Beta:SHMILY
-
Ngón tay Nhiếp Tĩnh Trạch chỉ dừng lại giữa hai đầu lông mày cậu trong chốc lát. Sau đó đối phương nhanh chóng rút tay lại, Túc Tức nhận ra bèn lấy cái khăn trên đầu xuống. Cậu giương mắt lên nhìn thì thấy Nhiếp Tĩnh Trạch đã bước tới cửa, trước khi ra khỏi đây hắn còn quay lại liếc nhìn cậu một cái: “Lau khô tóc xong nhớ treo khăn tắm lên.”
Đây là cuộc đối thoại cuối cùng của Túc Tức với Nhiếp Tĩnh Trạch trước khi cậu chìm vào giấc ngủ.
Cậu ngồi trên giường mà thất thần, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đối phương nói rằng trong nhà hắn không có khăn tắm. Cậu nhớ tới dáng dấp của Nhiếp Tĩnh Trạch khi hắn vẫn còn đang đi học vài năm trước. Xét từ mọi khía cạnh mà nói thì đối phương thực sự không phải là một người xấu tính.
Quan hệ giữa hắn với bạn học xung quanh đều rất tốt, giúp các bạn cùng phòng tán gái, bình tĩnh xin lỗi khi mọi người hiểu nhầm, luôn có giới hạn và tạo khoảng cách với các bạn nữ, hơn nữa cũng không bao giờ chơi bời lêu lổng.
Nhiếp Tĩnh Trạch chỉ sử dụng tất cả những tính cách xấu xa của hắn lên người cậu mà thôi.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra Túc Tức đã nhớ lại chuyện tối qua, xong vẫn cảm thấy mình vẫn chưa thể thích ứng kịp. Cậu đứng dậy thay đồ, sau đó gấp gọn quần áo và chăn bông rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Hai phần bữa sáng đơn giản được đặt đối diện nhau trên bàn. Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi phía trước rũ mắt nhìn xuống điện thoại của mình, tay cầm một chiếc hộp vuông nhỏ. Hắn không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Có bàn chải đánh răng và cốc mới trong phòng tắm đó.”
Túc Tức nói cảm ơn một tiếng rồi rẽ vào trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Ngoại trừ khăn mặt thường dùng của Nhiếp Tĩnh Trạch, hình như còn treo một cái khăn mới tinh kế bên. Túc Tức đưa tay sờ một cái, khăn đã khô. Cậu không có dùng khăn mặt của đối phương đã chuẩn bị mà chỉ mở vòi nước, hơi khom lưng về phía bồn rửa mặt, hai tay khép lại hứng lấy một ít nước rồi cực kỳ tùy ý hất lên mặt,
Lúc ra khỏi phòng tắm, Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn đang xem điện thoại.
Khi Túc Tức đi đến gần bàn ăn, cậu lập tức nhận thấy người bên cạnh dường như đang liên tục xem đi xem lại một đoạn video. Chỉ là từ góc độ này của cậu nhìn qua, hình ảnh trong điện thoại tối đen như mực nên không rõ nội dung trong đó là gì. Cậu không hề mảy may có ý đồ muốn rình mò sự riêng tư của đối phương, chỉ nhìn thẳng rồi đi vòng qua hắn mà không thèm liếc mắt một cái.
Nhiếp Tĩnh Trạch cảm giác thấy cậu đến gần nên nhanh chóng lật úp điện thoại xuống bên cạnh bàn, không cầm lên nữa. Hắn yêu cầu Túc Tức ngồi xuống ăn sáng với giọng điệu có chút hờ hững nhưng tay trái của hắn lại cầm một cái hộp vuông rồi tùy ý nghịch nó.
Túc Tức nhấp một ngụm sữa đậu nành, mắt liếc nhìn cái hộp vuông trong tay của Nhiếp Tĩnh Trạch. Khi nhìn gần, nó giống như một cái hộp dùng để trang trí. Cậu nhớ tới chiếc đồng hồ mấy ngày trước chọn cho đối phương ở trung tâm thương mại, nhưng lại có chút mơ hồ không rõ hoa văn trang trí trên chiếc hộp đựng mà nhân viên phía sau quầy lấy ra.
Túc Tức bỏ cái ly trong tay xuống, giọng điệu bình tĩnh như tự nhắc bản thân rằng chuyện cậu vừa nhớ mới tới không liên quan đến mình: “Lúc tôi ở cùng Chung Tình chưa từng thấy cậu ta đeo đồng hồ. Chiếc đồng hồ lần trước anh tới tìm tôi chọn giúp vẫn còn chưa tặng sao? Hay là nói anh đã đưa cho cậu ấy rồi nhưng cậu ấy không thích nó?”
