“Em ấy có tôi rồi, sao còn tìm người khác được nữa.”
Biên tập: Lebt Wohl
Sau khi tạm biệt Úc Hòe, tâm trạng nặng nề của Từ Dĩ Niên dịu đi không ít. Liên tiếp có những thầy trừ yêu ra khỏi phòng xét xử, đi lướt qua bên người cậu, khẽ bàn tán chuyện ngoài ý muốn khiến người khác khiếp sợ ban nãy.
“Hạ Nghiên đúng là điên rồi, vì bò lên cao mà chuyện gì cũng dám làm! Nhẫn tâm lợi dụng cả em trai ruột của mình!”
“Trái lại tôi cảm thấy y không muốn liên lụy tới em trai, vị kia vẫn luôn nhìn chằm chằm hai anh em bọn họ.”
“Bất kể thế nào thì tội của y vẫn đáng chết vạn lần, phòng thí nghiệm đã hại chết bao nhiêu người?”
Bóng ma chiếm giữ trong mắt Diệp Thiểu nhiều năm bây giờ lại dùng cách giống như vậy để xuất hiện trên những người bị hại, tiếng nổ tung kia khiến tất cả mọi chuyện kết thúc, tựa như một lời châm biếm nực cười. Nghĩ đến Hạ Tử Hoành, tâm trạng của Từ Dĩ Niên lại tụt dốc không phanh, vội vàng chạy về phòng xét xử.
Người trong phòng xét xử đã đi gần hết, Hạ Tử Hoành vẫn ngã ngồi tại chỗ, Thần Nhiên lặng lẽ đứng bên. Thần Nhiên và Từ Dĩ Niên liếc mắt nhìn nhau, hai người ăn ý đỡ hai bên của Hạ Tử Hoành, đưa y đến chỗ ngồi ở gần đó.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Từ Dĩ Niên nhẹ giọng hỏi.
Hạ Tử Hoành mất hồn mất vía lên tiếng đáp lại.
Bộ dạng của y vẫn hốt hoảng như cũ, Thần Nhiên không đành lòng: “Cậu không phải gắng gượng, nếu thật sự đau khổ thì khóc đi.”
Dường như những lời này đã chạm tới thần kinh căng thẳng của Hạ Tử Hoành, y chậm rãi cúi đầu, toàn thân mất đi sức lực, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa.
Trong mắt y, Hạ Nghiên là một người anh gần như hoàn mỹ. Hạ Nghiên lớn hơn y mười tuổi, từ khi Hạ Tử Hoành còn chưa hiểu chuyện thì đã được anh bảo vệ phía sau. Tuy Hạ Tử Hoành không rành chuyện đời nhưng cũng biết nhà họ Hạ đang dần dần lụi bại, xếp cuối cùng trong bốn gia tộc lớn, là Hạ Nghiên đã dùng thực lực của bản thân để thay đổi cục diện ấy.
Y thích yên ổn sống qua ngày, không muốn làm thầy trừ yêu cả đời, ngoài mặt thì Hạ Nghiên ghét bỏ y không có chí tiến thủ, nhưng cũng ngầm đồng ý với đủ loại hành vi của y.
Hạ Tử Hoành mấp máy môi, giọng nói phát ra từ cuống họng thống khổ và áp lực: “Tôi không biết nữa, sao anh tôi có thể làm ra chuyện này, rốt cuộc là anh ấy vì cái gì? Hình như tôi... tôi không nhận ra anh ấy nữa rồi.”
Y nói câu sau đá câu trước, hiển nhiên là đang rối bời vô cùng, Từ Dĩ Niên khẽ bảo: “Có nhiều lúc mọi chuyện không giống như chúng ta thấy.”
Lòng Thần Nhiên có dự cảm, thoáng nhìn qua Từ Dĩ Niên.
