Chẳng Ngừng

Chương 30: Chương 30




Edit: Quả táo có sâu | Beta: Shmily

-

Nhiếp Tĩnh Trạch không thèm nhúc nhích nên những chiếc xe phía sau sốt ruột chờ đợi rồi bắt đầu bấm còi rất lâu. Mãi cho đến khi Túc Tức lên tiếng nhắc nhở thì hắn mới đạp ga, vượt qua đèn giao thông rồi phóng xe về phía trước.

Xe đậu ở tầng hầm của trung tâm mua sắm, hai người lần lượt xuống xe đi thang máy lên. Túc Tức tụt lại ở phía sau một chút còn Nhiếp Tĩnh Trạch đang đi phía trước vươn tay mở cửa thang máy rồi xoay người lại chờ cậu.

Túc Tức hơi kinh ngạc nhưng không nói gì.

Nhiếp Tĩnh Trạch bắt đầu ấn chọn số tầng muốn lên, nhưng Túc Tức đứng sau lưng nên không nhìn đối phương ấn tầng nào, mãi cho đến khi con số màu đỏ trên đầu không ngừng nhảy lên từng tầng một mà không hề có ý định dừng lại thì cậu mới ngạc nhiên nhắc nhở:

“Chúng ta đã đi qua tầng chuyên bán đồng hồ rồi.”

Nhiếp Tĩnh Trạch đưa lưng về phía cậu nhẹ nhàng bâng quơ nói:

“Tôi biết.”

Con số dừng lại ở tầng cuối cùng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Nhiếp Tĩnh Trạch bước ra khỏi thang máy trước sau đó lại xoay người chờ cậu. Túc Tức bước ra rồi nhìn lên bảng hiệu nhà hàng ngoài thang máy:

“Cậu chưa ăn trưa đúng không?”

Nhiếp Tĩnh Trạch dừng một chút, sau đó liếc nhìn cậu:

“Chưa.”

Túc Tức lắc đầu nói:

“Bây giờ anh cũng có thể đợi một chút cho qua khoảng thời gian này, như vậy thì tôi cũng có thời gian để ăn.”

“Tôi cũng chưa ăn nên chúng ta mới phải cùng nhau đi đấy.” Nhiếp Tĩnh Trạch miễn cưỡng không muốn tiếp chuyện với cậu mà đi thẳng đến nhà hàng. Người phục vụ tiến đến dẫn bọn họ vào trong, lúc hỏi về vị trí hai người họ muốn ngồi thì Nhiếp Tĩnh Trạch lập tức nhìn về phía Túc Tức.

Túc Tức không nói gì cả.

Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày lại:

“Cậu cứ coi như đây là quà cảm ơn vì đã giúp tôi chọn một chiếc đồng hồ đi.”

Túc Tức do dự một chút rồi nhận lời:

“Vậy thì ngồi cạnh cửa sổ.”

Người phục vụ hỏi dẫn họ đến một chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi vòng qua hai người họ đưa thực đơn cho Nhiếp Tĩnh Trạch mà không một chút do dự. Đúng lúc này thì Nhiếp Tĩnh Trạch có một cuộc gọi đến, hắn đưa thực đơn đang cầm cho Túc Tức rồi rồi đứng dậy trả lời điện thoại.

Túc Tức mở menu ra thì không khỏi sững sờ trong giây lát. Lúc bước vào cậu có nhìn quanh nhà hàng một lượt rồi nhưng đến khi mở menu ra mới chợt nhớ tới hình như cậu đã từng tới nơi này, hơn nữa còn tới cùng với Nhiếp Tĩnh Trạch.

Năm ba đại học cậu có tổ chức sinh nhật, nhưng cậu không hề làm như những người khác mà mời Nhiếp Tĩnh Trạch đi ăn tối và đặt trước một chiếc bánh sinh nhật trong nhà hàng. Chỉ là phần lớn chiếc bánh đã nằm gọn trong bụng cậu còn Nhiếp Tĩnh Trạch thì lại không ăn. Sau khi ăn xong, cậu lại kéo đối phương xuống trung tâm mua sắm ở tầng dưới, nửa ép buộc nửa dụ dỗ Nhiếp Tĩnh Trạch mua cho cậu một chiếc áo sơ mi làm quà sinh nhật. Đó có lẽ là món quà đầu tiên cậu nhận được từ Nhiếp Tĩnh Trạch sau khi ở bên hắn.

