Chẳng Ngừng

Chương 46: Chương 46




Edit: Quả táo có sâu | Beta: SHMILY

-

Đối phương không chú ý quá lâu đến chiếc đồng hồ bên kia, tiếng mưa rơi khẽ lay động trên đầu chiếc dù kéo dòng suy nghĩ của cậu trở lại, Túc Tức nhúc nhích vai, cố gắng thoát ra từ trong tay Nhiếp Tĩnh Trạch. Đối phương không những không buông cậu ra mà còn siết chặt vòng tay hơn một chút, ánh mắt lướt qua bả vai bên kia Túc Tức: Cái dù này chỉ nhỏ như vậy thôi, nếu em còn động đậy nữa sẽ bị ướt.

Túc Tức không di chuyển nữa, cạnh con đường xuất hiện hình ảnh hai người đàn ông khoác vai nhau cùng che chung một chiếc dù, cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch kề vai sát cánh trong không gian hẹp nhưng lại không có vẻ gì là đột ngột.

Hai người dừng lại trước vạch kẻ đường ở ngã tư, vừa ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy trung tâm rộng lớn ở phía bên kia. Khi đèn giao thông dành cho người đi bộ chuyển từ màu đỏ sang màu xanh lá cây, Túc Tức không tiếp tục bước về phía trước mà quay đầu lại hỏi: Anh muốn đi đâu?

Nhiếp Tĩnh Trạch không nhìn cậu, ngược lại nói: Em đi trung tâm mua sắm đối diện à?

Túc Tức không trả lời, coi như là ngầm đồng ý.

Thật là trùng hợp. Nhiếp Tĩnh Trạch dừng lại một chút rồi tiếp tục nói với vẻ mặt dịu dàng: Tôi cũng đang định tới trung tâm mua sắm đối diện. Hắn giơ cao chiếc dù lên nghiêng về phía cậu: Nếu em còn không đi thì đèn xanh sẽ hết đó.

Túc Tức không đáp mà vẫn đứng im bất động, không tin những lời đối phương nói.

Nhìn thấy đèn giao thông lại chuyển sang màu đỏ, Nhiếp Tĩnh Trạch cũng không hề mở miệng thúc giục. Điện thoại trong túi áo khoác bỗng dưng reo lên, Nhiếp Tĩnh Trạch buông cánh tay đang đặt trên vai cậu xuống rồi lôi điện thoại ra nhìn một cái.

Thẩm Tùy gọi tới.

Nhiếp Tĩnh Trạch nhấc máy, giọng nói thúc giục của Thẩm Tùy lập tức bật ra từ trong điện thoại: Sao cậu còn chưa tới? Chỉ còn đợi mỗi cậu thôi đó.

Nhiếp Tĩnh Trạch cầm điện thoại hơi nghiêng người về phía Túc Tức, bình tĩnh ngắt lời đối phương: Nhanh thôi, qua đường cái là đến rồi.

Thẩm Tùy nghe vậy hắn nói vậy thì ngữ điệu lập tức chậm lại, trong lòng cũng có chút khó hiểu, đúng ra Nhiếp Tĩnh Trạch chỉ cần lái xe rồi đỗ nó ở bãi đậu xe dưới tầng hầm thôi, cần gì phải qua đường chứ. Nhưng anh ta không hỏi thêm câu nào, chỉ đơn giản ừ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại bị tiếng người khác gọi tên làm cho phân tâm nên cúp điện thoại luôn.

Nhiếp Tĩnh Trạch cất điện thoại đi, liếc nhìn Túc Tức: Em nghe thấy rồi đấy, tôi thực sự đi đến trung tâm mua sắm đối diện.

Túc Tức không nói thêm gì nữa, đợi đèn xanh tiếp theo vừa bật thì cùng đối phương che dù băng qua đường cái.

Sau khi vào trung tâm mua sắm, cậu bảo Nhiếp Tĩnh Trạch lấy chiếc túi nhựa ở cửa và đặt chiếc ô đang nhỏ nước vào đó, sau đó quay người đi thang máy trong khu mua sắm.

Bây giờ thang máy trống không có người, Túc Tức bèn đi xuống tầng có rạp chiếu phim, Nhiếp Tĩnh Trạch cũng đi theo sau cậu.

Cậu dời mắt nhìn lên con số màu đỏ đang nhảy trên cửa thang máy. Nhiếp Tĩnh Trạch cũng liếc lên con số duy nhất phát sáng cùng dòng chữ hướng dẫn bên cạnh nó thì tự dưng nhíu mày lại: Em đi xem phim à?

Túc Tức không trả lời.

Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch tối sầm lại, hắn vươn tay kéo Túc Tức đang đứng trước cửa thang máy quay lưng về phía mình, sau một giây im lặng, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà hỏi: Em đi xem phim với ai?

