho câu hỏi trong lòng. Hắn cần đáp án, hắn vô cùng muốn biết được đáp án, đến mức phai mờ đạo đức lương tri của chính mình, làm hành vi không quanh minh.

Kỳ thực hắn cũng không hiểu rõ cái mình muốn là gì nhưng đáy lòng vẫn cứ hy vọng, chính là…

Tìm được rồi thì sao?

Lại một vấn đề nữa khiến hắn phải suy nghĩ, đáp án vẫn chưa có, một tấm ảnh chợt hiện ra khiến hắn không còn phản ứng.

Trong chớp mắt, hắn cho rằng mình hoa mắt vì thế ngón tay trượt lại trượt, ảnh chụp trên màn hình cũng theo đó nhanh chóng thay đổi.

Nhưng bất kể ảnh nào, nhân vật chính cũng chỉ có một, là hắn.

Ảnh chụp rất nhiều, những tấm đầu tiên được chụp gần đây, còn lại đều là từ trước bởi kiểu tóc và khung cảnh thay đổi, thậm chí hắn có thể đóan được thời gian chụp. Màn hình từ đầu tới cuối chỉ có hắn, có tấm chụp hắn đang ngủ say, tất cả đều do cô vụng trộm chụp được.

Cô… yêu hắn? Thật lâu trước kia đã yêu hắn?

Mặc dù lại tiếp tục có thêm một chuỗi nghi vấn mới nhưng đáp án đã có thể khẳng định.

Vẫn chưa xem xong ảnh nhưng Nghê Thượng Thuận không dự tính xem tiếp, hắn để điện thoại lại chỗ cũ, trái tim đập loạn nhịp, không thể phủ nhận, hắn có chút hoảng.

Hắn thích Lục Lộ nhưng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ yêu bất kỳ ai cả, hiện tại phát hiện ra tình cảm của cô, hắn không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt? Hắn thích cuộc sống ở chung bây giờ, thậm chí hy vọng hai người có thể tiếp tục sống bên nhau như vậy, hắn không muốn kết thúc quá sớm bởi hắn thực sự thích cô gái này.

Không muốn kết thúc với cô nhưng làm vậy lại trái nguyên tắc của hắn, làm gì mới tốt đây?

Suy nghĩ mâu thuẫn không ngừng giao chiến trong lòng Nghê Thượng Thuận, khiến hắn không thể trong một thời gian ngắn đưa ra quyết định mà lúc này, Lục Lộ lại bước vào trong phòng.

Mái tóc dài còn ướt sũng nước, cô đi qua hắn cũng chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, rồi cầm lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc.

Tầm mắt Nghê Thượng Thuận luôn dõi theo từng cử động của cô. Hắn đứng phía sau Lục Lộ, nhìn người con gái trong gương.

Lục Lộ cao một trăm bảy mươi cm, không tính là quá cao nhưng người đàn ông phía sau vừa vặn cao hơn cô một cái đầu, than ảnh của cô không che được hắn, trong gương phản xạ ra hình ảnh hắn đang nhìn cô thất thần.

Con ngươi của hắn không có tiêu cự, đang suy nghĩ cái gì?

Động tác trong tay cô vẫn liên tục, nhưng ánh mắt lại dừng trên người hắn, chờ hắn hoàn hồn.

Giây tiếp theo, đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm chống lại ánh mắt cô.

Lục Lộ khẽ nhướng mày, hắn nhìn thấy nhưng không cách nào mở miệng nói chuyện.

Nghê Thượng Thuận không biết hiện tại nên làm thế nào, vẻ mặt của cô thật bình thường, nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy, nói không chừng đời này hắn vĩnh viễn cũng không biết được tình cảm chân chính của cô.

Là bởi cô đặt quá sâu, hắn luôn bị bộ mặt lạnh lùng của cô lừa gạt, ngay cả trong ánh mắt cô cũng không thấy được tình cảm cô giành cho hắn, phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể làm được? Có phải hay không cô luôn vất vả nhẫn nại? Thậm chí là thống khổ.

Nghĩ đến điều này, trái tim Nghê Thượng Thuận không khắc chế được căng thẳng. Hắn chưa từng nghĩ sẽ làm cô bị thương, mà cô cái gì cũng chưa nói, hắn có nên tỏ vẻ không biết gì tiếp tục cùng cô duy trì mối quan hệ này? Không, hắn không làm được. Biết rõ lòng cô mà vẫn tiếp tục giả vờ như không có gì xảy ra tiếp tục tổn thương cô, hắn không làm được.

