Luân Đôn
Lục Lộ tựa như thường ngày dậy thật sớm, xung quanh khu nhà bao phủ một lớp sương mù nhàn nhạt. Cô đi từ cửa sau ra công viên bên cạnh, bắt đầu chạy bộ buổi sáng.
Lục Lộ đeo tai nghe, đem mình tách khỏi âm thanh của thế giới bên ngoài.
Cùng chạy một đường với cô còn có một người nữa. Người đó mỉm cười với cô tỏ ý muốn bắt chuyện nhưng điều này cũng không hấp dẫn ánh mắt của cô, cô vẫn chỉ chạy bộ, luôn luôn chuyên tâm chạy.
Trở về thành phố quen thuộc đã gần ba tuần nhưng Lục Lộ lại không quen cuộc sống ở đây.
Ngày đó, khi cô vừa bước chân xuống máy bay, nghênh đón cô chính là cha mẹ. Chắc hẳn Chân Khả Nhân đã báo cho họ biết chuyến bay của cô và cũng kể tỉ mỉ toàn bộ sự việc xảy ra. Trên đời không có người cha người mẹ bình thường nào mà không lo lắng cho con họ, cha mẹ cô tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Khi Lục Lộ vừa trở về, mẹ cô đã sớm an bài một người ở cùng cô, bên ngoài thì sắp xếp người theo dõi, chỉ cần có người lạ xuất hiện lập tức điều tra thân phận.
Mà cha cô cũng để hai người vệ sĩ bên cạnh, thậm chí còn có một tổ vệ sĩ khác được bố trí xung quanh nhà, công việc chủ yếu là đảm bảo an toàn cho cô.
Lục Lộ biết Chân Khả Nhân không giữ lời là vì quan tâm tới cô cũng hiểu tâm trạng sốt ruột lo lắng của cha mẹ đối với mình. Cho nên cô luôn cố gắng nhẫn nại chấp nhận tất cả sự giám sát dành cho mình. Không chỉ là vì cô mà còn vì những người luôn yêu thương, quan tâm cô.
Mọi người quyết định giấu kín tin tức cô đã trở về Anh. Còn cô thì không ngừng thay đổi nơi ở, không nơi nào lưu lại quá năm ngày.
Hôm nay chính là ngày thứ năm Lục Lộ ở nơi này, chỗ ở tiếp theo cha cô đã chuẩn bị xong, ngay khi cô chạy bộ trở về sẽ dọn qua nơi ở mới.
Ba ngày trước cô đã tự quyết định một việc…
Cô cho hai người vệ sĩ bên cạnh thôi việc mặc dù hai người ấy làm việc cho cha cô. Không ngoài dự đoán, ông lập tức biết được chuyện này và gọi cho cô ngay.
Đương nhiên trước khi làm điều đó, cô đã sớm nghĩ ra lí do phù hợp, thậm chí còn cùng một công ty bảo an khác ký hợp đồng. Lục Lộ thuận lợi nói với cha, cô không vừa lòng với hai người vệ sĩ ông đặt bên cạnh cô cho nên cô muốn tự mình tìm vệ sĩ mới. Cô bảo ông hãy an tâm không cần lo lắng, mỗi ngày cô đều đúng giờ gọi điện báo bình an.
Sau khi nhận được sự tin tưởng của cha mình, bắt đầu từ sáng nay Lục Lộ dặn vệ sĩ không được đi cạnh mình, cô thực sự không thoải mái khi lúc nào họ cũng đứng bên. Đây chính là bước đầu tiên, bước tiếp theo cô sẽ thuyết phục mẹ cho cô trở về nơi ở cũ rồi mặc cho bốn phía xung quanh bao người quan sát, bảo vệ đến khi giải trừ hết nguy hiểm mới thôi.
Tính đến hiện tại, đã ba tuần trôi qua, cô vẫn luôn an toàn, cũng không có chuyện gì khác thường xảy ra. Lục Lộ đã gọi điện cho Chân Khả Nhân xác nhận trong thời gian này không hề có những bưu kiện không xác minh được gửi đến nữa, điều này chứng tỏ cái gì?
Có lẽ người nọ chỉ nhất thời đùa dai muốn dọa người thôi, khả năng này theo từng ngày bình yên trôi qua dần cao lên nhưng rất có thể hắn đang kiên nhẫn chờ đợi cơ hội cho nên Lục Lộ quyết định chỉ bỏ đi vệ sĩ bên người còn học thêm các thủ thuật phòng thân. Cô tin tưởng mình có khả năng đối phó với mọi tình huống xảy ra.
