Edit: Quả táo có sâu | Beta: Hồng Vy
–
Gần đến buổi tối tan tầm, Túc Tức nhận được điện thoại của Chung Tình.
Thực ra, tuy rằng đối phương trực ca đêm, nhưng thỉnh thoảng tầm mười giờ sẽ gọi điện đến hỏi thăm cậu đã về đến nhà hay chưa. Hôm nay tự nhiên lại gọi đến trước nửa tiếng so với bình thường, Túc Tức cũng không nghĩ nhiều mà nhận điện thoại, giọng nói bình thản hỏi: “Làm sao vậy?”
Chung Tình ở đầu bên kia ấp úng hỏi: “Túc Tức, cậu tan làm chưa?”
Túc Tức dùng một tay cởi tạp dề trên người xuống, sau đó lấy chìa khóa từ trong túi ra mở tủ: “Sắp rồi“.
Chung Tình liều mạng kìm nén cảm giác tội lỗi trong lòng mà ấp a ấp úng nói: “Hôm nay tôi đi vội quá nên quên đem theo chìa khoá rồi. Cậu nhanh về đi, tôi đợi cậu dưới lầu“.
Túc Tức nghe ra ý khác trong lời nói của y: “Sao hôm nay cậu về sớm vậy?”
Chung Tình ho nhẹ một tiếng, nói: “Hôm nay tan làm sớm“.
Tan làm sớm có hai tình huống: hoặc là bị đuổi việc hoặc là gặp được đại gia. Trong giọng nói của Chung Tình không có chút oán giận hay bực tức nào, rõ ràng là vế sau. Trong lòng Túc Tức chân thành nói: “Chúc mừng cậu“.
Chung Tình qua loa nói vài câu rồi cúp điện thoại. Vẻ mặt lo lắng ngồi phía sau xe, trên mặt một chút vui mừng cũng không có, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển. Nếu đối phương thật sự có thù oán với Túc Tức, mà mình lại đưa Nhiếp Tĩnh Trạch đến gặp hắn thì chẳng phải đang hại hắn sao?
Chung Tình càng thêm hối hận.
Phòng trọ ở trong một khu dân cư cũ trong ngõ nhỏ phía sau sau chợ bán thức ăn. Túc Tức đi qua một con phố, ánh đèn neon mờ ảo phát ra khu chợ đêm dưới con phố nhỏ. Anh đi vào con hẻm nhỏ tối tăm và yên ắng, theo đường tắt trở lại phòng trọ.
Chiếc xe việt dã màu đen đã im lặng dừng ở dưới lầu một lúc lâu. Màu sơn trên thân xe được ánh trăng phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh. Bước chân Túc Tức hơi dừng lại một chút. Đang đoán xem không biết Chung Tình ngồi ở ghế phụ hay ghế sau thì thấy cửa xe bên phía tay lái mở ra, một người đàn ông chân dài cao ráo bước xuống xe, nhìn bóng lưng có lẽ là một người trẻ tuổi.
Ánh mắt Túc Tức vô thức nhìn vào gáy đối phương.
Giây tiếp theo, người nọ xoay người lộ ra khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hô hấp của Túc Tức hơi ngừng lại, trái tim trong lồng ngực yên lặng đã lâu giờ đập mãnh liệt, từng tế bào trong cơ thể đang gào thét kích động. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hờ hững của đối phương thì giống như bị giáng một bạt tai, máu toàn thân đông cứng lại, cả người lạnh lẽo.
Cuối cùng cậu cũng ý thức được thân phận bây giờ của mình là gì, thân phận của đối phương là gì. Năm đó nhà họ Túc như mặt trời ban trưa, người ta còn chướng mắt cậu, bây giờ chỉ sợ chẳng khác gì người qua đường. Túc Tức im lặng đứng trong bóng tối, chóp mũi còn lưu lại mùi lẩu từ từ tỏa ra từ quần áo rẻ tiền, trái tim trong lồng ngực yên lặng trở lại.
Túc Tức bước ra từ bóng tối, cậu không biết Nhiếp Tĩnh Trạch có muốn cho Chung Tình biết cậu và mình là người quen cũ hay không. Không muốn thất vọng thì biện pháp duy nhất là cắt bỏ chúng ngay từ đầu. Cậu chậm rãi mở miệng: “Này anh.”