Nhiếp Tĩnh Trạch nghe vậy bỗng nhiên ngước mắt nhìn chằm chằm cậu.
Thấy đối phương không trả lời, Túc Tức suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đã nói rồi. Sở thích của tôi không giống cậu ấy, chiếc đồng hồ tôi chọn cậu ta sẽ không thích.”
Nhiếp Tĩnh Trạch cuối cùng cũng lên tiếng cắt ngang lời cậu, trả lời ngắn gọn: “Không phải.”
Sắc mặt của Túc Tức hơi khó hiểu.
Nhiếp Tĩnh Trạch nhíu mày: “Tôi không có ý định mua chiếc đồng hồ kia cho cậu ta.”
Ban đầu chỉ là hắn chưa suy nghĩ kỹ nên tuỳ ý mượn một cái cớ, sau khi mua nó về hắn vẫn luôn vứt nó trong góc nhà, chưa từng đi gặp Chung Tình cũng không tùy tiện tặng nó cho người khác. Thậm chí ngay cả khi Thẩm Tùy vừa cầm nó lên vừa nghịch vừa đùa giỡn thì không hiểu sao hắn có chút khó chịu.
Nhưng đó chỉ là một chiếc đồng hồ đeo tay mà thôi, trước kia hắn có khi nào coi trọng mấy thứ này như vậy đâu.
Lúc đó hắn không hiểu vì sao, nhưng khi nhìn thấy video được lưu giữ trên điện thoại thì đã rõ. Hắn lái xe về ngay lập tức, lấy chiếc hộp đựng đồng hồ ở góc ghế sô pha rồi cẩn thận cất vào.
Tâm tư của hai người khác nhau.
Túc Tức nghe hết lời của hắn nhưng hoàn toàn không nghĩ ra được lý do nào khác.
Túc Tức nhớ tới chuyện mấy ngày nay không thấy xe của Nhiếp Tĩnh Trạch đỗ bên dưới căn nhà cho thuê cùng với những lời mà Chung Tình bình thường hay lải nhải về công việc, cậu chưa bao giờ nghe thấy đối phương nhắc tới chuyện gì có liên quan đến Nhiếp Tĩnh Trạch thì trong lòng cậu lập tức hiểu rõ. Chỉ cho rằng sự bồng bột của Nhiếp Tĩnh Trạch đặt trên người Chung Tình cuối cùng cũng tan biến, ngược lại đã chú ý sang một người khác.
Trong thâm tâm cậu càng sẵn sàng chấp nhận kết quả của chuyện này hơn. Ít nhất từ nay về sau dù cho Nhiếp Tĩnh Trạch muốn thân mật với người đó bên cạnh xe ở dưới lầu hay là muốn qua đêm ở nhà người đó trong một không gian lãng mạn thì Túc Tức sẽ không còn tận mắt chứng kiến nữa.
Xa mặt cách lòng.
Có lẽ là những gì đối phương làm khi giữ lại cậu lại ở đây hôm qua đã để lại một chút dấu vết trong lòng cậu. Bây giờ hắn lại còn mặt đối mặt ăn sáng chung với cậu làm cho cậu nảy sinh một chút ảo giác. Trong một khoảnh khắc, Túc Tức đã vô cùng ích kỷ mà hy vọng rằng đối phương hãy đối xử với tình cảm của cậu giống như cách đối xử với Chung Tình hoặc là cách đối xử với người khác, và mong rằng kiếp này hắn sẽ không bao giờ gặp được người mà hắn thật lòng yêu thích.
Giây tiếp theo cậu lập tức tỉnh táo lại vì tiếng động phát ra từ bên chỗ Nhiếp Tĩnh Trạch. Cậu chỉ ở nhà Nhiếp Tĩnh Trạch một đêm, mặc đồ ngủ của đối phương một lần. Sau khi ăn sáng xong cậu sẽ đứng dậy và rời đi ngay lập tức.
Cậu thật sự không có một vị trí nào trong lòng Nhiếp Tĩnh Trạch.
Cậu không có cách nào ngăn cản đối phương gặp được người mà hắn thật sự thích trong tương lai, cậu chỉ có thể khống chế mình bằng cách rời xa cuộc sống của hắn, sẽ không tận mắt chứng kiến hình ảnh Nhiếp Tĩnh Trạch trao trái tim cho một ai khác.
Túc Tức uống xong ly sữa đậu nành, cũng không chạm vào miếng sandwich trên đĩa nữa. Cậu đột nhiên đứng dậy, lúc giương mắt lên mới để ý tới trong tay Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn còn cầm cái hộp vuông kia, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía hắn giống như là muốn nói gì đó, lại bị hắn đột nhiên cắt lời.