“Tôi đã đến xem Diệp Thiểu trước khi cậu ấy được chôn cất, trái tim và đôi mắt của cậu ấy bị mổ xẻ bởi vì trong thân thể cậu ấy có bom, nếu không lấy ra thì có thể mấy năm nữa nó sẽ nổ tung.” Hạ Tử Hoành vùi mặt vào lòng bàn tay, nghẹn ngào nói, “Cả đời này tôi sẽ chẳng thể nào quên được hình ảnh đó.”
“Mãi đến khi mắt anh tôi phát nổ, tôi vẫn cảm thấy Úc Hòe sai rồi, nhưng anh tôi... anh tôi lại có thể thật sự là...” Cuối cùng Hạ Tử Hoành không nói nên lời nữa, bờ vai của y không ngừng run lên, tiếng khóc tan vỡ quanh quẩn trong sảnh lớn trống vắng.
Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên không biết an ủi thế nào, chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh y. Cách đó không xa là những vết máu khô lưu lại trên mặt đất, ánh chiều tà hắt lên những chỗ ngồi trống trải, bóng tối dần dần kéo dài.
Bỗng nhiên Hạ Tử Hoành buông tay ra, khóe mắt y đỏ bừng, nghẹn ngào: “Tôi muốn về nhà.”
“Cùng đi.” Thần Nhiên lập tức nói, “Chúng tôi đưa cậu về.”
Từ Dĩ Niên cũng gật đầu. Hạ Tử Hoành không nói gì, Từ Dĩ Niên liền tiến lên ôm vai y, “Đi thôi.”
Nơi ở của nhà họ Hạ thấp thoáng trong rừng trúc xanh ngắt, khoảng sân vốn yên lặng trang nhã có rất nhiều người tới người lui, trên con đường nhỏ cũng có vô số vết chân. Biến cố vừa xảy ra ở viện thẩm phán, tổng cục liền phái người điều tra nhà họ Hạ trước. Trên đường đi có thể trông thấy những thầy trừ yêu đang chấp hành nhiệm vụ ở khắp nơi, có người vô tình nhìn bọn họ, cũng có người thương hại hoặc mang ý vị khác.
Từ Dĩ Niên nghiêng đầu theo bản năng, chẳng ngờ Hạ Tử Hoành lại không hề tỏ ra có gì bất ổn, y làm như không trông thấy những ánh mắt dò xét ấy, từ đầu tới cuối vẻ mặt chưa từng thay đổi.
Trong phòng khách, ba Hạ ngỡ ngàng ngồi trên sô pha, mẹ Hạ ngồi bên cạnh ôm mặt khóc. Nhìn thấy ba mẹ giống như già đi vài tuổi, Hạ Tử Hoành cố giữ bình tĩnh, y chạy đến cạnh sô pha, khẽ gọi một tiếng.
Mẹ Hạ thấy y như thấy cứu tinh, nắm chặt lấy cánh tay của y: “Tiểu Hoành! Anh con không thể nào làm ra chuyện này, con tới viện thẩm phán rồi, có phải xảy ra hiểu lầm gì không con?”
Đối diện với ánh mắt tràn đầy hi vọng của mẹ Hạ, Hạ Tử Hoành yên lặng lắc đầu. Lòng mẹ Hạ như tro tàn, nước mắt rơi lã chã. Ba Hạ thấy Hạ Tử Hoành sợ hãi đứng tại chỗ, ông cất giọng khàn khàn: “Em bình tĩnh chút đi, đừng dọa con.”
“Tiểu Nghiên xảy ra chuyện lớn như vậy, em phải bình tĩnh thế nào đây?” Bà thật sự không hiểu, lẩm bẩm nói: “Sao đi một chuyến tới viện thẩm phán liền biến thành như vậy? Rõ ràng sáng hôm nay vẫn còn tốt mà...”
Ba Hạ khó nén đau đớn nhắm mắt lại. Hạ Tử Hoành bỗng nhiên ôm lấy bà: “Không sao, còn con đây.”
Y vừa nói vừa nắm lấy tay ba mình, tựa như an ủi bọn họ và cũng để tiếp thêm dũng khí cho bản thân: “Không sao đâu, con vẫn ở đây mà, nhất định mọi chuyện sẽ chóng qua thôi.”
