Ân ái mãnh liệt qua đi, hai người đều bởi vì hao phí quá nhiều thể lực mà mệt mỏi.
Người con gái nhỏ nhắn ghé lưng trần lên chiếc giường mềm mại, hô hấp từ dồn dập dần dần trở nên nhẹ nhàng, có quy luật. Có vẻ như cô đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Người đàn ông sớm khôi phục hơi thở vững vàng, ngón tay dài khẽ lướt trên tấm lưng trần mê hoặc của cô gái. Dù rất tò mò tại sao trên người người phụ nữ này lại có nhiều hình xăm như vậy nhưng vẫn không thể mở miệng nói thành lời bởi vì đây chỉ là cảm xúc nhất thời, không phải sao?
Một lúc lâu sau, lúc hắn cho rằng người con gái trên giường đã tiến vào giấc ngủ sâu, hắn nghiêng người vuốt ve vai trần của cô gái rồi nhẹ nhàng hôn, cố gắng rút tay ra áp chế cảm giác tinh tế mềm mượt nơi đầu ngón tay, đứng dậy mặc quần dài.
Đã đến lúc phải rời đi, tuy rằng người con gái ngọt ngào này đem lại cho hắn cảm giác ngon miệng ngoài ý muốn, làm cho hắn kích động rất muốn lưu lại, nhưng đây không phải là tác phong vốn có của hắn, hắn không thể yêu mến người phụ nữ nào cả.
“Đưa điện thoại của anh cho tôi.”
Thiên hạ vốn tưởng đã ngủ say trên giường đột nhiên nói chuyện làm cho hắn giật mình, không chú ý mình đã ngừng lại động tác mặc quần áo.
Giọng nói nhàn nhạt, không cảm xúc giống như cảm giác cô mang đến cho người khác, lạnh lùng xa cách mười phần lại vô cùng xinh đẹp, làm cho mọi người không tự giác đứng đằng xa sợ lại gần sễ tổn thương đến cô.
Hắn nhìn cô, chợt nghĩ có vẻ cô không giống như bề ngoài lạnh lùng, cao quý của mình, muốn cùng hắn ôn lại cảm xúc vừa rồi sao?
Khóe môi hắn khẽ cong lên, không chút do dự lấy điện thoại ra đưa cho cô.
Muốn biết bề ngoài lạnh lùng của cô là thật hay chỉ giả vờ giả vịt, thử rồi sẽ biết!
Cô xoay người ngồi dậy, một tay bọc drap không cho cảnh xuân lộ ra ngoài, bởi hiện tại không phải lúc mê hoặc đối phương.
Cô cầm điện thoại, chuyện đầu tiên làm chính là đem số điện thoại của mình lưu vào, động tác này hoàn toàn rơi vào trong mắt người đàn ông.
Hắn đứng ở bên giường, sắc mặt không thay đổi nhưng trong lòng lạnh dần.
Còn tưởng rằng người con gái này thật đặc biệt. Hóa ra cũng chỉ cùng một loại với những người phụ nữ khác. Vừa rồi, hắn còn bị cô làm cho xao động. Khoan đã, cô gái này đang làm cái gì vậy?
Đột nhiên cô vỗ một chỗ trống trên mặt đệm, sau đó chậm rãi di chuyển đến bên cạnh hắn rồi nói: “Đem mặt dựa vào gần đây một chút, chúng ta chụp chung một tấm ảnh.”
Hắn không chút dị nghị chủ động đem mặt mình dán lên khuôn mặt cô, vô cùng thân mật ngồi trên giường. Ảnh chụp cùng số điệ thoại không thể hiện được cái gì, đưa cho hắn, nhưng phải nghĩ xem hắn có muốn hay không mới được. Chỉ có điều xem ra trước mắt, hắn không muốn!
Chụp xong, cô đem điện thoại trả cho hắn. Trên mặt vẫn như cũ không hề có một chút biểu cảm.
Bàn tay to tùy ý tiếp nhận điện thoại nhưng điện thoại không nhúc nhích. Ở đầu bên kia cô đang dùng sức cầm chặt lấy.
Hắn nhíu mày nhìn cô, tò mò không hiểu được ý của cô.
Bất thình lình, cô nở nụ cười.
Nụ cười rạng rỡ này, đẹp quá!
“Đem ảnh chụp cho các bạn của anh xem đi! Còn nữa, chi phiếu lấy được nhớ chia cho tôi một nửa, một đồng cũng không được thiếu.” Dứt lời, nàng mềm mại lưu lại trên má hắn một nụ hôn.
Cô… Hắn sững sờ. Khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt trở nên ngây dại. Hắn chưa bao giờ ở trước mặt người nào mất lịch sự như vậy, nhưng cô làm được.
Đợi hắn khôi phục khả năng suy xét của mình, việc đầu tiên là truy tìm ánh mắt cô.
Nụ cười không chút độ ấm kia mới chính là cảm xúc chân thật của cô, phải không?
“Cô đã nghe thấy?” Hắn cùng bạn bè ngẫu nhiên gia nhập trò chơi săn người đẹp nhưng hắn chưa bao giờ tham dự nó.
Tiếp cận cô, chẳng phải bởi bạn bè xúi giục, tất cả chỉ vì sự hấp dẫn tỏa ra nơi cô.
Cô lắc lắc đầu, trên mặt khôi phục cảm xúc lạnh nhạt như ban đầu: “Người phục vụ vừa khéo là bạn của tôi.” Lúc cô vừa vào cửa đang định tiến lại gần chỗ quầy bar, Peter đã tới cảnh báo cô phải cách xa nhóm đàn ông này.
“Anh và tôi cả hai cùng thắng, chỉ có người thua mới phải chịu thiệt.” Cô thổi một hơi, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, ngón tay không nhịn được vuốt ve đôi môi mỏng tuyệt đẹp của hắn.
Người thua trong miệng cô đương nhiên là những tên đàn ông đã đặt cược kia. Nghĩ lấy cô ra để đặt cược, cô cũng không có lí do gì không phụng bồi, tất nhiên là bọn họ phải trả giá, cô sẽ không tha cho bất kì kẻ nào.
Hắn nghe đến đây, sung sướng cười thoải mái: “Đúng vậy, chúng ta cùng thắng, bọn họ cũng nên được dạy bảo lại!” Bọn họ thắng được một lần triền miên tuyệt vời còn có chi phiếu mà những người kia cái gì cũng không lấy được, thua triệt để.
Hắn kéo bàn tay vừa miết lên môi hắn của cô, hôn hôn, tiếng nói trầm thấp khêu gợi dụ hoặc cô: “Còn lâu mới đến bình minh, tôi không vội còn em thì sao?”