Edit: Quả táo có sâu | Beta: Hồng Vy
–
Nhiếp Tĩnh Trạch hơi nhướng mày:
“Thế nào? Muốn đánh nhau à?”
Dương Tập xông lên nắm lấy cánh tay Túc Tức: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào.”
Túc Tức không trả lời cậu ta, chỉ là dùng ánh mắt nóng rực nhìn hắn:
“Anh cũng muốn theo đuổi cô ấy?”
Nhiếp Tĩnh Trạch nhẹ nói:
“Giúp bạn cùng phòng của tôi theo đuổi.”
Túc Tức nở nụ cười hài lòng: “Nếu bọn tôi thắng, bọn tôi có thể nhường cô ấy cho các anh, nhưng phải đổi lấy một yêu cầu.”
Dương Tập nghe xong khó chịu, định thuyết phục thì mới nhớ ra Nhiếp Tĩnh Trạch là thành viên của đội bóng rổ của trường. Chuyện chiến thắng trong trò chơi này hoàn toàn không thành vấn đề, giải quyết rất đơn giản.
Trận bóng rổ chiều nay có thể nói là đề tài bàn tán của mọi người trong trường. Học viện khoa học sinh học và học viện kinh tế thương mại vì hoa khôi học viện ngoại ngữ mà đố kị lẫn nhau, nhân vật làm mưa làm gió ở năm hai và con trai nhà thị trưởng cũng nằm trong số đó.
Thi đấu vốn không nên trì hoãn, không ngờ Nhiếp Tĩnh Trạch lại rời đi trong thời gian tạm nghỉ, hiệp hai về cơ bản coi như bên phía Túc Tức ép học viện kinh tế thương mại. Sau khi trận đấu kết thúc Dương Tập hối hận không thôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Túc Tức trao đổi số điện thoại với tình địch, kề vai sát cánh thân thiết nóng bỏng.
Túc Tức đã nhận được số điện thoại của Nhiếp Tĩnh Trạch từ người bạn của hắn, trong giờ học còn gửi cho hắn lời mời kết bạn trên WeChat.
Nhiếp Tĩnh Trạch từ chối kết bạn với cậu. Túc Tức vẫn kiên trì không ngừng gửi tiếp, thẳng thừng nói bên kia còn nợ cậu một yêu cầu.
Nhiếp Tĩnh Trạch đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của cậu. Một nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt Túc Tức, cúi đầu xuống dưới mặt bàn học, dùng Wechat gọi cho Nhiếp Tĩnh Trạch. Đầu dây bên kia từ chối trả lời, cậu lại bấm máy. Đối phương rốt cuộc khó chịu, giọng điệu khó chịu hỏi: “Làm sao vậy?”
Túc Tức vờ như không nghe thấy hắn mất kiên nhẫn, đắc thắng hỏi hắn về yêu cầu đó. Nhiếp Tĩnh Trạch từ chối mà không cần suy nghĩ:
“Thua là thua, không cần các cậu làm như vậy.”
Vừa dứt lời, hắn thoáng thấy động tác chắp tay của bạn cùng phòng bên cạnh, như thể đang thông đồng với người trong điện thoại. Hắn khẽ dừng lại sau đó cau mày hỏi: “Yêu cầu gì?”
Túc Tức nheo mắt suy nghĩ một chút, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Làm bạn trai của tôi đi.”
Nhiếp Tĩnh Trạch cúi gằm mặt, cúp điện thoại rồi kéo cậu vào danh sách đen của WeChat. Túc Tức nhún vai tỏ vẻ không đồng tình xong thì quay sang nhìn ảnh đại diện WeChat của bạn cùng phòng Ninh Viễn.
Trong tiết học nhỏ thứ hai, Túc Tức trốn học, đến ký túc xá tìm người. Lúc Ninh Viễn ra mở cửa cho cậu, Túc Tức đang đứng ở cửa, cậu liếc qua vai anh ta nhìn vào thì thấy Nhiếp Tĩnh Trạch đang cày rank cho người khác. Cậu bước tới vỗ vai người đang ngồi bên cạnh Nhiếp Tĩnh Trạch: “Làm ơn nhường một chút, tôi muốn ngồi ở đây.”
Cậu bạn đặt tay lên vai Nhiếp Tĩnh Trạch quay đầu lại và định hỏi “Cậu là ai?” thì nhận ra khuôn mặt của Túc Tức. Cậu ta lập tức thu tay về, uể oải đứng dậy nhường chỗ cho cậu. Túc Tức duỗi một chân ngồi xuống ghế, đặt tay lên vai Nhiếp Tĩnh Trạch giống như cậu bạn vừa rồi. Thao tác nhấn bàn phím của Nhiếp Tĩnh Trạch hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng trở lại tốc độ tay mượt mà. Túc Tức bỏ bàn tay đó xuống, chống cằm lên mà không nói lời nào. Tay phải của đối phương đột nhiên cứng lại, không tung kỹ năng ra. Nhiếp Tĩnh Trạch thả chuột đứng dậy, sờ vào hộp thuốc lá cạnh bàn rồi đi về phía ban công. Túc Tức theo hắn vào ban công.
Nhiếp Tĩnh Trạch kẹp điếu thuốc còn chưa tắt, giơ chân móc cửa ban công, quay mặt sang nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Túc Tức, không có một chút thương cảm:
“Tôi không thích cậu.”
Ánh mắt Túc Tức hiện lên một tia thất vọng, một lúc sau mới ngập ngừng nói:
“Vậy thì... Hẹn hò với tôi hoặc ngủ với tôi, anh chọn cái nào?”
Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày: “Cậu không hiểu tôi nói gì sao?”
Túc Tức cong khóe môi:
“Tôi đang thương lượng với anh đó.”
Nhiếp Tĩnh Trạch nắm lấy cổ tay cậu, đẩy cửa ban công kéo cậu đến cửa ký túc xá: “Danh hiệu con trai thị trưởng không phải dùng chỗ nào cũng được, nhất là chỗ của tôi.” Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo: “Không có bất cứ tác dụng gì.”
Kế đó hắn giơ tay nặng nề kéo cửa, đẩy Túc Tức ra ngoài.
Trong hành lang yên tĩnh và tối tăm, đèn kích hoạt bằng giọng nói bật sáng. Túc Tức xóa số điện thoại và quay đi, mang theo thất vọng và bực tức.
Cậu nhanh chóng bỏ Nhiếp Tĩnh Trạch ra sau đầu, ngẫu nhiên gặp hoa khôi trong trường còn liếc thêm vài cái. Một tuần sau, vào buổi tối cuối tuần, Túc Tức được đón đi tham gia một buổi đấu giá từ thiện. Nhà họ Thẩm đưa con cháu trong nhà đến chào hỏi thư ký thị trưởng. Đối phương ngẩng mặt lên, Túc Tức nhìn thoáng qua đã nhận ra, đó là bạn cùng phòng của Nhiếp Tĩnh Trạch, Nhiếp Tĩnh Trạch chơi game cho cậu ta. Thư ký của thị trưởng ôn hòa nói:
“Có phải là Thẩm Tùy không?”
Túc Tức vừa lắng tai vừa nhẩm tên Thẩm Tùy mấy lần, cái lồng sắt đóng chặt Nhiếp Tĩnh Trạch trong lòng cậu rốt cuộc cũng bắt đầu rục rịch trở lại.
– Hết chương 5 –