...
Khi cục trừ yêu kết thúc điều tra thì cảm xúc của ba Hạ và mẹ Hạ cũng từ từ ổn định trở lại. Sắc trời đã tối, thấy Hạ Tử Hoành qua đây, Từ Dĩ Niên lo lắng rằng tối nay một mình y sẽ không nghỉ ngơi cho tốt được: “Nhà cậu có phòng khách nhỉ? Tôi với Thần Nhiên ở chung một phòng là được.”
“Không cần đâu.” Hạ Tử Hoành lắc đầu, “Ở cùng em cả buổi chiều rồi, hai người đi đi.”
Thần Nhiên còn muốn nói gì nữa nhưng Hạ Tử Hoành đã đẩy bọn họ ra ngoài: “Tâm trạng của ba mẹ em không tốt, sẽ không giữ hai người ở lại ăn cơm chiều đâu.”
“Nhưng mà...” Từ Dĩ Niên quay lưng lại, chăm chú nhìn khuôn mặt của Hạ Tử Hoành. Sau khi rời khỏi phòng xét xử về đến nhà, cho dù ba Hạ không nén nổi đau buồn mà bật khóc thì Hạ Tử Hoành cũng không hề khóc nữa.
Bỗng nhiên Từ Dĩ Niên nhớ tới lúc mới quen khi còn nhỏ cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy y khóc. Hạ Tử Hoành bình thường đã quen lười nhác, nhưng tính cách thì kiên cường hơn so với tưởng tượng của cậu.
“Thật sự không cần đâu, anh Tiểu Từ, anh với Thần Nhiên đều về nghỉ ngơi đi.”
Thần Nhiên thấy thế liền vỗ vai Hạ Tử Hoành: “Thế chúng tôi đi nhé, có chuyện nhớ liên lạc.”
“Không ngủ được thì có thể gọi điện thoại cho tôi.” Từ Dĩ Niên nói thêm, “Dù sao nhà tôi cũng khá gần.”
Trên đường đi, Từ Dĩ Niên lo lắng quay đầu lại nhìn, Hạ Tử Hoành hãy còn nán lại trong sân, nam sinh ngẩng đầu nhìn ánh trăng từ từ sáng tỏ trên trời cao, vẻ mặt mơ hồ không rõ.
Đợi Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên đi xa rồi, Hạ Tử Hoành đang định xoay người vào phòng thì một bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng y, y quay phắt lại, trong tay đã ngưng kết những tảng băng sắc bén, đâm về phía mặt của đối phương. Người đó phản ứng rất nhanh, linh hoạt tránh sang một bên, đồng thời giữ chặt cổ tay Hạ Tử Hoành.
“Cậu chủ nhỏ, là tôi.”
Hạ Tử Hoành nhận ra gã là trợ thủ bên cạnh Hạ Nghiên, từng nhiều lần cùng Hạ Nghiên vào sinh ra tử.
Chẳng đợi Hạ Tử Hoành mở miệng, người đó đã nhanh chóng nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, hắn nhờ tôi nhắn cậu vài lời.”
“'Ban đầu hành động không trở ngại, vài năm nay mới nhận ra dường như suôn sẻ quá mức, trong cục trừ yêu có người quyền lực lớn hơn anh đang trợ giúp, nhưng anh cũng trở thành quân cờ trong tay người nọ. Vì sự an toàn của ba mẹ và của chính em, cứ để chuyện này cho anh, đừng tiếp tục can thiệp nữa.'”
Nhớ tới hôm nay Hạ Nghiên chưa từng biện giải một lời đối với những câu chất vấn của Úc Hòe, dường như đang e dè điều gì, vẻ mặt của Hạ Tử Hoành thay đổi: “Là sao, ý anh tôi nói người đó là ai?!... Có phải anh ấy tra được cái gì rồi không?!”