Thậm chí cậu còn tâm huyết dâng trào mua kim và chỉ muốn thêu tên của Nhiếp Tĩnh Trạch lên ngực áo của mình. Phản ứng đầu tiên của Nhiếp Tĩnh Trạch là phản đối lại ý định này. Hắn còn nói thẳng với Túc Tức rằng nếu cậu làm chuyện này thì hắn sẽ vứt chiếc áo đi.

Túc Tức nâng cây kim trong tay lên, suy nghĩ vài giây rồi cuối cùng thỏa hiệp mà dời xuống khâu dòng chữ dưới cổ áo, nơi người khác không thể nhìn thấy. Tuy nhiên, cậu thực sự không có tài may vá nên chỉ để lại một chữ “Nhiếp” xiêu xiêu vẹo vẹo mà thôi, còn những chữ còn lại thì quên đi.

Hầu như chẳng có ai thích thăm lại chốn xưa để tự nhắc bản thân nhớ về những kỷ niệm đẹp.

Cậu đoán chắc là phong cách trang trí của nhà hàng này cũng đã thay đổi rồi nên Nhiếp Tĩnh Trạch mới không nhớ mà mời cậu tới ăn. Túc Tức xem xét lại khẩu vị của Nhiếp Tĩnh Trạch rồi liệt kê một vài tên món ăn nằm trong thực đơn.

Nhiếp Tĩnh Trạch quay lại sau khi kết thúc cuộc gọi, hắn nhìn những món mà cậu đã gọi thì khó chịu nhíu mày lại.

Túc Tức tỏ vẻ ngạc nhiên, vừa định cất tiếng thì bị lời nói của đối phương cắt ngang:

“Bỏ hết mấy món này đi.”

Túc Tức sững sờ một giây, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng nữa. Tiếng trang giấy menu lật liên tục vang lên, vài giây sau thì giọng nói quen thuộc của người đàn ông phát ra, hắn gọi tên một vài món ăn có hương vị hoàn toàn trái ngược với món mà Túc Tức đã gọi.

Đôi mắt đang ngắm nhìn mọi thứ ngoài cửa sổ của Túc Tức khẽ chớp, cậu không khỏi có chút thất vọng. Đúng là sau hai năm thì khẩu vị của một người ít nhiều cũng có sự thay đổi. Việc cậu làm nãy giờ hệt như là tự cho mình thông minh vậy, hơn nữa càng giống như đang cố tình khơi gợi lại những ký ức về mối tình đã qua của đối phương, muốn ám chỉ đối phương điều gì đó.

Nhưng cậu không phát hiện ra những món mà Nhiếp Tĩnh Trạch thay đổi đều là những mà món cậu thích. Nói cách khác, những món mà Nhiếp Tĩnh Trạch chọn đều là những món mà hai năm trước cậu vô cùng yêu thích.

Chỉ là hai năm trở lại đây thì đầu lưỡi của cậu không còn kén chọn như xưa nữa, ăn ngọt ăn cay gì cũng được nên không thèm để ý. Là một người trong cuộc mà Nhiếp Tĩnh Trạch lại chưa bao giờ nghĩ về lý do tại sao hắn lại nhân nhượng với người khác về sở thích ăn uống như này.

Sau khi hai người dùng bữa xong, Nhiếp Tĩnh Trạch đưa cậu xuống lầu xem đồng hồ. Lúc đứng trước quầy thì Túc Tức đã lập tức nhận ra đây cũng là nơi mà lúc trước cậu mua đồng hồ cho Nhiếp Tĩnh Trạch. Tâm trạng cậu đang vô cùng thấp thỏm hồi hộp, khoé mắt nhìn cổ tay Nhiếp Tĩnh Trạch đang buông thõng bên cạnh mình. Lý do lúc trước Nhiếp Tĩnh Trạch không đeo chiếc đồng hồ kia đa phần là do không thích người tặng. Bây giờ thì đối phương đã có điều kiện đương nhiên là không thèm quà cáp gì từ cậu nữa.