Suy nghĩ hỗn loạn làm Nghê Thượng Thuận cảm thấy hoảng loạn. Sự tình rất đơn giản, hắn có thể dời đi giống như bình thường vẫn làm, sau đó phai nhạt mối quan hệ này. Nếu không đem mọi chuyện hỏi cô rõ rang, hỏi cô rốt cuộc nghĩ như thế nào?

“Tôi…” Hắn há miệng muốn hỏi lại không dám, bởi trong lòng có một thanh âm nho nhỏ nói cho hắn biết chỉ cần hắn đem mọi chuyện nói ra thì mối quan hệ giữa họ cũng tan biến.

Không, mặc dù đầu óc rất hỗn loạn nhưng hắn biết mình không muốn kết thúc như vậy, hắn… không nỡ.

Không nỡ?!

Này đối với hắn là một chữ xa lạ đột nhiên hiện ra làm cho hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.

Cảm giác xa lạ lướt qua trong lòng, trong thời gian ngắn hắn không thể nắm bắt nổi, điều này làm hắn càng cảm thấy phiền chán.

Biểu cảm của Nghê Thượng Thuận không có gì thay đổi nhưng ánh mắt hắn lại không ngừng biến đổi, biểu hiện ra cảm xúc hỗn độn của hắn mà Lục Lộ cũng không nhận ra hắn đang lo lắng điều gì.

“Biểu cảm của anh khiến người ta cảm thấy như NSS đang đứng trên bờ vực vậy, không quá chút nào.”

“Tôi gặp phải một vấn đề rất khó giải quyết.” Thanh âm của hắn rầu rĩ như lòng hắn bây giờ.

Nếu cho hắn lựa chọn, hắn thà chọn công ty của hắn xảy ra vấn đề chứ không phải giữa hắn và cô xảy ra vấn đề.

Vẻ mặt Nghê Thượng Thuận rất lạ làm Lục Lộ dừng động tác trong tay lại.

“Cần hỗ trợ sao?” Hắn là một người đàn ông mạnh mẽ, cô biết hắn không cần ai hỗ trợ nhưng vẫn không kìm được hỏi.

Hỗ trợ? Hắn nhìn cô.

Lục Lộ an tĩnh nhìn lại hắn, chờ hắn mở miệng nói.

Hắn không mở miệng, kéo cô về phía mình, áp lên môi cô, nhẹ nhàng nhợt nhạt mà hôn cô.

Ba giây sau, hắn mới rời xa được cánh môi luôn làm hắn mất đi tự chủ.

“Nghê Thượng Thuận, anh rất lạ.” Lần đầu tiên, Lục Lộ gọi đầy đủ tên hắn.

Nụ hôn mềm nhẹ khiến Lục Lộ tự mê hoặc mình trong đó có chứa tình cảm, làm long cô không tự giác rung động, cánh môi còn lưu lại hơi thở ấm áp của hắn.

Hắn làm sao vậy?

“Lộ Lộ, tôi thực sự rất thích em. Thích cảm giác được ở bên em, tôi cho rằng em cũng vậy nhưng hình như tôi lầm rồi, em làm cho tôi phiền não mà còn thấy mê hoặc.” Hắn nhẹ giọng nói xong, ánh mắt chuyển đến điện thoại trên mặt bàn.

Hắn nghe thấy chính mình nói thích cô, từng chữ đảo quanh, dũng mãnh đánh thẳng vào đầu hắn.

Đúng, hắn thích cô, thực sự rất thích cho nên hắn không muốn kết thúc với cô, hắn muốn tìm ra phương án thỏa mãn cả hai người.

Nhìn theo ánh mắt của hắn, lòng Lục Lộ trầm xuống.

Hắn đã biết?! Hắn đã biết tình yêu mà cô vẫn luôn tận lực che giấu, đã biết bí mật tồn tại nhiều năm của cô cho nên mới nói ra những lời này, sau đó thì sao? Nói lời an ủi xong thì cũng đến thời điểm chia tay, phải không?

Mi mắt rũ xuống, huyết sắc trên mặt Lục Lộ rút đi, sắc môi cũng phai nhạt. Không phải cô không nghĩ tới quan hệ của hai người sẽ có lúc phải kết thúc, trên thực tế, cô luôn luôn nghĩ.

Nghĩ ngày nào đó hắn bắt đầu lạnh nhạt cô, không đến tìm cô nữa, lại chưa từng nghĩ tới tình cảm của mình bị hắn phát hiện, hắn nghĩ sao? Thất vọng?