Người đó không nói một lời, để lại lời khuyên cuối cùng: “Nghe lời anh cậu đi, đừng truy cứu đến cùng nữa.”
Nói xong liền xoay người rời đi, hòa vào bóng đêm.
...
Bên kia, Thần Nhiên và Từ Dĩ Niên không mảy may biết được đã xảy ra chuyện gì, hai người ra khỏi cửa lớn nhà họ Hạ, Thần Nhiên gọi cậu, “Lúc trước cậu xông ra khỏi cửa là để đi tìm Úc Hòe à?”
Từ Dĩ Niên nghĩ đến dưới tình huống hỗn loạn như vậy mà Thần Nhiên còn có thể để ý đến động tĩnh xung quanh, cậu gật đầu: “Tôi phải đến Mai Cốt tràng với anh ấy.”
Nói tới đây, Từ Dĩ Niên bất giác nhíu mày, mắt toát ra vẻ rối rắm. Lúc trước tất cả sự chú ý của cậu đều dồn hết lên người Úc Hòe, bây giờ Hạ Tử Hoành thành ra cái bộ dạng này...
“Yên tâm đi, tôi trông cậu ấy cho.” Thần Nhiên liếc mắt liền nhìn ra sự lo lắng trong lòng cậu, “Cậu đừng nghĩ nữa, Hạ Tử Hoành không yếu ớt như trong tưởng tượng của cậu đâu.”
Mặt mày của Từ Dĩ Niên thoáng dễ chịu hơn, biểu cảm có thể nói là thoải mái nhất trong cả ngày hôm nay.
“Được.”
Mai Cốt tràng nằm ở trung tâm của rừng Bắc Dạ, khu rừng mưa nhiệt đới có diện tích lớn nhất trên thế giới này mọc đầy cây cổ thụ che trời, đầm lầy xuất hiện khắp nơi trên mặt đất, quanh năm nắng lắm mưa nhiều, môi trường sống khó khăn khác thường.
Kết giới khổng lồ không thấy giới hạn đã ngăn cách hoàn toàn rừng rậm Bắc Dạ và Mai Cốt tràng, từ ngàn năm trước, mảnh đất xám màu này đã là nơi yêu tộc tụ tập. Mai Cốt tràng dễ vào khó ra, một khi tiến vào kết giới thì gần như là cả đời không thể thoát khỏi. Nếu có người nào vi phạm luật lệ mà trốn vào Mai Cốt tràng thì ngay cả cục trừ yêu cũng đều tự giác không đuổi bắt nữa.
Vừa vào trong kết giới, mùi máu tươi gay mũi đã phả lên mặt. Trời mới đổ cơn mưa lớn, những vũng nước đọng màu đỏ nhạt lầy lội bùn đất trên đường bốc mùi tanh, nhà cửa hai bên đường cũ nát, cửa sổ lay động theo gió. Nếu bỏ qua những xác chết trên mặt đất thì cảnh tượng trước mặt quả thật rất giống một khu ổ chuột nhỏ.
Xung quanh những căn nhà đổ nát mọc ra một loại hoa cỏ màu lam tươi đẹp, hoa có hình như con bướm, trông rất hút mắt. Từ Dĩ Niên chưa từng thấy loại thực vật nào trông kỳ lạ đến vậy, không khỏi nhìn thêm vài lần, Tạ Kỳ Hàn có lòng tốt nhắc nhở: “Tốt nhất là cậu thở chậm lại. Nơi nào của Mai Cốt tràng cũng mọc loại cỏ bà la có độc này, hít nhiều sẽ làm đầu óc choáng váng, thần trí mê man.”
Mặt Từ Dĩ Niên cứng đờ, nhìn về phía mấy yêu quái bên người: “Các anh đều không cảm thấy gì à?”
“Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở đây, cỏ bà la không ảnh hưởng tới tôi. Thể chất của Nam Chi thì bách độc bất xâm, còn lão đại à...” Tạ Kỳ Hàn nhìn Úc Hòe, “Lúc tôi quen hắn thì hắn đã thích ứng rồi.”