Cậu mím môi.
Nhiếp Tĩnh Trạch lại rút ánh mắt từ trên mặt cậu về, buông cái hộp trong tay xuống: “Ăn xong chưa?”
Ánh mắt Túc Tức bình tĩnh rời khỏi bàn ăn: “Cám ơn bữa sáng của anh, tôi phải về rồi.”
Nhiếp Tĩnh Trạch đứng dậy bước theo cậu đến chỗ cửa ra vào: “Để tôi tiễn em.”
Hai người lần lượt thay giày rồi đi ra ngoài nhưng từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói gì. Túc Tức định vươn tay mở cửa ghế sau của xe, sắc mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch lập tức tỏ vẻ không vui, xoay người thay cậu mở cửa xe ở ghế phụ lái: “Ngồi phía trước đi. “
Cậu không nói gì thêm, chỉ cúi người rồi ngồi vào ghế phụ lái.
Đường phố sáng sớm rất ít xe cộ qua lại, đèn giao thông ở các ngã tư dọc đường liên tục chuyển sang màu xanh. Tốc độ xe không nhanh cũng không chậm, chỉ một chốc đã đến được nơi Túc Tức ở. Nhiếp Tĩnh Trạch dừng xe ở bãi đất trống trước toà chung cư, Túc Tức quay đầu lại nói cảm ơn hắn một tiếng, cởi dây thắt an toàn ra mở rồi cửa xuống xe.
Trong toàn bộ quá trình, Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt của cậu một cách trầm ngâm nhưng không nói bất cứ điều gì.
Cho đến khi Túc Tức xuống xe, Nhiếp Tĩnh Trạch mới tháo dây an toàn ra, đẩy cửa bước xuống, đứng bên cạnh xe kêu tên cậu: “Túc Tức.”
Bước chân của Túc Tức dừng lại, nghe theo hướng âm thanh gọi rồi nhìn hắn: “Còn chuyện gì nữa? “
Nhiếp Tĩnh Trạch nhướng mày không nói, chỉ khẽ nâng cằm về phía cậu: “Em qua đây.”
Túc Tức dừng lại giây lát rồi đổi hướng đi về phía hắn.
Đối phương bất ngờ tiến lên một bước, giơ tay túm lấy cổ áo khoác của cậu, kéo người đến trước mặt mình. Khoảng cách hai người rất gần, chỉ cần Túc Tức hơi nâng cằm lên thì chóp mũi có thể đụng phải môi của Nhiếp Tĩnh Trạch.
Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn chưa buông tay mà chỉ là hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cậu: “Đồng hồ đeo tay không phải mua cho Chung Tình đâu, cũng không phải mua cho ai khác, tôi chẳng qua là lấy danh nghĩa của Chung Tình để làm cái cớ mà thôi.”
Hắn nói xong rồi chậm rãi buông tay ra, đầu ngón tay dường như vừa cố ý lại giống như vô tình vuốt ve lên xương quai xanh của Túc Tức.
Túc Tức sững người tại chỗ.
Nhiếp Tĩnh Trạch không ở lại lâu nữa, quay người trở lại xe, lùi xe lại rồi rời đi.
Túc Tức xoay người im lặng không nói gì đi về phía lối vào hành lang của chung cư.
Cậu mơ hồ cảm thấy hành động của Nhiếp Tĩnh Trạch từ tối hôm qua đến sáng nay dường như không muốn để cho cậu hiểm lầm. Những điều mà cậu nhận thức hoàn toàn là thật. Chỉ trong thời gian vài ngày rất ngắn ngủi, thái độ của Nhiếp Tĩnh Trạch đối với cậu đã thay đổi đến chóng mặt.
Cậu cũng không quá vui mừng, chỉ có sự nghi ngờ trên khuôn mặt và sự hụt hẫng trong lòng.
Cậu nhấc chân bước lên bậc thang đầu tiên của cầu thang, im lặng đếm từ một đến chín. Khi hai chân giẫm lên bậc thang cuối cùng, trong đầu cậu đã nghĩ ra mọi khả năng rồi, nhưng cậu lại tránh né một thứ dễ nghĩ nhất nhưng cũng ít có thể nhất mà không hề có chút đắn đo nào.
- Hết chương 43 -
...
Tác giả: Tôi không có sắp đặt tính cách khó hiểu của Tiểu Nhiếp, sự “khó chịu” trước đây của hắn là vì anh ta không nhận ra tình cảm của mình. Sự thay đổi của anh ta chỉ có hai điểm, một là nhận ra và hai là tỏ tình. Vì vậy, tôi nghĩ anh ta sẽ thẳng thắn sau khi nhận ra.