Editor: Quả táo có sâu | Beta: Phạm Hà
-
Túc Tức nhất thời không thể đoán ra được đối phương rốt cuộc đang tức giận vì cậu đã ngủ trên ghế sô pha lâu như vậy, hay tức giận việc cậu và Chung Tình ngủ chung một giường hơn. Cậu cũng không giấu Nhiếp Tĩnh Trạch bất cứ điều gì mà nói đúng sự thật cho đối phương biết, cậu vẫn luôn ngủ trên giường sofa.
Vẻ mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch hơi tối lại, rãnh sâu giữa hai lông mày từ đầu đến cuối chưa từng giãn ra. Hắn nhìn theo bóng lưng đang đi về phía phòng vệ sinh của Túc Tức, trong đầu hiện lên một ý nghĩ mơ hồ. Nếu lúc trước hắn có thể vào nơi Túc Tức ở sớm hơn, thì có phải sẽ phát hiện ra tình cảm thật sự kìm nén đã lâu từ đáy lòng mình với Túc Tức sớm hơn không.
Chỉ là trên đời này không có lựa chọn nếu biết sớm, cũng may bây giờ vẫn chưa muộn.
Vốn tính về sớm, từ công ty lái xe qua đón Túc Tức về nhà, nhân tiện mang hành lý của đối phương về luôn. Nhưng khi Túc Tức vẫn đang thu dọn chỗ hành lý ít ỏi của mình, Nhiếp Tĩnh Trạch lại nhận được cuộc gọi của trợ lý trong công ty hỏi hắn bao giờ thì quay về.
Gần đây hắn đã bắt đầu tiếp nhận một số công việc của công ty nhà họ Nhiếp, Nhiếp Minh Vinh đã ra thông báo, tất cả các quyết định được ban hành trong nội bộ tập đoàn đều phải qua tay hắn và có chữ ký của hắn mới được. Nhưng Nhiếp Tĩnh Trạch cũng có thể nhìn ra tài liệu phải qua tay hắn đều là những tài liệu đã qua tay Nhiếp Minh Vinh và đã được lọc ra.
Hiện giờ Nhiếp Minh Vinh vẫn đang nắm giữ quyền quyết định trong mọi lĩnh vực của nhà họ Nhiếp, ông ta vẫn chưa hề có ý định muốn trao quyền.
Nhưng dù vậy, Nhiếp Tĩnh Trạch cũng phải vội vàng quay lại công ty khi trợ lý gọi. Hắn gọi Túc Tức đang sắp xếp lại đồ tắm rửa trong nhà vệ sinh lại, giải thích ngắn gọn vài câu cho cậu nghe. Bảo cậu sau khi thu dọn xong thì đừng rời đi, hắn sẽ lái xe tới sau khi tan làm, rồi quay người mở cửa rời đi.
Túc Tức cũng không định lập tức rời đi, ban ngày Chung Tình không phải đi làm, nhưng không biết là lại đi đâu, cậu muốn đợi đối phương trở lại nói lời từ biệt. Những thứ cậu có thể mang đi trong hành lý quả thật không quá nhiều, còn những thứ cậu không thể mang đi thì để lại cho Chung Tình. Thu dọn đồ đạc xong, Túc Tức dựng gọn ở bên tường, mở TV trong phòng khách, rồi ngồi trên sô pha gọi cho Chung Tình.
Điện thoại còn chưa kịp nhấc máy đã bị tắt máy trước. Túc Tức vừa định gọi lại thì thấy cửa nhà bị người đẩy từ ngoài vào, Chung Tình một tay cầm chìa khóa, tay kia cầm túi mua đồ của siêu thị, đi từ ngoài cửa vào. Y đặt túi đồ trong tay xuống đất, vừa cúi xuống cởi giày, vừa nói với Túc Tức: Tôi mua nước cốt lẩu. Lần sau chúng ta nấu lẩu ở nhà ăn nhé.
Sau khi nói xong, ánh mắt y liếc tới vali được Túc Tức đặt ở bên tường trước, y sững sờ đứng dậy: Cậu muốn dọn đi rồi sao?
Túc Tức gật đầu: Gọi điện thoại cho cậu cũng là vì muốn từ biệt cậu. Tiền thuê nhà tháng này tôi sẽ chuyển khoản cho cậu.
Vẻ mặt Chung Tình rầu rĩ, túi đồ để dưới chân cũng chẳng buồn nhấc lên, bước đến bên cạnh cậu ngồi xuống: Lúc cậu dọn đến, tôi tưởng cậu chỉ tìm chỗ ở tạm thôi, sẽ chuyển đi sau khi tìm được việc làm. Kết quả là ở liền hai năm. Bây giờ tôi nghĩ cậu sẽ ở đây mãi thì cậu lại phải chuyển đi.
