Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 21: Chương 21: Dục vọng phá hỏng




“...thoáng cái hết cả nóngnảy.”

Biên tập: Lebt Wohl

###

Tiếng dương cầm mơ hồ xuyên qua bức bình phong điêu khắc sông núi chim hoa truyền từ phòng khách vào phòng sách.

Trong phòng bày trí tinh tế, hình con mèo và con bướm bằng ngọc trên gạt tàn trông rất sống động, bên trong là tàn thuốc chồng chất giống như một ngọn núi nhỏ màu xám trắng. Giữa sương khói lững lờ, đại trưởng lão của bộ tộc huyễn yêu nắm chặt điện thoại, từ từ nheo mắt lại.

Bắt đầu từ tối hôm qua liền không ngừng nhận được điện thoại báo tin xấu, ông đã nửa đêm chưa chợp mắt.

“Chủ nhân tư tàng rất nhiều sổ sách lẽ ra nên bị tiêu hủy, nợ cũ vài thập niên trước cũng bị đào ra. Sau khi cục trừ yêu lấy được sổ sách liền kiểm tra công ty cả đêm, tra cái nào chuẩn cái đấy.”

Tình huống lần này còn khó khăn hơn so với dự đoán của bọn họ, tổng cục trừ yêu tham gia điều tra, học viện cũng theo sát không bỏ. Nguyên Mộ ủy quyền cho thằng nhãi quỷ tộc, điều này khiến hắn có lý do quang minh chính đại để đối phó với viện trưởng lão. Tập kích bên ngoài xem ra còn kém xa rối ren bên trong, Hoa Hoành Cảnh thân là chủ nhà nhưng trong lúc biến cố xảy ra vẫn không đứng cùng chiến tuyến với bọn họ, tất cả chuyện này đều do y bày ra.

Y về phe học viện và cục trừ yêu, lại còn hợp tác với Úc Hòe. Nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện ngày hôm nay, lúc đầu bọn họ tuyệt đối sẽ không để y ngồi lên vị trí đó.

Cấp dưới ở đầu bên kia điện thoại lo lắng nói: “Chẳng biết thế nào mà sản phẩm bán đấu giá vốn sắp được đưa đi lại bị chủ nhân chặn đứng, thậm chí ngài ấy còn tìm ra nhân chứng của buổi tối hôm đó. Tổng cục trừ yêu liền phê chuẩn lệnh bắt giữ. Các trưởng lão khác đều đang nghĩ cách, ngài xem bây giờ——”

“Biết rồi.” Đại trưởng lão lạnh lùng cúp ngang.

Hoa, Hoành, Cảnh.

Ông gằn từng chữ từng chữ trong lòng, đôi mắt đầy nếp nhăn toát ra sự ngoan độc. Ông lặng im một lúc lâu sau đó lại gọi điện thoại lần nữa.

“Nhanh chóng tiêu hủy những chứng cứ có liên quan đến tôi, tôi không thể bị phán tử hình được.”

“Giúp tôi liên hệ nhà giam Hắc Tháp, chuẩn bị tốt hết thảy...”

“Không, không cần e dè chủ nhân.” Giọng đại trưởng lão nhẹ nhàng đến mức quỷ dị, “Hắn sẽ nhanh chóng phải trả một cái giá đắt.”

Nghe điện thoại xong, ông đi tới phòng sách.

Máy quay đĩa than hoạt động phát ra âm thanh trầm đục bé đến mức không thể nghe thấy, có lẽ kim máy hát đã cũ nên tiếng không được hay nữa, tiếng dương cầm vang lên từ nơi này.

Ông gạt kim máy hát, đổi ca khúc khác.

Hứa nguyện cơ có thể khiến Hoa Hoành Cảnh nói gì nghe nấy, vì thế mà viện trưởng lão hao phí không ít công sức để có được. Năng lực tinh thần của Hoa Hoành Cảnh rất mạnh mẽ, muốn đạt được mục đích thì cần ít nhất hơn vạn người để huyết tế, một cơ thể thầy trừ yêu có thể so với vài chục người thường nên mấy ngày nay bọn họ dùng hết khả năng để ký hiệu thầy trừ yêu.

Đại trưởng lão đã coi như là chuẩn bị gần xong vật tế, yên tâm rót cho mình một chén trà Phổ Nhị. Cùng với hơi nước khuếch tán, hương trà thanh nhã quanh quẩn nơi chóp mũi.

Tuy nói Hắc Tháp rất săn sóc ông, nhưng suy cho cùng vẫn là nhà giam, một khoảng thời gian sẽ không thể uống trà ngon như vậy được. Đang cảm thấy hơi tiếc nuối thì bên cạnh vang lên một giọng nói.

