Edit: Qủa táo có sâu | Beta: Thụy
-
Lông mi Túc Tức khẽ run lên, nói: “Chỉ là một người không quan trọng, có biết tên hay không cũng không quan trọng.”
Cậu hiểu Nhiếp Tĩnh Trạch, hắn từ trong xương cốt là người rất hay để bụng.
Chẳng hạn sau khi với Nhiếp Tĩnh Trạch yêu nhau, cậu dần nhận ra mối quan hệ giữa đối phương và bố ruột của mình không tốt. Khi còn nhỏ, sự vô trách nhiệm của người bố với con cái luôn khiến Nhiếp Tĩnh Trạch canh cánh trong lòng đến nỗi mối quan hệ giữa hắn và bố mình không thể nào chuyển biến tốt ngay cả khi hắn đã trưởng thành.
Lại ví dụ như năm đó bị ép buộc yêu đương với Túc Tức, đều bị đối phương trộn lẫn với dục vọng, ra sức xỏ xuyên trong người cậu ở trên giường.
Chỉ là hai năm sau cậu mới có thể nhìn ra sự nhục nhã của Nhiếp Tĩnh Trạch mà hai năm trước cậu không nhìn thấy được.
Nhiếp Tĩnh Trạch hỏi như vậy chẳng qua chỉ là đáp trả lại cậu lúc trước thôi.
Nhưng hình như đối phương không hài lòng với câu trả lời của cậu, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu mà không nói gì.
Túc Tức chủ động mở miệng phá vỡ tình cảnh bế tắc: “Nếu không có việc gì nữa vậy tôi đi trước.”
Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ ghẻ lạnh không chút che giấu: “Đương nhiên giữa tôi và cậu không có việc gì cả.” Hắn cúi đầu nhìn di động: “Cậu giúp tôi gọi Chung Tình xuống, tôi muốn đưa cậu ấy ra ngoài ăn.”
Túc Tức hơi giật mình: “Anh có thể gọi điện thoại cho cậu ấy.”
“Tôi không có số điện thoại của cậu ta.” Ánh mắt sắc bén của Nhiếp Tĩnh Trạch liếc cậu một cái: “Sao? Cậu không muốn à?”
Túc Tức không nói gì.
Nhiếp Tĩnh Trạch xoay người mở cửa xe, sau đó khom lưng lấy ví da từ trên chỗ ngồi rút ra vài tờ tiền màu đỏ, dùng đầu ngón tay đưa cho cậu giống như cách mà lúc nãy Túc Tức nhìn thấy hắn dùng để đuổi người bán hàng rong đi: “Đổi lại đây là thù lao cho cậu.”
Túc Tức đoán rằng có lẽ trong mắt đối phương mình cũng không khác người bán hàng rong đó là bao.
Hai năm trước, có thể cậu sẽ giơ tay và tung một cú đấm vào mặt đối phương, nhưng trong hai năm ngắn ngủi vừa qua, cậu đã gặp phải những điều còn nhục nhã hơn hiện tại. Sống trong những ngày tháng phải nhìn người khác với vẻ mặt hèn mọn, cậu mới dần hiểu được nỗi nhục nhã mà Nhiếp Tĩnh Trạch đã phải gánh chịu vì cậu trong quá khứ. Khí chất của cậu chủ được cưng chiều năm nào cũng đã bị mài nhẵn nhụi những góc cạnh, và có lẽ ngay cả chính Túc Tức cũng không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu trong cuộc sống như thế này.
Cậu bình tĩnh lấy tờ tiền bỏ vào túi áo khoác rồi lấy điện thoại trong túi ra: “Tôi có thể giúp cậu gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Nói xong từ danh bạ tìm được số của Chung Tình, đưa điện thoại cho Nhiếp Tĩnh Trạch.
Nhiếp Tĩnh Trạch nhận lấy với vẻ mặt lãnh đạm, liếc xuống chiếc điện thoại di động cũ trong lòng bàn tay, nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là mẫu mới nhất của nhãn hiệu mà Túc Tức mua hồi năm ba đại học. Ba năm sau, mẫu điện thoại mới nhất đã lỗi thời từ lâu, chiếc điện thoại này trông đã cũ kỹ và nặng nề, mặt sau thậm chí đã bắt đầu bong tróc sơn. Sau khi ấn ngón tay lên màn hình vài lần, Nhiếp Tĩnh Trạch đưa điện thoại lên tai. Sau một vài giây, hắn bỏ tay xuống, lạnh nhạt nói: “Điện thoại không thông.”