Vài ngày trước Úc Hòe bảo cậu và Nam Chi chuẩn bị một chút, nói là muốn vào Mai Cốt tràng tìm thầy tướng số. Ba năm chưa về quê, Tạ Kỳ Hàn hưng phấn vô cùng, nhưng lúc Úc Hòe nói còn muốn dẫn Từ Dĩ Niên theo, cằm của Tạ Kỳ Hàn suýt nữa rơi xuống đất.
Nam Chi kể với y rằng Từ Dĩ Niên chính là thiếu niên loài người ở đấu trường thể thao Tượng Sơn, chính mình không chỉ cùng cậu uống rượu xưng huynh gọi đệ mà còn tận mắt thấy cậu nhục mạ bản thân... Nghĩ đến đây, ít nhiều gì trong lòng Tạ Kỳ Hàn cũng rối bời, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cho đỡ xấu hổ.
Vốn tưởng rằng Úc Hòe và Từ Dĩ Niên đã quay lại với nhau rồi, nhưng bầu không khí giữa hai người suốt dọc đường lại hơi vi diệu. Tạ Kỳ Hàn càng cảm thấy quyết định của mình vô cùng chính xác.
“Đến rồi.” Úc Hòe dừng bước.
Bên trái là một tòa biệt thự độc lập ba tầng nổi bật khác lạ giữa những căn nhà lụp xụp, đây là kiến trúc cao nhất trên suốt đường đi. Khu vực này tương đối sạch sẽ, xung quanh có lác đác những cửa hàng tối tăm, Từ Dĩ Niên đoán đại khái đây được coi như phố buôn bán của Mai Cốt tràng.
Tạ Kỳ Hàn hào hứng: “Thay đổi nhiều quá.”
Y vừa dứt lời, cửa hông của biệt thự mở ra từ bên trong, một cánh tay to khỏe xách mấy cái đầu đầm đìa máu tươi ném bịch bịch như ném bóng ra đối diện đường lớn. Yêu quái đó vừa ném vừa mắng: “Trình độ này mà còn dám gian lận, ông mày đưa mày xuống hoàng tuyền uống nước vong xuyên.”
Từ Dĩ Niên: “...”
Bất ngờ bị cách sống bản địa làm cho ngơ người, Từ Dĩ Niên vẫn chưa hoàn hồn thì yêu quái hùng hùng hổ hổ kia đã liếc nhìn bọn họ, ánh mắt bất chợt trợn to như chuông đồng, mừng rỡ điên cuồng: “Lão đại!”
Gã quay đầu rống vào bên trong: “Ê! Thế mà lão đại quay về rồi! Dẫn cả Tiểu Tạ về nữa!”
Vừa nghe lời này, quản gia của biệt thự liền cười xòa với khách khứa: “Hôm nay không kinh doanh nữa, ông chủ của bọn tôi về, ngày mai các vị hãy tới nhé.”
“Cái quái gì vậy?” Yêu quái đang xếp hàng chờ mua tin tức chẳng hiểu mô tê gì. Tòa biệt thự này là chỗ ăn chơi nổi tiếng bốn khu, ăn nhậu chơi bời cá cược đủ cả, đồng thời cũng là điểm tình báo lớn nhất Mai Cốt tràng, chỉ cần đủ tiền thì có thể mua được tất cả các tin tức trong Mai Cốt tràng. Bốn khu đều coi nơi này như cái đinh trong mắt, nhưng đành chịu vì đám yêu quái trong điểm tình báo đều có thực lực rất mạnh, bốn khu lực bất tòng tâm, chỉ có thể nhẫn nhục từ bỏ.
Mấy yêu quái tụ tập bên bàn cờ bạc vẫn không muốn rời đi, quản gia lại mời một lần nữa. Thấy bọn họ ngoảnh mặt làm ngơ, gác cửa bên cạnh xách cái tên như gà con khỏi chỗ ngồi: “Mời ra ngoài còn không muốn, thích lăn à?”