“Lấy một ly trà làm cơm chặt đầu, hình như hơi giản dị nhỉ.” Người đó đi từ phía bên cạnh đại trưởng lão đến đằng trước, chậm rãi ngồi xuống ghế thái sư, tự nhiên cứ như thể đây là nhà của hắn.

cơm chặt đầu: bữa cơm cuối cùng của tử tù trước khhi lên pháp trường.

Đại trưởng lão thoáng ngẩn người rồi ngay thập tức thong thả rót trà vào chén trước mặt Úc Hòe.

“Úc tiên sinh tới không đúng lúc rồi, tôi chỉ có thể dùng nước trà giản dị như vậy để chiêu đãi.”

Bàn tay rót trà của ông ta không hề run rẩy, nước trà vững vàng rót vào chén, nhiều đến mức tràn ra.

Trà đầy tiễn khách, rượu đầy gạt người.

Úc Hòe tẻ nhạt liếc nhìn chén trà đuổi khách rồi đối mặt với đại trưởng lão, “Ông rất tự tin có thể sống sót đi ra khỏi Hắc Tháp.”

Tiếng dương cầm văng vẳng khắp phòng, đây là một dạ khúc có tiết tấu du dương, máy phát đĩa đã cũ đúng lúc lại rất hợp với khúc nhạc xưa này.

Đại trưởng lão không nói một lời.

Đối với yêu tộc mà nói, tuổi tác của ông cũng coi như rất cao. Cho dù cơ thể khó tránh lộ ra vẻ già nua nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như chim ưng.

“Có thể biến Hắc Tháp thành nơi tạm lánh đầu sóng ngọn gió, viện trưởng lão quả thật đã nghĩ không ít cách.”

“Xem ra đã có người để lộ tin tức.” Đại trưởng lão tỉnh bơ, “Sắp xếp tạm thời quả thật có sơ hở.”

“Trừ những cái đó ra, tôi còn lấy được một tấm bản đồ đường vào Hắc Tháp, điểm cuối vừa khéo là nhà giam.” Úc Hòe vừa nói lời này thì mặt đại trưởng lão bỗng tỏ vẻ khác thường, “Gọi là nhà giam thì không đúng lắm, phòng chuẩn bị cho mình to bằng phòng giam hai người ở bên cạnh, định đi nghỉ mát à?”

“...Cậu muốn làm cái gì?”

“Muốn hỏi ý của ông thôi, ông thích chết dưới biển trong lúc tự do vùng vẫy hay thích chết trong phòng vào một đêm khuya khoắt? Bất kể chuyện cái gì, cuối cùng người giết chết ông vẫn là tôi.”

Cứ như không trông thấy sắc mặt khó coi đến cực điểm của đại trưởng lão, Úc Hòe đảo khách thành chủ nhấc tách trà lên rót vào cái chén trống không của đại trưởng lão, hắn không cố tình rót đầy, chỉ tùy tiện rót một chút nước trà.

Lúc buông tách trà, hắn làm động tác mời, lời nói ra như mệnh lệnh: “Chọn đi.”

Đại trưởng lão nhìn chén trà nhỏ kia như nhìn thấy rắn rết độc ác, khóe miệng không tự chủ được mà run nhè nhẹ.

Đã nhiều năm rồi ông không phải chịu cảm giác bị quản chế bởi người khác, tức giận khiến ngực ông phập phồng, hô hấp cũng bất giác trở nên kịch liệt. Chén trà trước mặt bị ông đánh vỡ choang một cái, đại trưởng lão không để ý đến nước trà bắn tung tóe lên mu bàn tay mình, ngước đôi mắt đỏ ngầu đối diện với Úc Hòe.

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng từ tận đáy lòng ông vẫn luôn sợ hãi năng lực của quỷ tộc, dưới cơn thịnh nộ, ông cảm thấy dè chừng đôi mắt đối diện này.

Quá giống.

Ánh mắt này quá giống Tuyên Đàn.

Nữ yêu cao cao tại thượng kia dễ dàng hủy diệt tâm huyết nửa đời của ông, chung sống hòa bình với con người, đau đớn nhất là trước nay bọn họ vẫn luôn ỷ vào mảng kinh doanh bất hợp pháp của gia tộc, mà luật lệ chung sống hòa bình lại biến mảng này thành vùng cấm. Bộ tộc huyễn yêu ngày càng sa sút, những gia tộc tuân theo luật lệ lại càng ngày càng phất lên, có gia tộc vốn chỉ xếp phía sau cũng dần dần vượt qua bọn họ, mấy kẻ ngày xưa như chó vẫy đuôi với họ cũng dám khoa tay múa chân với ông: Cùng con người chung sống hòa bình mới là xu thế của tương lai! Những người cổ hủ không theo kịp thời đại như vậy sớm muộn gì cũng bị thời đại bỏ rơi.