Nói xong lại ấn vài lần trên điện thoại, lại gọi thêm lần nữa.
Lần này điện thoại đã được kết nối.
Giọng nói mơ màng của Chung Tình truyền đến: “Tức Tức.”
Nhiếp Tĩnh Trạch ngắt lời y: “Cho cậu mười phút rời giường từ trong phòng xuống dưới.”
Chung Tình nghe xong, đôi mắt buồn ngủ mở ra, cơn buồn ngủ tan biến sạch sẽ, khó khăn nói: “Nhiếp, Nhiếp thiếu...”
Âm thanh máy bận vang lên, điện thoại đã bị cúp. Người bên kia còn không đủ kiên nhẫn để chờ y trả lời.
Nhiếp Tĩnh Trạch cúp điện thoại rồi rời khỏi giao diện gọi điện. Ba năm trước Túc Tức đặt ảnh mình làm hình nền nhưng bây giờ nó đã được thay đổi bằng bức ảnh khác. Hắn thu lại ánh mắt ném điện thoại cho Túc Tức, không hiểu sao trong lòng lại có chút không vui.
Hắn kìm nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng, không hề liếc nhìn Túc Tức thêm lần nào mà xoay người ngồi trở lại xe.
Túc Tức cầm điện thoại, lòng bàn tay vô thức chạm đến những nơi mà đối phương chạm vào, đoạn rủ mắt xoay người rời đi.
Đôi mắt của Nhiếp Tĩnh Trạch luôn nhìn vào gương chiếu hậu. Mãi cho đến khi bóng lưng của Túc Tức khuất dạng trong gương chiếu hậu hắn mới thu hồi ánh mắt, tay với lấy điện thoại trên bảng điều khiển trung tâm mở khóa bằng vân tay lướt qua màn hình khóa, trên màn hình nền sạch sẽ, lời nhắc về cuộc gọi nhỡ hiện lên trong đáy mắt.
Cả người mang theo mùi thức ăn ở chợ trở về, chiếc xe việt dã dừng lại dưới lầu đã rời khỏi. Túc Tức trở lại phòng trọ, lặp lại những hoạt động nhạt nhẽo khi được nghỉ, đầu tiên là quét dọn vệ sinh sau đó lại nấu cơm. Ăn cơm xong rửa sạch bát đũa, ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ nứt da và xem những chương trình truyền hình được phát đi phát lại nhiều lần. Trong âm thanh ồn ào náo nhiệt, cậu dần chìm vào giấc ngủ trên chiếc ghế sofa không đủ dài để nằm.
Chỉ khác là lần này không thể ngủ đến khi tự tỉnh.
Tiếng tin nhắn liên tục kéo cậu ra khỏi giấc mộng đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, Túc Tức mở mắt ra, một giây sau ánh mắt rơi vào khoảng không ánh sáng lờ mờ, lúc đầu còn tưởng rằng mình đã ngủ qua một đêm. Khi lấy điện thoại dưới người ra, nhìn rõ giờ trên màn hình mới biết đó là do ánh sáng trong phòng trọ không tốt, ánh nắng buổi chiều không chiếu vào được.
Cậu cúi đầu mở tin nhắn chưa đọc ra.
Chung Tình gửi liên tục mấy tin nhắn nói mình uống quá nhiều rượu, hy vọng Túc Tức có thể đến đón y.
Túc Tức từ trên sofa ngồi dậy, cử động cánh tay có chút tê dại, cậu không trả lời tin nhắn mà trực tiếp gọi điện thoại cho đối phương. Ngay khi điện thoại chuyển sang trạng thái chờ bắt máy đã bị người bên kia cúp máy.
Khi Túc Tức muốn gọi lại nhưng lại nhận được một tin nhắn. Cậu mở tin nhắn, bên trong chỉ có địa chỉ của một quán bar.
Túc Tức dừng một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy lấy chìa khóa trên bàn uống nước, sau đó tắt chiếc TV cũ rồi đi ra cửa.
- Hết chương 16 -