Màn sương mù từ từ tan biến mất chỉ còn đọng lại chút hơi sương trên thảm cỏ, người vào công viên ngày càng nhiều, tất cả mọi thứ nhìn qua thật bình thường.
Lục Lộ băng qua thảm cỏ phía trước chạy đến bên hồ.
Đột nhiên có một người phương Đông quay mặt lại nhìn cô, đối phương cũng đến đây chạy quanh hồ. Cô lơ đãng nhìn qua, thân hình người nọ cùng hình dáng cô đang nghĩ hoàn toàn bất đồng nhưng bởi vì hắn là người phương Đông nên cô vẫn có chút thất thần. Hắn…sẽ không đến tìm cô nữa ư?
“Ách…thực xin lỗi.” Nhất thời thất thần, Lục Lộ va vào một người khác đang chầm chậm chạy tới, cô nhanh chóng bỏ tai nghe xuống xin lỗi đối phương.
“Không sao.” Người nọ nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt quét nhanh qua cô.
Lục Lộ không chú ý đối phương, cô định đeo lại tai nghe tiếp tục chạy bộ nhưng vừa xoay người, người bị cô va phải vừa rồi chợt lên tiếng gọi.
“Em không nhận ra tôi sao?” Đối phương lên tiếng đồng thời tay hướng về phía chiếc túi đeo
bên hông.
Nói thì chậm, xảy ra lại nhanh, khi Lục Lộ nhận ra khuôn mặt người đó, chỉ một giây sững sờ đã uy hiếp tính mạng của cô.
Thứ người đó lấy từ trong túi ra, không phải cái gì khác, chính là con dao hắn gửi cho cô.
“Ô…” Lục Lộ kêu lên, rõ ràng bên tai cô vừa rồi còn truyền đến tiếng côn trùng kêu với tiếng chim hót vậy mà bây giờ cô chỉ cảm nhận thấy lưỡi dao sắc nhọn đang dần dần đâm sâu vào trong cơ thể cô.
“Không sao, tôi nhận ra em là tốt rồi.” Người nọ âm trầm nói vào tai cô.
Không, cô nhận ra hắn, chính bởi con dao kia.
Đều tại cô vừa rồi nhất thời thất thần không kịp phản ứng, giờ nói gì cũng đã muộn.
“Ách…” Cô thống khổ kêu lên.
Người nọ rút lưỡi dao đang đâm vào người Lục Lộ ra, lần này, hắn nâng cao con dao, mục tiêu chính là lồng ngực cô.
Nhưng hắn không ngờ Lục Lộ vừa trúng một dao vẫn còn khí lực nhấc tay gạt dao của hắn cho nên lưỡi dao chỉ sượt qua da cô.
Đau quá! Đau đớn trong người dần dần ăn mòn khí lực chân tay thậm chí bắt đầu công chiếm thần trí cô.
Không được! Cô không thể khuỵu ngã như vậy, trong công viên có nhiều người, cô phải khiến họ chú ý mới có cơ hội được cứu.
Cho nên…Cơn đau này cô sẽ cố gắng nhịn, nhịn không được cô sẽ chết…
Miệng vết thương quá lớn trên bụng khiến Lục Lộ không cảm nhận thấy cơn đau nhói lên ở ngực đang dần khuếch trương. Lực tay của hắn lớn hơn cô rất nhiều, cô biết lưỡi dao đã đâm vào người mình, cô không thể phản kích đành cố gắng lùi lại.
Lục Lộ cho rằng mình vẫn còn sức lực chống đỡ hai chân, không nghĩ mình sẽ ngã xuống nên khi cô lùi ra sau, rồi đổ sụp xuống trên đường.
Khi cô vừa ngã xuống phía sau có người đang chạy tới, bóng dáng đầy máu tươi của Lục Lộ lọt vào trong tầm mắt họ, có người chợt hô to: “Anh làm gì?”
Ngay lúc đó, mọi người chạy về phía Lục Lộ, những người ở xa thấy bên này có chuyện không bình thường cũng bắt đầu đến gần, rồi những tiếng thét chói tai vang lên.
Lục Lộ ngã trên đường, cả vùng bụng cô chảy rất nhiều máu, khoảng đường bên dưới cũng nhiễm đầy máu.
Đau nhức bén nhọn lan ra toàn thân, khi ngã vào mặt đường lạnh như băng cô đã không thể chịu được, chỉ cảm thấy thân thể mình bị lạnh lẽo bao phủ.