Y ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi: Cậu định dọn đến ở cùng với Nhiếp Tĩnh Trạch à?
Túc Tức cũng không giấu giếm, trả lời ừ một tiếng.
Buổi tối cậu không về ngủ, tôi đã có linh cảm cậu sẽ dọn ra ngoài... Y suy tư một chút, sau đó cẩn thận nói: Nghĩ lại thì, lần đầu tiên Nhiếp Tĩnh Trạch đến tìm tôi thực ra là để tiếp cận cậu?
Túc Tức lắc đầu: Tôi không biết.
Sau cùng, cậu dùng dăm ba câu khái quát những gì đã xảy ra với Nhiếp Tĩnh Trạch cho Chung Tình nghe, Chung Tình sau khi nghe xong thì rất thổn thức và ngạc nhiên, lại nghĩ đến bản thân vẫn cô độc một mình, nằm trên ghế sô pha nhất thời không muốn động đậy, trong lời nói tràn đầy kỉ niệm và nỗi nhớ trong suốt hai năm sống cùng với Túc Tức.
Vài giờ sau, Nhiếp Tĩnh Trạch tan làm lái xe từ công ty đến, Chung Tình đưa Túc Tức xuống lầu. Khi hai người chuẩn bị tách ra, Chung Tình vẫn không nhịn nổi, đứng dưới lầu ôm lấy Túc Tức một lúc. Chờ cậu lên xe, Chung Tình đứng cách đó vài bước vẫy tay chào tạm biệt cậu rồi lớn tiếng nói: Nước cốt lẩu tôi mua là phần dành cho hai người, một mình ăn không hết tôi chắc chắn sẽ rất lãng phí, lần sau quay lại ăn lẩu với tôi nhé.
Túc Tức cong môi cười với y: Khi nào cậu muốn ăn lẩu cứ gọi điện thoại cho tôi.
Xe việt dã chậm rãi lái ra khỏi sân, Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn luôn không nói một lời lúc này mới quay đầu liếc nhìn cậu một cái: Đóng cửa sổ lại, lái xe mở cửa sổ không lạnh sao?
Túc Tức nghe lời hắn đóng cửa sổ lại.
Nhưng có vẻ đối phương vẫn chưa cảm thấy đủ, lại như có ý hỏi: Em làm ở nhà hàng lẩu mỗi ngày mà còn chưa chán lẩu sao?
Vẻ mặt Túc Tức như bình thường quay đầu nhìn hắn một cái: Vậy cũng phải nhìn xem là ăn với ai.
Nhiếp Tĩnh Trạch thản nhiên nói: Nếu em muốn ăn, bây giờ anh có thể dẫn em đi ăn.
Túc Tức lắc đầu, lại cong khóe môi: Em đã hứa với Chung Tình bữa lẩu tiếp theo sẽ dành cho cậu ấy.
Nhiếp Tĩnh Trạch hơi nheo mắt lại: Cả người em đều đã là của anh rồi, trước khi hứa với người khác đã được sự cho phép của anh chưa?
Túc Tức suy nghĩ một chút: Từng hối lộ anh có được tính không?
Nhiếp Tĩnh Trạch suy nghĩ một giây, sau đó liếc nhìn cậu với ánh mắt phức tạp: Anh không biết là em hối lộ anh lúc nào đấy?
Một tay Túc Tức chống cằm, quay đầu nhìn hắn, mơ hồ nói: Tối hôm qua có tính không?
Nhiếp Tĩnh Trạch hơi khựng lại, cuối cùng vẫn thản nhiên trả lời: Tối hôm qua chỉ xem như tiền đặt cọc, tối nay anh muốn thanh toán nốt.
Túc Tức vờ như không nghe thấy, trực tiếp quay mặt về phía cửa xe.
Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn đang lái xe nên không thể phân tâm được, chỉ có thể hơi nhướng mày rồi bỏ qua.
Bữa tối hai người định ăn ở nhà, Nhiếp Tĩnh Trạch đưa cậu đến một siêu thị lớn gần nơi ở của hắn để mua đồ ăn. Túc Tức đẩy xe hàng và đi theo Nhiếp Tĩnh Trạch về phía khu rau củ.
Nhiếp Tĩnh Trạch dừng lại trước kệ để hàng rồi quay đầu lại hỏi cậu: Em muốn ăn gì?
Túc Tức thuận tay lấy một mớ rau trước mặt đưa cho đối phương: Ăn cái này đi.