Hắn biết hai năm qua Túc Tức đối với mấy thứ giải trí của người bình thường như đi xem phim dạo phố này kia một chút cũng không có hứng thú, hắn cẩn thận nghĩ lại một lần cũng không nghĩ ra được ai có thể gọi Túc Tức ra ngoài xem phim.

Trong lòng người đàn ông đã không còn bình tĩnh như mấy ngày trước đây, bàn tay đang túm lấy Túc Tức cũng không có ý định buông ra. Nhìn thấy thang máy đã lên đến tầng của rạp chiếu phim, cánh cửa chậm rãi mở ra dưới mí mắt nhưng Nhiếp Tĩnh Trạch dường như không thấy, chỉ dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn người trước mặt: Không phải Chung Tình, giờ này y vẫn còn đang đi làm.

Túc Tức hơi cau mày liếc nhìn về phía sau: Cửa thang máy sắp đóng rồi.

Nhiếp Tĩnh Trạch nhíu mày, giọng nói có chút lạnh lùng: Làm sao? Phim sắp bắt đầu?

Cuối cùng Túc Tức cũng nhìn rõ mặt của người đối diện. Một lúc sau, cậu lắc đầu, lấy từ trong túi quần jean ra một vé xem phim chưa đổi: Tôi không hẹn ai khác, tôi chỉ xem một mình thôi.

Vẻ mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch dịu đi một chút, buông cậu ra. Khi Túc Tức đi qua trước mặt hắn, khoé mắt hắn lướt qua tấm vé xem phim đối phương niết trong tay, nhanh chóng nhận ra Túc Tức có nhiều hơn một vé. Người đàn ông đi ra khỏi thang máy theo sau cậu, khi hắn sắp đuổi kịp, chiếc điện thoại di động từ trong túi hắn lại có cuộc gọi đến.

Hắn dừng chân lại, trả lời điện thoại lần thứ hai của Thẩm Tùy một cách thiếu kiên nhẫn.

Đầu dây bên kia nói với ngưỡng mộ: Cậu đã vượt qua con đường thần tiên nào rồi, sao còn chưa tới?

Nhiếp Tĩnh Trạch lập tức bỏ qua lời giễu cợt của anh ta, không nói hai lời: Đừng đợi tôi, tôi không đến nữa. Các cậu tự chơi đi.

Thẩm Tùy sửng sốt, vừa định thần lại thì đối phương đã cúp máy. Anh ta nhướng mày với vẻ không tin, định gọi thêm lần nữa nhưng âm thanh nhắc nhở lạnh như băng từ điện thoại thông báo cho anh ta biết rằng mình đã bị Nhiếp Tĩnh Trạch chặn.

Vẻ mặt của Thẩm Tùy vặn vẹo, hùng hùng hổ hổ ném điện thoại sang một bên, không thể hiểu được nhìn người bên cạnh vẫn đang đợi mình: Không biết bị làm sao nữa, vài phút trước còn nói là sắp tới, vài phút sau gọi lại vậy mà lại nói không đi nữa.

Chắc là có việc gấp rồi, bây giờ cậu ta đâu cần chịu trách nhiệm hoàn toàn với gia đình nữa đâu. Thẩm Tùy vẫn còn có chút khó chịu, lông mày hơi nhướng lên, thuận miệng nói ra: Tôi cá là lúc đi đường gặp vợ nên bỏ chạy rồi.

Người nọ nghẹn họng không dám nói nữa.

Nhiếp Tĩnh Trạch cúp điện thoại, kéo Thẩm Tùy vào danh sách đen rồi sau đó sải bước đi về phía trước, vươn tay lấy ra một vé xem phim khác từ trong tay Túc Tức, hơi nheo mắt hỏi: Sao cậu nói không có hẹn ai?

Túc Tức nghe xong liền dừng lại, trong lòng khẽ động, có thể mơ hồ đoán được đối phương định nói gì.

Thấy cậu không trả lời, quả nhiên Nhiếp Tĩnh Trạch lộ ra vẻ mặt đắc ý, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vé xem phim, thờ ơ nói: Lần trước Thẩm Tùy trêu em, đưa em đến nhà tôi xong lại ném ở đó mà mặc kệ, chuyện tôi giữ em lại qua đêm em còn chưa cảm ơn tôi. Hắn rút ra một tấm vé khác từ trong tay Túc Tức, vừa lướt qua cậu đi về phía trước vừa nói thêm: Em mời tôi xem phim một lần coi như đó là quà cảm ơn cho buổi tối hôm đó đi.

Túc Tức không từ chối hắn.