Đám yêu quái bị ném mạnh ra ngoài cửa lớn biệt thự, sau khi sững người một lát liền chửi ầm lên, quản gia rất có phong độ: “Trả lại tiền cho khách đi.”
Khoáng thạch trong suốt long lanh rơi trên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy, tiền tệ do đá tủy xanh mài thành là loại phổ biến nhất của Mai Cốt tràng. Đá tủy xanh chỉ có tại Mai Cốt tràng, trong đá khảm những đường màu xanh lam tươi sáng rạng rỡ tựa như gân lá đan xen, ở bên ngoài ngàn vàng khó cầu, được săn lùng vô cùng nhiều.
Yêu quái vừa nhặt tiền vừa mắng không ngừng, nữ yêu canh giữ cửa chính của biệt thự mất kiên nhẫn đập cửa, cằm nhọn giương lên, ý bảo bọn họ nhìn sang bên cạnh.
Máu loãng tích tụ theo năm tháng nhuộm mặt đất thành màu đỏ, thi thể thiếu tay gãy chân chồng chất thành núi nhỏ. Tất cả đều là những vị khách từng gây chuyện ở biệt thự.
Yêu quái có nóng nảy trong lòng cũng chẳng dám mắng nữa, quay đầu phẫn nộ rời đi.
Vừa bước vào biệt thự, Tạ Kỳ Hàn nhòm ngó xem xét chung quanh. Sảnh lớn tầng một được sắp xếp thành quán bar và sòng bạc, buôn bán tin tức và những giao dịch bí mật khác đều ở tầng hai. Chỗ sân nhảy đằng xa thì vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, thậm chí trần nhà còn treo đèn đóm đủ hình đủ dạng chứ không phải đầu lâu xương sọ linh tinh... Tạ Kỳ Hàn bỗng cảm thấy vui mừng: “Thẩm mỹ không tồi đâu.”
“Đương nhiên rồi, dù sao cũng là nơi mà ông chủ gây dựng.” Quản gia đã thay đổi thái độ khác hẳn khi đối xử với người ngoài, nói liên miên không dứt, “Các cậu đi rồi, mấy nơi khác cũng dần dần mở quán giống thế này, mơ mộng hão huyền muốn giành mối làm ăn với chúng ta.”
Úc Hòe thuận miệng hỏi: “Giải quyết thế nào?”
Quản gia vạch ngang qua cổ: “Buôn bán ấy mà, đương nhiên là tôi sống anh chết nên đều giết hết rồi.”
Môi Từ Dĩ Niên giật giật, nghĩ bụng rằng mẹ nó ông đúng là thiên tài kinh doanh.
Liên tiếp có người chạy từ trên tầng xuống, thấy Úc Hòe xong, một đám yêu ma quỷ quái phấn chấn: “Sao lão đại lại quay về rồi? Có phải cảm thấy bên ngoài tẻ nhạt, vẫn là nơi này của chúng ta tốt, thấy ai không vừa mắt liền giết người đó! Vừa nghĩ đến khuôn sáo bên ngoài là nuốt không trôi cơm!”
“Cậu thì biết cái gì, ông chủ là người làm việc lớn, cùng cấp bậc với loại cậu được à?”
Bọn họ cãi nhau, Úc Hòe bên cạnh nhẹ giọng bảo: “Giúp tôi điều tra một người. Khoảng mười ngày trước người đó vào Mai Cốt tràng, là một thầy tướng số tên Lam.”
Quản gia liên tục đồng ý.
Buổi tối, biệt thự đãi tiệc đón gió tẩy trần cho bọn họ. Trên bàn gỗ quê mùa bày đầy món ăn, từng thùng đựng rượu mạnh tỏa ra hương thơm tràn đầy khoang mũi. Trong tiếng nói cười ồn ào, đám yêu quái uống từng ngụm rượu đục như uống nước.