Thương hiệu đồng hồ cậu từng mua cho người trong lòng nay được người trong lòng mua tặng người khác. Túc Tức giật giật khóe môi tự cười một mình. Khi cậu đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào quầy thì Nhiếp Tĩnh Trạch đã gõ đốt ngón tay vào mặt kính hai lần:

“Thất thần cái gì vậy, giúp tôi chọn một cái đi.”

Túc Tức dẹp đi suy nghĩ của mình rồi liếc nhìn qua phía quầy trưng bày. Một lúc sau cậu chỉ chính xác vào một cái đồng hồ, bình tĩnh nói:

“Tôi đoán là Chung Tình sẽ thích cái này.”

Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn theo đầu ngón tay cậu rồi đột nhiên cau mày, im lặng thật lâu. Chẳng hiểu lý do gì, chiếc đồng hồ mà Túc Tức tặng hắn nhiều năm trước lại hiện lên trong đầu hắn. Hắn làm như không thích mà nói:

“Đổi cái khác đi.”

Túc Tức chọn một cái khác theo lời hắn, nhưng miệng vẫn luôn nhắc đến tên Chung Tình:

“Chung Tình cậu ấy rất thích đồ lấp lánh, anh có thể mua loại có nạm kim cương.”

Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn im lặng. Một lúc lâu sau hắn đột nhiên mở miệng:

“Cậu tự chọn một cái đi, thích là được.”

Túc Tức hơi khó hiểu quay lại nhìn hắn.

Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch không chút thay đổi mà nhìn lại cậu:

“Bảo cậu chọn thì cậu chọn đi.” Hắn dừng lại, sau đó thản nhiên nhếch môi bổ sung,

“Tóm lại là không phải mua cho cậu.”

Túc Tức thu lại ánh mắt tỏ ý bản thân đã hiểu, cậu nhìn chăm chú một hồi cuối cùng cũng chọn được một chiếc đồng hồ ưng ý. Nhiếp Tĩnh Trạch thậm chí không thèm nhìn nó lấy một cái mà yêu cầu nhân viên phía sau quầy lấy ra và đóng gói lại. Khi rời khỏi trung tâm mua sắm, Nhiếp Tĩnh Trạch thấy Túc Tức đi bộ quá chậm nên đã đi thang máy xuống gara dưới tầng hầm để lấy xe trước. Túc Tức bước ra khỏi cổng lớn lầu một rồi đứng ở ven đường bên cạnh lối ra gara đợi hắn.

Xe cộ cứ ra vào tấp nập trước cửa nhà xe, trong không khí thỉnh thoảng có vài câu nói chuyện giữa những người đi đường bên cạnh cậu. Ánh sáng từ mặt trời vào thu chiếu loang lổ trên mặt đất, bên cạnh đó có một cô gái mặc váy đứng trên vỉa hè chụp ảnh một sao nam mà cô ấy thích trên bảng quảng cáo, có quả bóng bay đứa trẻ nắm chặt trong tay bỗng bay lên trời.

Túc Tức nghịch điện thoại bên cột đèn bên đường. Một chiếc xe hơi chậm rãi ra khỏi gara rồi bấm còi với cậu.

Túc Tức nghe thấy tiếng còi, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ lạ lẫm. Cậu khẽ cụp mắt xuống, ánh mắt lại rơi vào chiếc điện thoại của mình. Bên tai cậu vang lên tiếng mở cửa xe, ánh nắng trước mũi chân nhảy thành một cái bóng, đầu tiên là cái bóng hình dáng người, sau đó là bóng một chiếc giày cao gót màu đỏ xinh đẹp.

Túc Tức ngước mắt nhìn sang, cậu lập tức có chút giật mình khi thấy khuôn mặt của người đối diện. Gương mặt ửng hồng mềm mại của hoa khôi lúc trước bây giờ đã được trang điểm thanh tú tươi tắn vô cùng, giữa hai ngón tay là một điếu thuốc lá của nữ, cô ấy đứng trước mặt cậu, đôi mắt hạnh hơi cong lên.

- Hết chương 30 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.