Nhiếp Tĩnh Trạch đưa hai tấm vé miễn phí cho nhân viên ở quầy lễ tân, liếc nhìn tên phim và thời gian chiếu trên màn hình: Em muốn xem gì?

Túc Tức chậm rãi liếc qua: Anh chọn đi.

Nhiếp Tĩnh Trạch cụp mắt suy nghĩ một giây rồi chỉ vào một bộ phim lãng mạn gần đây. Mối tình của nhân vật chính kết thúc trong bi kịch, cái kết dở tệ trực tiếp dẫn đến tỷ suất người xem của phim rất thấp. Nhiếp Tĩnh Trạch chọn chỗ ngồi cho hai người họ ở hàng cuối cùng mà gần như không cần suy nghĩ.

Sau khi bộ phim bắt đầu, Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn vào màn hình xem phim với vẻ khó chịu.

Nội dung phim đại khái kể về câu chuyện của một chàng trai nhà giàu dây dưa không ngừng với người bạn cùng lớp nghèo khó của mình. Học sinh nghèo vô cùng chán ghét chàng trai nhà giàu nhưng chàng trai nhà giàu lại liên tục ăn hiếp.

Vài năm sau, chàng sinh viên nghèo khởi nghiệp trở về quê hương lập nghiệp thành công, nhưng chàng trai nhà giàu ngu dốt lại trở thành một người bình thường phải chịu đựng mưa gió suốt ngày vì gia đình sa sút.

Nhiếp Tĩnh Trạch luôn mím môi và im lặng, khoé mắt thường xuyên quét về phía người bên cạnh, nhưng hắn không thể nhìn thấy sự thay đổi quá rõ ràng trên khuôn mặt của Túc Tức.

Túc Tức cũng có chút ngây ngốc, nhưng cậu không đặt mình vào vị trí thiếu niên con nhà giàu. Thay vào đó, cậu luôn trăn trở về quá trình tâm lý mà cậu học sinh nghèo chưa bao giờ thay đổi đối với cậu con trai nhà giàu.

Ngay cả biên kịch cũng biết rằng một tình yêu như vậy không thể viên mãn, đó chỉ là sự ngây ngô của cậu ta mà thôi.

Bộ phim diễn đến nhiều năm sau, tại quảng trường trung tâm dưới cái nắng như thiêu đốt, một thiếu niên giàu có đã biến thành một tiểu thương nhỏ, ngồi dưới bóng râm bên hồ phun nước đang chán nản vì công việc kinh doanh của cậu ta bị hủy hoại. Phía sau đài phun nước, một cột nước đột nhiên vọt lên trời, giọt nước lớn khúc xạ ra những tia sáng nhiều màu sắc dưới ánh nắng, cuối cùng tưới hết lên đỉnh đầu thiếu niên nhà giàu.

Thiếu niên nhà giàu hoảng sợ đứng dậy định bỏ chạy nhưng lại va phải một người đi đường. Cậu ta vừa xin lỗi vừa đứng dậy khỏi mặt đất ướt sũng nước, nhưng khi cậu ta ngẩng đầu lên đã thấy cậu sinh viên nghèo trong bộ vest và đôi giày da, không hề hỏi han gì mà chỉ đứng thẳng trước mặt, nhìn cậu ta với ánh mắt chán ghét.

Túc Tức hoảng hốt thu hồi ánh mắt.

Cậu không sợ hãi khi nhìn thấy thiếu niên giàu có trở nên nghèo khó như thế nào, cũng như cậu ta sẽ xấu hổ như thế nào khi gặp lại cậu sinh viên nghèo. Cậu chỉ sợ ánh mắt cậu sinh viên nghèo trong bộ vest chỉnh tề nhìn vào thiếu niên nhà giàu kia thôi.

Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt của nam diễn viên đóng vai học sinh nghèo trong phim dường như trùng lặp với khuôn mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch mà không hề có chút trúc trắc nào. Cậu sinh viên nghèo từ trên cao nhìn xuống thiếu niên nhà giàu, giống như ánh mắt của Nhiếp Tĩnh Trạch đã nhìn cậu.

Túc Tức đột nhiên đứng dậy, xoay người bước ra khỏi chỗ ngồi.

Một bàn tay đưa ra muốn giữ lấy cậu, sức lực đầu ngón tay dần dần siết chặt.

Túc Tức quay lại, bắt gặp đôi mắt đen và thâm thúy của Nhiếp Tĩnh Trạch trong bóng tối.

Cậu hơi giật mình.

Với ánh đèn chiếu yếu ớt chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, cậu nhìn thấy thứ xuất hiện trong mắt Nhiếp Tĩnh Trạch, có vẻ khác hẳn với cậu học sinh nghèo đẹp trai trong phim.

- Hết chương 46 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.