Điểm tình báo phái tất cả gián điệp ra, dùng tốc độ nhanh nhất để tìm hiểu tin tức mà Úc Hòe muốn. Rượu qua ba lượt, quản gia chạy đến bên cạnh Úc Hòe, khẽ bảo: “Nghe ngóng được rồi! Lần cuối cùng Lam xuất hiện là ở khu Đông, nghe nói là để tính mệnh cho con của thủ lĩnh khu Đông, lão già khu Đông kia đã bỏ ra một cái giá trên trời để mời y tới.”
Úc Hòe hơi đăm chiêu, nhìn về phía Từ Dĩ Niên ở bàn đối diện. Dường như nam sinh đang không quá thoải mái, cậu cúi đầu xoa ấn huyệt thái dương của mình.
Trong không khí của Mai Cốt tràng đều mang theo hương cỏ bà la không dễ phát hiện. Đầu Từ Dĩ Niên choáng váng, được Tạ Kỳ Hàn nhắc nhở nên cậu đã cố gắng thở chậm hơn nhưng một ngày nay vẫn không thể tránh hít phải khí độc. Cảm nhận được ánh mắt từ phía bên kia nhìn lại, Từ Dĩ Niên cố gắng ngẩng đầu.
Bốn mắt chạm nhau, màu con ngươi đặc biệt của quỷ tộc tựa như lốc xoáy, Từ Dĩ Niên chỉ cảm thấy mình càng lúc càng mơ màng. Liếc thấy quản gia bên cạnh Úc Hòe, Từ Dĩ Niên mới hoàn hồn hơn một chút, mặt mày khó nén vẻ nghi hoặc.
Xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, bả vai của Từ Dĩ Niên bỗng nhiên nặng hơn, hơi thở thơm phức của nữ yêu phả vào má cậu, cánh tay trắng nõn lạnh lẽo nhẹ nhàng ôm lấy cổ cậu, “Bé đẹp trai, có phải em trúng độc không?”
Từ Dĩ Niên nhất thời ngơ ra, mãi đến khi nữ yêu mỉm cười dán lên người cậu: “Nhìn em thế này hẳn là ý thức đã mơ hồ rồi phải không? Độc của cỏ bà la chỉ có một cách giải thôi.”
Khác với Nam Chi có khí chất tao nhã, dung mạo của nữ yêu quyến rũ, giơ tay nhấc chân đều là phong tình. Đôi môi đỏ mọng mấp máy, trắng trợn ghé vào tai cậu nói: “Lên giường với một yêu quái không bị ảnh hưởng, kết chú song sinh.”
“... Không cần.” Từ Dĩ Niên chưa từng nghe đến điều kiện thi chú đặc biệt như vậy, bên tai không khỏi phiếm hồng, muốn tránh khỏi cô theo bản năng. Nữ yêu cười ha hả như là rất thích thú với phản ứng của cậu: “Đừng xấu hổ, chị sẽ làm cưng thoải mái.”
Yêu quái xung quanh đều nhìn về phía bọn họ. Loài người ở Mai Cốt tràng vốn đã hiếm thấy, khuôn mặt của Từ Dĩ Niên lại còn sáng sủa xinh đẹp hơn cả nữ yêu, bàn rượu thô kệch cũng bởi vì cậu mà trở nên cảnh đẹp ý vui. Đám yêu quái đều trêu ghẹo:
“Cơm còn chưa ăn xong, tốc độ nhanh đấy.”
“Chứ sao nữa, từ lúc người ta vào thì cô ấy đã nhìn chằm chằm rồi, như là hận không thể ăn sạch người ta vậy.”
Từ Dĩ Niên còn chưa kịp từ chối thì bỗng nhiên bị người sau lưng túm lấy, nữ yêu thả cậu ra theo bản năng. Cánh tay thon dài rắn chắc giữ chặt cái eo nhỏ của nam sinh, ôm cả cơ thể cậu vào lòng, điệu bộ của một người có dục vọng chiếm giữ rất mạnh.