Cô đau quá, rất muốn nhắm mắt ngủ, hy vọng sau khi ngủ, nỗi đau đớn này sẽ chấm dứt.
Nhưng mà khuôn mặt xa lạ dữ tợn vặn vẹo kia ở trước mắt cô che đi ánh sáng cười nói với cô:
“Hẹn gặp lại ở thiên đường.”
Tiếp theo ánh sáng chói mắt chiếu vào Lục Lộ, nên tai truyền đến rất nhiều tiếng kêu gào ầm ĩ.
“Cô gái, cô gái…”
“Ai tới giúp đỡ một chút.”
“Trước cầm máu đã.”
Những người qua đường tập trung lại cầm máu cho Lục Lộ, có người còn vỗ mặt cô gọi: “Đừng ngủ, mở mắt đi.”
Tằm mắt Lục Lộ đã sớm mơ hồ không rõ, âm thanh ầm ĩ dần dần rời xa cô.
Mở mắt thì sao? Cô không nhìn rõ thứ gì cả, hãy cho cô ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa!
Còn có, ai muốn cùng tên giết người kia gặp lại ở thiên đường.
Tội của hắn sẽ khiến hắn xuống địa ngục mà cô sẽ được lên thiên đường…Bọn họ không bao giờ gặp lại….
Allison nói đúng một chuyện, hắn yêu Lục Lộ. Hắn qủa thật là một kẻ ngu ngốc đối với tình yêu của chính mình.
Không cần nhìn vào gương quan sát như Allison nói, một tháng trôi qua, cho đến bây giờ hắn đã hiểu được tình cảm của mình. Cũng bởi vì sau khi xa cách, hình ảnh của cô dần dần trở nên rõ ràng, cô luôn ở trong tâm trí hắn, đáy lòng hắn.
Rốt cuộc từ khi nào cô bắt đầu xâm chiếm trái tim hắn, là những ngày bên nhau ở Đài Loan hay đã từ lâu trước kia? Chính hắn cũng không có đáp án nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng nhất là hắn muốn cùng cô tiếp tục ở bên nhau, mãi mãi không xa rời.
Vì vậy hắn dùng thời gian ngắn nhất xử lí tất cả mọi chuyện.
Nghê Thượng Thuận khiến cuộc sống của Davy Clyde rớt xuống đáy vực, vĩnh viễn không cho hắn có cơ hội xoay người, đó là điều hắn phải nhận. Về phần Allison, thời gian này Nghê Thượng Thuận cũng cẩn thận quan sát cô, xác nhận cô thật sự thoải mái dứt bỏ tình cảm cũ mà không phải giả vờ diễn trò chỉ nhằm trấn an mọi người, hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Bây giờ, hắn phải bắt đầu giải quyết vấn đề của chính mình.
Nhớ tới tình cảnh lần cuối hai người ở chung, Lục Lộ khi đó rõ ràng đã bị tổn thương, hắn thực sự hối hận. Nếu lúc trước hắn sớm nhận ra tình cảm của mình thì hôm nay hắn không phải lo lắng thế này.
Hắn thử suy đoán theo tính cách của Lục Lộ, sau khi bị tổn thương cô sẽ quyết định thế nào? Một vài khả năng hiện ra trong đầu hắn.
Nhưng khả năng lớn nhất chính là cô sẽ lựa chọn buông tay.
Cô là một người phụ nữ độc lập lại kiên cường tự chủ. Những người có cá tính đó nổi bật một lý trí rất mạnh mẽ, đối với tình cảm cầm lên được cũng bỏ xuống được. Hắn chỉ sợ cô đã quyết định, chỉ sợ cô buông tay ra.
Hắn muốn biết được đáp án, hắn cần phải đối mặt với cô để lựa chọn cách theo đuổi cô.
Lấy một tư thái hoàn tòan mới theo đuổi hay dựa vào tình cảm vốn có của cô, không làm mà hưởng sự ngọt ngào của cô?
Bất luận dùng cách gì, chỉ cần cô yêu hắn là đủ.
Đã có quyết định lại hiểu rõ tình cảm của mình với cô chính là tình yêu, Nghê Thượng Thuận không chút do dự gọi điện thoại.