Thất vọng cô không phải một người tiêu sái, thất vọng khi ngày sau nhớ lại cô chỉ còn có tiếc hận? Đó không phải điều cô muốn, thật sự không phải.

“Tôi nghĩ…” Mới nói được vài chữ, tiếng chuông quen thuộc vang lên, là điện thoại của hắn.

“Sao vậy?” Hắn nghe điện thoại, tầm mắt vẫn ở trên người Lục Lộ. Cô không chút biểu cảm tiếp tục công việc chưa xong, bắt đầu sấy tóc.

Tuy rằng nghe điện thoại nhưng lực chú ý của Nghê Thượng Thuận vẫn dừng trên người Lục Lộ cho tới khi đối phương thông báo cho hắn một tin tức.

“Cái gì?!” Tiếng kêu kinh ngạc phát ra từ miệng hắn.

“Tôi lập tức đi tới, giữ liên lạc.”

Buông điện thoại, hắn xoay người nói với cô: “Hiện tại tôi có chuyện quan trọng cần xử lí trước, xong việc tôi sẽ tìm em.”

Giữa họ sẽ không kết thúc như vậy, hắn cam đoan.

-----------------------

“Con bé hiện tại sao rồi?” Giữ chặt tay lái, Nghê Thượng Thuận trầm giọng hỏi.

“Bác sĩ đã sơ cứu qua, không có việc gì, chỉ còn chờ cô ấy tỉnh lại.” Trong tai truyền đến giọng nam có vẻ khẩn trương bất an, bởi hắn là người đại diện của Allison Haig. Để xảy ra chuyện hôm nay, đối mặt với sự tra hỏi của ông chủ, bảo hắn không khẩn trương quá khó, bởi việc này cũng có trách nhiệm của hắn, ông chủ luôn dặn hắn phải theo sát Allison nhưng hắn không làm được.

“Hắn đâu?” Nhắc tới tên đàn ông kia, đôi mắt Nghê Thượng Thuận tràn ngập lạnh lùng.

Hắn cư nhiên dám làm thế? Hắn sẽ sớm biết mình phải hối hận vì điều gì, hối hận nhân sinh của mình đã đụng phải người tên Nghê Thượng Thuận.

“Còn ở trong khách sạn, bởi ngày mai còn có cuộc họp báo, nhưng tôi nghĩ cuộc họp báo ngày mai không thể tiến hành được.” Người đại diện trả lời chi tiết.

Đã làm ra chuyện này, lấy cách thức xử lí thường xuyên của tên kia mà nói khẳng định là xóa bỏ hành trình, bằng tốc độ nhanh nhất rời đi. Đơn giản mà nói hắn sẽ nhanh chóng bứt hết tất cả mọi việc và mọi người để rời đi.

Không cần giải thích nhiều lời, Nghê Thượng Thuận đương nhiên hiểu được ý trong lời nói, biết người nọ cũng không phải một hai ngày hắn còn không rõ sao?

Hắn so với ai đều hiểu rõ tên kia sẽ làm cái gì tiếp theo, đầu tiên sẽ không gặp bất kỳ ai sau đó tiếp tục sắm vai người đàn ông thâm tình.

Hắn mơ tưởng!

“Tôi đến khách sạn trước tìm tên khốn kia, nếu cô ấy tỉnh, cẩn thận chăm sóc, bằng không anh sẽ là người tôi cần nói chuyện tiếp theo.” Bỏ lại lời cảnh cáo cuối cùng, Nghê Thượng

Thuận tắt điện thoại,đạp chân ga, phóng xe đi.

Rất nhanh hắn đã đến khách sạn, đứng trước phòng tổng thống. Nghê Thượng Thuận không cần hỏi cũng biết phòng của tên kia, hắn nhất định cùng phòng với Allison.

Nghê Thượng Thuận ấn chuông, người mở cửa không phải tên kia mà là người đại diện của hắn, Peter.

“A! Ni…” Peter tươi cười, cố ý chắn ở cửa, trong lòng tính toán không biết nên đối đáp thế nào.

“Đã lâu không gặp.” Nghê Thượng Thuận lạnh lùng cong môi mỏng, tay phải nâng lên, tặng cho Peter đã lâu không gặp một nắm đấm.

Một quyền kia, đánh trúng mũi Peter, hắn đau đớn kêu la.

“Nga…nga…” Đau quá, mũi của hắn…

Mặt Nghê Thượng Thuận không có cảm xúc nhưng lại đầy một bụng lửa giận nhìn xem Peter đang ôm mũi kêu la, xem hắn còn dám đứng chắn ngòai cửa không.