Ông chướng mắt đám yêu quái vui vẻ hòa nhập vào xã hội con người trong một đêm kia, càng hận thấu xương Tuyên Đàn đã khởi xướng chuyện chung sống hòa bình. Nhưng cho dù là lúc căm hận bà nhất thì ông vẫn sợ giáp mặt trực tiếp với bà.

Bị quỷ tộc giết chết có nghĩa là sau này sẽ không thể đi vào luân hồi, chỉ khi quỷ tộc này chết đi thì người và yêu mới có thể đầu thai chuyển thế theo. Đại trưởng lão không sợ chết, điều khiến ông sợ là sự giày vò dai dẳng về sau.

Điệu dương cầm trở nên kịch liệt và cao trào. Ông hít sâu một hơi, hắng giọng nói: “Tôi biết điều cậu thật sự muốn là gì. Thời gian năm năm cũng đủ để bọn họ phát hiện dấu vết, những việc có thể điều tra không ít... Giết tôi, manh mối sẽ hoàn toàn đứt đoạn.”

Dưới ánh mắt chắc chắn của đại trưởng lão, Úc Hòe tiến lại gần, nhàn nhạt nói ra một cái tên.

Sau đó là cái tên thứ hai, thứ ba... Mỗi khi nghe thấy một cái tên, sắc mặt của đại trưởng lão lại càng khó coi. Nói hết bảy cái tên, Úc Hòe nhìn đại trưởng lão chằm chằm: “Bảy tên trưởng lão này đều từng tham dự vào chuyện năm đó, trông thấy kết cục của ông, bọn họ sẽ tranh nhau tiết lộ tin tức cho tôi thôi.”

“Không, không còn ai biết nhiều hơn tôi! Chỉ có tôi và Khởi La là liên hệ trực tiếp, những trưởng lão khác đều nghe theo lệnh của tôi. Nếu muốn biết được manh mối từ chỗ tôi...” Đại trưởng lão hơi tạm dừng, mắt chăm chú nhìn Úc Hòe: “Nhất định phải bảo đảm an toàn của tôi.”

Hắn còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ông, điều quan trọng nhất phải là khiến hắn không cẩn thận bị sơ xuất.

Có thời gian ở đây vòng vo với ông, so với việc cố ý đến xem trò hề trước khi ông chết thì hắn càng giống như có ý đồ khác. Đại trưởng lão quyết đoán nói: “Tôi cho cậu tất cả quyền lợi và tài sản, cậu cứ coi như tôi đã chết ở Hắc Tháp rồi đi, tôi thề cả đời sẽ không rời đi nửa bước.”

Úc Hòe dửng dưng, trong giọng nói không có độ ấm: “Tôi không có hứng thú với tiền mua quan tài của ông. Chẳng bằng thế này đi, trong tòa nhà này đều là người thân của ông, tôi gọi bọn họ tới đây, giết sạch toàn bộ bọn họ trước mặt ông, ông muốn nói nhiều hay ít thì tùy ông.”

Tiếng dương cầm réo rắt im bặt——

Một nốt dừng lưu loát đẹp đẽ.

“Xằng bậy.” Đại trưởng lão đập bàn một cái, bộ đồ trà vỡ tan, nước trà thơm phức đồ đầy bàn. Mắt ông trợn sắp nứt ra, khóe mắt run rẩy, cuối cùng không thể duy trì thể diện trưởng lão của một gia tộc lớn nữa: “Bọn họ vô tội...”

“Năm đó ra tay tàn sát, ông đã từng cân nhắc đến những quỷ tộc vô tội chưa?” Úc Hòe lấy làm lạ hỏi, “Dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi tha cho người nhà của ông?”

Biểu cảm của đại trưởng lão không ngừng thay đổi, một lúc lâu sau, tựa như đã mất đi sức lực chống cự, ông suy sụp vùi mặt.

“...Đều đã qua rồi, cậu vốn dĩ không biết chuyện đó liên lụy tới bao nhiêu người, huyễn yêu cũng là một tộc trong số đó, cậu có thể giết chết tôi, chẳng lẽ còn có thể giết hết được những yêu quái khác à? Chưa chắc mẹ cậu đã muốn trông thấy bộ dạng này của cậu đâu, với năng lực và địa vị bây giờ của cậu, cậu có thể sống những ngày an lành, vì sao không thể buông tay?” Nói đến cuối, ông bất giác ngẩng đầu, biểu cảm cũng trở nên đáng sợ và dữ tợn.