Nhiếp Tĩnh Trạch nhận lấy liếc nhìn một cái, rồi lại đặt mớ rau trong tay lên giá: Em muốn ăn rau xà lách hay cải trắng?
Túc Tức nghi ngờ nhìn hắn.
Em có thể phân biệt được đây là rau gì, và đó là rau gì không? Đối phương thản nhiên nói: Em nói cho anh biết em muốn ăn gì, anh sẽ lấy cho.
Em có thể phân biệt được. Túc Tức không vươn tay ra nữa, chỉ là ánh mắt lại nhìn về phía rau xà lách hắn lại vừa đặt trở lại: Cứ ăn rau xà lách anh mới lấy đi.
Nhiếp Tĩnh Trạch chọn một cây rau xà lách tương đối tươi trên kệ rồi cho vào xe đẩy, bất ngờ liếc nhìn cậu, nhếch khóe miệng nói: Khi mới ra nước ngoài, anh vẫn luôn không phân biệt được cải trắng và rau xà lách ở trong siêu thị.
Túc Tức nghe vậy gật đầu: Trước kia đúng em là không phân biệt được, nhưng bây giờ đã có thể phân biệt được rồi.
Cả hai lần lượt đến khu vực thịt và khu vực đông lạnh.
Khi từ siêu thị về đến nhà, Nhiếp Tĩnh Trạch xách túi đồ đi đến quầy bếp, Túc Tức muốn giúp đỡ, nhưng Nhiếp Tĩnh Trạch đã đẩy cậu sang một bên: Việc nấu nướng em không cần phải xen vào, em có thể đi sắp xếp hành lý trước.
Túc Tức đứng ở phía sau hắn không nhúc nhích: Anh không cần giúp sao? Em có thể giúp anh rửa rau.
Động tác của người đàn ông quay lưng về phía cậu khựng lại một chút, lấy rau xà lách để vào chậu đưa cho cậu: Biết rửa không?
Túc Tức đáp lại một tiếng, sau đó bưng chậu đi chưa được hai bước thì lại bị Nhiếp Tĩnh Trạch gọi lại. Đối phương cầm lấy chậu rửa rau từ trong tay cậu đặt lên bệ bếp rồi lấy củ tỏi mới mua từ trong túi ni lông ra: Mùa đông nước lạnh lắm, em vẫn nên bóc tỏi đi thì hơn.
Túc Tức do dự một giây, cuối cùng cầm lấy củ tỏi đối phương đưa cho, không nói gì thêm.
Dường như đối phương vẫn không yên tâm lắm, còn nhẹ nhàng dặn dò một câu: Bóc lớp vỏ bên ngoài là được rồi.
Túc Tức ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên lưng Nhiếp Tĩnh Trạch, hồi lâu vẫn không có nhìn đi chỗ khác.
Một lúc sau, dường như cuối cùng cậu cũng hoàn hồn lại, khẽ cau mày.
Mặc dù luôn bỏ lỡ hết lần này đến lần khác, nhưng giờ đây không thể không để ý. Có vẻ như từ ngày cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch tái hợp sau hai năm, đối phương vẫn coi cậu là cậu con trai nhà thị trưởng không sành đời năm đó. Khi hai người ở chung, mọi nhận thức về chi tiết và thói quen của Nhiếp Tĩnh Trạch dường như không có chỗ nào không phải là cậu của hai năm trước.
Tuy nhiên, ngay cả bản thân Túc Tức cũng có thể thấy rất rõ ràng rằng tính tình của mình khác một trời một vực so với mấy năm trước thì. Mấy năm trước dù cậu toàn là tật xấu, nhưng Túc Tức cũng phải thừa nhận rằng trước đây cậu cũng có chỗ chói mắt.
Đây là thứ hiện giờ cậu vẫn mãi không bì kịp, cũng là thứ mà cậu không thể lấy lại được nữa.
Một số thứ khi mất đi sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.
Vẻ mặt Túc Tức bối rối khó hiểu, dường như cậu có chút không chắc.
Người khiến Nhiếp Tĩnh Trạch tiếc nuối là bản thân mình hồi đó, thích đồ ngọt nhưng không ăn cay cũng là bản thân mình hồi đó, không có bất kỳ kinh nghiệm sống và thường thức nào cũng là bản thân mình hồi đó. Vậy, Nhiếp Tĩnh Trạch thích là cậu của trước đây hay cậu của bây giờ?
- Hết chương 55 -
Tác giả: Một chút cãi nhau vụn vặt, tình thú của người trẻ tuổi khi yêu đương.