Lúc này chắc hẳn cô đang ở trong phòng làm một vài việc vặt vãnh cũng có thế cô đang vẽ tranh. ( Chị Lộ đang ở viện)
Nhưng đầu bên kia điện thoại vẫn không có ai nghe máy. Hắn không từ bỏ tiếp tục gọi lại vài lần, kết quả không thay đổi. Vì thế hắn đổi một dãy số khác, quả nhiên như hắn nghĩ, đầu bên kia rất nhanh có người nghe.
“Xin chào.” Tiếp điện thoại không phải giọng nói nhiệt tình đầy sức sống của Thích Tiểu Tinh mà thay vào đó là thanh âm lạnh lùng của Tất Lôi Thần.
Nghê Thượng Thuận chưa từng nghe qua giọng nói này, có lẽ của một trong hai thợ xăm hình khác trong tiệm mà hắn chưa từng nói chuyện. Nghê Thượng Thuận khách khí hỏi: “Xin chào, xin hỏi Lục Lộ có ở đây không?”
“Bây giờ cô ấy không nhận làm, Lục Lộ đang nghỉ phép dài hạn.” Tất Lôi Thần nghĩ người bên kia điện thoại chỉ là khách hàng muốn hẹn xăm hình bình thường.
Trước đó vài ngày trong tiệm chỉ còn mình hắn là người duy nhất ở lại, dù hôm qua mọi người đều trở về Đài Loan nhưng hôm nay cũng chỉ có Chân Khả Nhân xuất hiện.
“Nghỉ phép dài hạn?” Nghê Thượng Thuận nghi hoặc.
Lẽ nào cô đã thật sự buông tay?
“Cô ấy không ở Đài Loan sao?” Cho dù không ở Đài Loan ít nhất hắn cũng muốn biết cô đang ở nơi nào.
“Lục Lộ dự định nghỉ một thời gian dài, nếu anh vẫn muốn tìm cô ấy xăm hình vậy mời anh nửa năm sau gọi điện đến hẹn trước.” Ngoài miệng Tất Lôi Thần hẹn nửa năm nhưng hắn không nghĩ thời gian ấy đủ để Lục Lộ hồi phục hoàn toàn.
“Không, tôi không phải khách hàng, tôi là bạn của Lục Lộ, tôi muốn tìm cô ấy nhưng không thể liên lạc điện thoại được.” Đối phương nói chuyện rất trôi chảy nhưng Nghê Thượng Thuận vẫn cảm nhận được ý muốn đuổi khéo của anh ta thậm chí kết thúc cuộc trò chuyện cho nên hắn nói thẳng.
Nghê Thượng Thuận nói xong, đầu bên kia điện thoại trầm mặc.
Ngay sau đó hắn nghĩ đối phương không tin lời nói của hắn. Lục Lộ là nhân vật nổi tiếng trong giới xăm hình, bịa lí do bạn bè để nhờ vả có không ít, điều ấy hắn có thể lí giải nhưng thực sự hắn không phải.
“Khả Nhân hay Tiểu Tinh có ở đó không?” Còn có thể nói ra tên một vài người khác ở đó, hy vọng đối phương sẽ tin.
Ba giây sau, đầu bên kia điện thoại không còn trầm mặc nữa, một giọng nói mềm nhẹ mà Nghê Thượng Thuận thân quen vang lên.
“Xin hỏi anh là?” Chân Khả Nhân nhìn thấy Tất Lôi Thần ra hiệu, cô liền đến sau quầy nghe điện thoại.
“Khả Nhân, Lục Lộ đâu rồi?” Haiz! Rốt cuộc cũng thay đổi người tiếp điện thoại.
“Lục Lộ…”
Thanh âm chần chờ của Chân Khả Nhân truyền vào tai Nghê Thượng Thuận, trong lòng hắn nghi hoặc, kiên nhẫn từ từ biến mất.
Chẳng lẽ cô liên hợp với mọi người che dấu hắn? Muốn gặp cô còn phải qua năm cửa chém sáu tướng?
“Anh không ở Anh cần gì phải hỏi tôi Lục Lộ ở đâu?” Chân Khả Nhân trả lời. Sở dĩ cô biết hắn không ở Anh bởi cô vừa trở về Đài Loan từ đó. Trong lúc ấy, cô đọc báo tin tức của hắn rất nhiều nhưng không ngoài scandal của hắn và Allison Haig.
Chuyện xảy ra với Lục Lộ ở công viên rất nổi tiếng, thậm chí còn lên đầu đề nhiều tờ báo, chẳng nhẽ hắn không thấy sao?
Câu trả lời của Chân Khả Nhân khiến Nghê Thượng Thuận nhíu mày. Ý tứ của cô là Lục Lộ đang ở Anh?