“Yên tâm, một kẻ cũng không để sót.” Úc Hòe tỏ vẻ không sao, “Rất công bằng.”

Vốn dĩ hắn không quan tâm đến quy củ, chỉ cần quyết định báo thù thì nhất định sẽ không dừng lại. Cố chấp đáng sợ như vậy khiến kẻ khác cảm thấy không dễ dịu từ tận đáy lòng. Bọn họ đã sai thật rồi, ban đầu đáng lẽ không nên để cho hắn có cơ hội giữ lại chút hơi tàn, khi đó họ cảm thấy hắn là một tiểu quỷ vừa mới trưởng thành, cho dù có là con của Tuyên Đàn, vào trong Mai Cốt tràng cũng đồng nghĩa với việc không thể thấy ánh Mặt Trời lần nữa...

Đối với vị trưởng lão suy sụp trước mặt mình này, Úc Hòe mở lòng từ bi: “Tôi có thể cho ông một cơ hội, mạng đền mạng, nhưng không phải ai tôi cũng giết, sẽ không động vào người nhà của ông.”

Cho dù biết điều kiện của hắn đều sẽ khiến ông trả một cái giá đắt, đại trưởng lão vẫn không tránh khỏi sinh ra một chút hy vọng. Ông khàn giọng hỏi: “Đến tột cùng là cậu muốn gì?”

“Nói toàn bộ chân tướng cho tôi biết, trừ lần đó ra, còn một chuyện nữa...” Hắn nói nhỏ mấy câu.

Đại trưởng lão không thể tin được mình vừa nghe thấy điều gì, biểu cảm từ kinh ngạc chuyển thành phẫn nộ, cuối cùng biến thành căm hận không thể kìm nén.

Ông mất hồn nói: “Tên điên này...”

...

Từ Dĩ Niên ngủ cả ngày.

Sử dụng dị năng quá độ không chỉ khiến cơ thể cậu đau nhức mà cũng đồng thời tiêu hao hết sức lực của cậu, ngay cả tính cảnh giác cũng giảm xuống không ít, trong lúc ngủ cảm thấy có người lại gần mới lười biếng mở mắt.

Cậu vẫn còn mệt, đầu óc kém linh hoạt. Trước mặt đại khái xuất hiện một bóng hình mơ hồ, thấy người đó đang nhìn mình chăm chú, Từ Dĩ Niên giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo.

Úc Hòe lặng lẽ nhìn cậu.

Ánh mắt của hắn rất trần trụi, từng tấc từng tấc, từ cái cổ mềm mại tới hai má trắng nõn, trong mắt vô thức toát lên tham lam và khát vọng.

Từ Dĩ Niên bị nhìn chằm chằm như vậy, theo bản năng hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”

Úc Hòe không trả lời.

Hắn khẽ cúi người, tầm mắt cũng dời xuống dưới. Từ Dĩ Niên bị hắn nhìn đến khó chịu, cứ tưởng hành vi tu hú chiếm tổ của cậu đã khiến chủ nhân chân chính bất mãn rồi: “Đừng có nhìn, tôi cút ngay đây. Thật ra không phải tôi cố tình ở lại không đi, anh nên đánh thức tôi sớm một tí...”

Cậu vừa nói vừa xốc chăn lên, Úc Hòe trông thấy hành động của cậu, vẻ mặt càng sa sầm xuống.

Nghe xong lời khai của đại trưởng lão, hắn giống như trở về cái ngày tràn ngập mùi máu tươi đó một lần nữa. Cảm giác không thoải mái ùn ùn kéo tới, từ hôm ấy trở đi, cuộc sống của hắn như rơi vào vực thẳm, có vô số người đứng ở trên ném đá xuống, cuối cùng hắn không chịu được nữa mà ngã xuống, bọn quái vật trong vực nhe răng vỗ tay ăn mừng.

Với hắn mà nói, tảng đá lớn nhất là do Từ Dĩ Niên tự tay ném xuống.

Lúc hắn đang đau khổ giãy dụa trong núi xác biển máu, khế ước hôn nhân vốn đặt nơi lồng ngực của hắn chợt động nhẹ một cái, Úc Hòe mãi mới hiểu được có chuyện gì đã xảy ra. Thần kinh trên người hắn đứt hơn một nửa, theo lý mà nói hẳn là hắn đã đánh mất khả năng cảm nhận, nhưng cảm giác khế ước bị tróc ra lại rõ ràng đến đáng sợ.