Người đàn ông đứng bên cạnh xe nhướng mày, khuôn mặt lạnh lùng, mở cửa sau xe như không nghe thấy, cúi người nắm cổ tay Chung Tình kéo ra khỏi xe ôm vào trong lòng, cúi đầu tiến sát mặt Chung Tình.
Từ phía sau, họ trông giống như đang hôn nhau. Đặc biệt, một trong hai bên vẫn mặc áo của cậu. Túc Tức cố ý nhìn đi chỗ khác, nhưng trái tim đã im lặng suốt hai năm lại co rút đau đớn. Hiện thực luôn mang đến những điều bất ngờ làm người ta không kịp đề phòng.
Hai năm trước, Nhiếp Tĩnh Trạch chia tay cậu rồi ra nước ngoài, Túc Tức cũng trở nên trắng tay sau một đêm. Tất cả tài sản đều bị tịch thu, cậu ngồi xổm trong phòng thu thập hành lý nhưng vẫn tiếc nuối mà giữ lại chiếc áo sơ mi Nhiếp Tĩnh Trạch đưa cho.
Nếu nói Nhiếp Tĩnh Trạch đưa cho cậu cũng không đúng. Là cậu bắt đối phương mua cho mình thì đúng hơn. Việc trong quá khứ rốt cuộc dẫn đến hậu quả ngày hôm nay.
Nhiếp Tĩnh Trạch nhanh chóng buông Chung Tình ra rồi lái xe rời đi. Khi chiếc xe màu đen lạnh lẽo chậm rãi lướt qua cậu, xuyên qua cửa sổ xe bên ghế điều khiển, khuôn mặt sắc bén và trầm ổn của Nhiếp Tĩnh Trạch hiện ra trước mắt cậu sau hai năm. Từ đầu đến cuối đối phương đều không hề nói với cậu một câu.
Chung Tình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, quay đầu nhìn về phía Túc Tức: “Cậu quen biết anh ta à?”
Túc Tức hơi sửng sốt rồi khẽ gật đầu: “Trước kia có quen biết”
Chung Tình nhớ lại cách xưng hô của Túc Tức với Nhiếp Tĩnh Trạch, trong lòng chợt lóe lên một cảm giác kỳ lạ: “Hai người... có quan hệ gì vậy?”
Túc Tức không trả lời ngay, cậu cũng không xác định mình và đối phương có quan hệ thế nào. Nếu là hai ba năm trước, Túc Tức nhất định sẽ không chút do dự mà nói là người yêu. Nhưng đã qua vài năm, nếu nói là bạn trai cũ thì nói cậu yêu đơn phương người ta thì đúng hơn.
Sự do dự của cậu rơi vào trong mắt Chung Tình càng làm Chung Tình suy đoán lung tung. Ở một mức độ nào đó mà nói EQ của Chung Tình từ trước đến giờ không quá cao. Thế nên bây giờ hắn coi sự do dự của Túc Tức là không thể nói ra. Chung Tình cẩn thận nhìn Túc Tức: “Tôi nghe nói... Hai người trước kia là kẻ thù?”
Túc Tức sắc mặt tái nhợt, một lúc sau mới nhếch môi hỏi: “Ai nói như vậy? Anh ta nói như vậy sao?”
Chung Tình bối rối gật đầu, hai chữ 'Thẩm Tùy' đang định thốt ra thì lại bị Túc Tức cắt lời: “Nếu anh ta nói như vậy”, y hơi dừng lại, rũ mắt xuống: “Thì coi như là vậy đi“.
Đã từng muốn tìm kiếm nhiều năm như vậy nhưng cuối cùng cũng không có chút tình cảm nào, chỉ có cái danh hiệu 'kẻ thù'. Túc Tức chớp mắt, lẳng lặng đi về phía trước.
Để lại Chung Tình ở phía sau, thắc mắc trong lòng vẫn không thể tiêu tan.
Quan hệ kẻ thù?
Y nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng của Nhiếp Tĩnh Trạch khi siết chặt cổ tay hắn và nói: “Đừng để tôi nhìn thấy cậu mặc bộ quần áo này một lần nào nữa.”
Chung Tình nghi ngờ ngước nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm, quan hệ kẻ thù là như thế này sao?
– Hết chương 3 –