Nghe thấy giọng nói của Peter, Davy từ trong nhà thăm dò đi ra, vừa nhìn thấy Nghê Thượng Thuận ở trước cửa, hắn lập tức lui về, khóa chặt cửa phòng.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Động tác của hắn quá chậm…

Suy nghĩ trong đầu Davy loạn chuyển, biết chính mình sẽ không chạy được nhưng bảo hắn cố lấy dũng khí mở cửa đối mặt, hắn không làm được.

Như vậy… hắn cứ trốn không ra thì Ni cũng không có biện pháp bắt hắn đi ra?

Quyết định chủ ý này, Davy mới thôi luống cuống, thảnh thơi nhìn cánh cửa đóng chặt, nhưng trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi bởi Ni không phải nhân vật hắn có thể chọc được! Nếu không phải bị Allison phát hiện mình nói dối, việc này căn bản sẽ không bao giờ bị lộ, chúa ơi…

“Davy Clyde.”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói thanh lãnh không cảm xúc của Nghê Thượng Thuận, trong phòng không một tiếng đáp lại.

“Mở cửa.” Giọng của Nghê Thượng Thuận không to lên mà thậm chí còn nhỏ đi.

Nhưng người trong phòng không phải kẻ ngốc, làm sao mà hắn không nghe ra trong lời nói kia mang theo ý cảnh báo nguy hiểm? Cửa này, hắn không mở.

“Davy, tốt nhất tự mình mở cửa, đừng bắt tôi phải mở hộ.” Đưa ra cảnh cáo cuối cùng, Nghê Thượng Thuận không chờ đáp lại, nâng chân lên bắt đầu dùng sức đạp vào ván cửa.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Mỗi lần đạp lại dùng lực rất mạnh, tần suất đều đặn đập vào ván cửa, đinh ốc chắc chắn thế nào cũng không chịu được.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh………

Nghê Thượng Thuận lạnh mặt, vô cùng kiên nhẫn đạp vào ván cửa, Peter đứng một bên chịu đựng đau đớn, trên mặt không chỉ có sợ hãi còn có chần chờ, hắn lo lắng có nên gọi nhân viên khách sạn “mời” Ni ra ngoài nhưng việc này cũng đồng nghĩa với việc dùng tiền đồ nửa đời sau của hắn ra đánh đổi, hắn không dám.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh………

Trong tai liên tục truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, theo tiết tấu. mỗi một lần đều như đánh vào tim Davy và Peter, một tiếng lại một tiếng, y như tiếng búa đòi mạng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thân là người đại diện của Davy, Peter so với bất kỳ ai đều hiểu rõ chân tướng hơn, thậm chí hắn còn giúp đỡ Davy lừa gạt Allison, nếu Ni muốn trừng trị tất cả, như vậy hắn trốn cũng không thoát.

Càng nghĩ càng hoảng, Peter không muốn chính mình hù dọa chính mình, nhưng nhìn người đàn ông không ngừng đá vào ván cửa trước mắt, hắn biết hắn không hề tự hù dọa bản thân, hắn phải trốn đi.

Cuối cùng, Peter hạ quyết tâm bỏ mặc Davy, tự mình thoát thân trước mới là thượng sách.

Đinh ốc ngày càng lỏng lẻo, ván cửa rung động lợi hại, cho thấy chỉ cần Nghê Thượng Thuận tiếp tục động tác của hắn, hắn rất nhanh đạt được mục đích của mình.

“Bình thường anh có thói quen tập thể hình không, Davy?” Nghê Thượng Thuận nói xong chân lại hướng về cánh cửa đối diện đá một cái.

Ba! Đinh ốc toàn bộ rơi ra hết, rốt cuộc ván cửa đã mất đi tác dụng của nó, không che giấu được bóng dáng Davy cùng đôi mắt tràn ngập thỉnh cầu đầy sợ hãi, chống lại đôi mắt khác lạnh lẽo như băng.

“Hy vọng bình thường anh có thói quen tập thể hình, bởi vì tôi có.”

“Ni, sự tình không phải như anh suy nghĩ đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Anh hãy nghe tôi nói, tôi…”

“Phanh!” Nghê Thượng Thuận nhanh chóng tung ra một quyền, một chút cũng không muốn cùng hắn nhiều lời.

Davy trúng quyền ôm bụng khó nhịn đau đớn ngồi xuống, nói không nên lời biện giải nào.

“Đã quên nói cho anh, hoạt động thể thao tôi thích nhất là vật lộn.” Nghê Thượng Thuận níu chặt cổ áo Davy, nhấc hắn từ dưới đất lên.

“Vật lộn với người khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.