Sau khi biến cố xảy ra, Từ Dĩ Niên thông qua khế ước dứt khoát nói chia tay, hắn không để tâm, muốn liên hệ lại với cậu, nhưng Từ Dĩ Niên đã giải trừ khế ước, chẳng hề do dự mà chặt đứt phương thức liên hệ cuối cùng của bọn họ lúc đó.

Ký ức bị vứt bỏ rõ ràng ngay trước mắt, nhưng người hắn muốn bắt lấy lại cố tình ở ngay cái nơi mà hắn có thể chạm vào.

Nếu Từ Dĩ Niên không muốn khế ước hôn nhân, vậy đổi cái khác.

Yêu tộc có đủ loại khế ước, có một loại khế ước cấm kỵ dùng máu làm chất dẫn. Ký kết khế ước máu này xong, cách một khoảng thời gian người chịu khế ước phải có được máu tươi của người đưa ra khế ước, nếu không ý chí sẽ thất thường, toàn thân sẽ đau khổ như bị bệnh.

Chỉ cần ký khế ước này, mệnh của Từ Dĩ Niên sẽ bị hắn nắm trong tay, không thể rời đi.

Úc Hòe im hơi lặng tiếng đi tới mép giường, trên lưng nổi gân xanh. Một linh thể cả người đầy chú văn lặng lẽ xuất hiện ở nơi mà Từ Dĩ Niên không trông thấy, linh thể với bàn tay lớn mở to mắt, giữa hai con ngươi ngưng tụ lại biến thành hoa văn màu đỏ tươi.

Trên lưng yêu tộc đồng thời cũng hiện ra chú văn màu đỏ giống y như vậy, ngón tay vốn đặt bên giường khẽ nhúc nhích ——

Từ Dĩ Niên cảm nhận được áp suất không khí xung quanh trở nên thấp hơn, cậu theo bản năng dừng động tác.

“Quên đi.” Nam sinh bỗng dưng lùi về phía sau, “Không cút nữa.”

Cậu giẫm lên cái chăn mềm mại, quay đầu sang nhìn quỷ tộc bên cạnh. Trạng thái của Úc Hòe hơi khác thường, cậu đang định mở miệng nói chuyện thì cái bụng kêu lên.

Hai người đồng thời giật mình.

“Tôi...” Tai Từ Dĩ Niên nóng lên, quẫn bách nói, “Cảng Tự Do có được gọi đồ ăn ngoài không?”

Cậu vùi đầu ngủ cả một ngày, thương tích đã khỏi bảy tám phần, thức ăn cũng tiêu hóa hết cả rồi. Cái bụng rỗng tuếch lại kêu lên lần nữa. Từ Dĩ Niên xấu hổ muốn xỉu: “...Tôi vẫn nên đi ăn cơm thì hơn.”

Cậu vừa định xuống giường, bỗng nhiên sực nhớ ra một chuyện.

Tối qua đánh nhau nên không để ý, cậu bỏ quên điện thoại ở đấu trưởng thể thao Tượng Sơn rồi, trên người cũng không có tiền mặt. Lòng Từ Dĩ Niên xoắn xuýt: “Này, có thể cho mượn ít tiền không?”

Cậu đối diện với đôi mắt không rõ cảm xúc của Úc Hòe, chỉ thấy xấu hổ đến cực điểm.

Yêu tộc nãy giờ không thèm tiếp lời trông thấy bộ dạng lúng túng này của cậu, cuối cùng cũng mở miệng: “Ngốc chết mất.”

Cùng với câu nói châm chọc không nặng không nhẹ này, linh thể trốn trong một góc sáng sủa thu lại ánh mắt hoa văn đáng sợ, chậm rãi biến mất vào không khí.

Úc Hòe đưa điện thoại qua, Từ Dĩ Niên nhận lấy, phát hiện điện thoại đã gọi rồi.

“Muốn ăn gì thì tự nói đi.”

Từ Dĩ Niên do dự một chút, có lẽ là thấy hơi ngại nên hỏi một câu thăm dò: “Anh ăn không?”

Ánh mắt của nam sinh sạch sẽ mà nhu hòa, từ đầu đến cuối không có một chút cảm xúc tiêu cực nào.

Úc Hòe nhìn cậu, dục vọng xâm lược sắp tràn ra trong lòng bất đắc dĩ bị thay thế, thoáng cái hết cả nóng nảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.