“Tôi thật sự không biết cô ấy ở đâu, hơn nữa điện thoại cũng không gọi được, em có cách nào liên lạc không?” Hay trực tiếp đến nhà Lục Lộ có vẻ sẽ nhanh hơn.
“Anh tìm cô ấy có chuyện gì không?”
“Ân, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô ấy.” Thổ lộ với cô cũng là một chuyện quan trọng?
“Nếu được anh có thể nói với tôi, tôi sẽ thay anh nói với cô ấy, nếu không để cô ấy tự mình gọi lại cho anh.” Ngữ khí Chân Khả Nhân hơi lạ, cố tình giữ khoảng cách với hắn.
Hiện tại cô không biết rõ chuyện tình cảm của Lục Lộ. Cô chỉ biết thời gian khó khăn vừa qua, hắn thân mật cùng người phụ nữ khác truyền ra rất nhiều scandal, trong khi Lục Lộ đang phải vật lộn với tử thần.
“Vậy được rồi, nếu Lục Lộ liên lạc với em mong em có thể chuyển lời rằng tôi đang tìm cô ấy.” Nghê Thượng Thuận uyển chuyển từ chối, trong đầu hắn đã có quyết định, sau khi kết thúc trò chuyện phải nhanh chóng đến nhà Lục Lộ tìm người.
Lục Lộ là người trọng tình cảm, nếu cô thực sự về nước nhất định sẽ ở lại nhà của mình.
“Tôi sẽ.”
“Cảm ơn em, gặp lại sau.” Nghê Thượng Thuận ngoài miệng khách khí nói cảm ơn nhưng trong lòng không hề thoải mái.
Muốn Lục Lộ chủ động liên lạc với hắn? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Khi cô còn yêu hắn cô còn chưa từng làm như vậy huống chi khi chia tay hai bọn họ không vui vẻ gì.
Nghê Thượng Thuận cầm lấy chìa khóa xe đi tới nơi ở của Lục Lộ.
Dọc theo đường đi, hắn chỉ suy nghĩ đến phản ứng của cô sau khi nghe lời hắn thổ lộ. Khi đến trước cửa nhà, hắn một lần nữa gọi cho cô, xác định không ai nghe máy lúc này mới cầm chìa khóa mở cửa, dự tính vào nhà trước có chuyện gì quyết định sau.
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì rất nhiều nhân viên bảo an mặc đồ đen đã vây quanh hắn.
Những người đó thấy chìa khóa trong tay hắn cũng có chút ngạc nhiên nào nhưng người đứng đầu vẫn tiến lại gần nói với hắn: “Tiên sinh, ngài không thể đi vào.”
“Vì sao?” Nghê Thượng Thuận lạnh giọng nói.
“Đây là công việc của chúng tôi.” Ngoại trừ cô chủ, bất kỳ ai muốn vào đây đều phải thông báo trước.
“Tôi là bạn của cô ấy, thậm chí tôi còn có chìa khóa nhà.” Thấy không? Hắn nâng chìa khóa trong tay lên.
“Xin lõi, chúng tôi vẫn không thể cho ngài vào.” Thực ra tất cả nhân viên bảo an đã sớm nhận ra thân phận của vị tiên sinh này, nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, không thể vì hắn là danh nhân mà phá vỡ.
“Được rồi, vậy anh có thể thông báo với chủ nhà có người tìm gặp không?” Nghê Thượng Thuận xụ mặt, cắn răng nói.
“Xin lỗi, hiện tai chủ nhà đang ở ngoài, tiên sinh hãy chờ cô ấy trở lại rồi nói.” Biết rõ vị tiên sinh trước mặt là thiên vương Ni đại danh đỉnh đỉnh nhưng bọn họ là vệ sĩ phụ trách an toàn, không thể vì Ni mà bỏ qua.
Nghê Thượng Thuận trừng mắt nhìn tên vệ sĩ kiên quyết từ chối hắn, người này chỉ một biểu cảm thực có lỗi.
Phải chờ cô trở về? Nói cách khác, cô sẽ quay lại? Được rồi, chờ thì chờ.
Nghê Thượng Thuận trở lại xe, cho xe dừng dưới một cái cây bắt đầu chờ đợi.
Những nhân viên bảo an thấy thế không ngăn cản nữa, tiếp tục công việc của mình.
Nghê Thượng Thuận nhìn vào cánh cửa phía bên kia đường, chờ chủ nhân của nó xuất hiện mở ra.