Chẳng biết từ khi nào Úc Hòe đã tới phía sau cậu, cúi sát người, khẽ cắn một cái lên lỗ tai nóng bỏng của Từ Dĩ Niên. Dường như hắn đã đánh dấu cậu trước mặt mọi người, hoặc là đang trừng phạt cậu bởi vì sự tiếp cận của nữ yêu khiến cậu mặt đỏ tai hồng.
Giọng điệu Úc Hòe mờ ám, dáng vẻ khiêu khích: “Em ấy có tôi rồi, sao còn tìm người khác được nữa.”
Vành tai lưu lại một chút đau đớn, cả người Từ Dĩ Niên cứng đờ, não không ngừng lặp đi lặp lại câu 'em ấy có tôi, em ấy có tôi'...Vài giây sau, cả người cậu đỏ lựng như trái cà chua bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng, cậu giãy dụa muốn xoay người nhưng còn bị ôm chặt hơn.
“Ngoan nào.” Úc Hòe đè Từ Dĩ Niên lại, ghé vào tai cậu cười cười: “Tôi sẽ giận đấy.”
Cảnh tượng này đã hoàn toàn làm nóng bầu không khí, yêu quái đầy bàn sửng sốt xong liền gào khóc thảm thiết: “Đệt mợ, tôi đã bảo sao lại đưa cả loài người vào đây! Hóa ra là người của ông chủ!”
“Ha ha ha người này mà cô cũng dám tán tỉnh! Nghê Âm cô không muốn sống nữa phải không?”
“Đã nói rồi, sửa tật xấu đi Nghê Âm! Vừa trông thấy người đẹp liền không cầm lòng được thì sớm muộn gì cũng gặp chuyện ha ha ha!”
Nữ yêu đờ mặt nhìn Úc Hòe ôm Từ Dĩ Niên, nghe thấy tiếng cười khắp phòng cô mới tỉnh táo lại. Thấy dáng vẻ thân thiết của hai người, Nghê Âm tiếc nuối trong lòng nhưng cũng không nén nổi tò mò: “Lão đại, anh tìm được một nửa hồi nào vậy?”
Tuy rằng dung mạo của Úc Hòe xuất chúng nhưng đối với cô thì hắn giống như là sát thần chuyển thế, cô hoàn toàn không có hứng thú nổi. Trời sinh yêu tộc rất thẳng thắn với dục vọng của mình, tập tục ở Mai Cốt tràng lại phóng khoáng, đi một vòng trên đường cũng có thể trông thấy người làm loạn ngay tại chỗ. Nhưng trong ấn tượng của cô, Úc Hòe chưa từng thân cận với ai bao giờ, cứ như ngoại trừ giết chóc và sức mạnh thì hắn không còn dục vọng gì nữa.
Úc Hòe cười với cô, không trả lời, hắn kéo Từ Dĩ Niên dậy khỏi chỗ ngồi rồi dắt cậu tới vị trí bên cạnh mình. Từ Dĩ Niên không giãy dụa nữa mà tỏ ra rất phối hợp, dù Úc Hòe đã buông tay ra thì cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi yên không động đậy.
Tạ Kỳ Hàn nhướn mày, khẽ nói với Nam Chi: “Hình như cũng ổn đấy chứ nhỉ?”
Nam Chi chống hai má, nhẹ nhàng cười bảo: “Từ thiếu chủ rất không tồi.”
Từ Dĩ Niên ngồi bên cạnh Úc Hòe, nghe hắn nói chuyện phiếm với đám yêu quái, chuyện trong Mai Cốt tràng đều mang sắc thái huyền ảo máu me, Từ Dĩ Niên vốn vô cùng thích thú, cậu muốn nghe thêm nữa, nhưng bất đắc dĩ cái đầu cậu càng ngày càng nặng, sau đó hai mắt nổ đom đóm. Nhớ tới chú song sinh mà nữ yêu nhắc tới, cậu không khỏi đau lòng.
Điều kiện thi chú chó má gì vậy, đổi cái khác có được không?
...
Xung quanh vang lên tiếng nói cười hoan hô, tiếng ly rượu chạm nhau, đang khi Từ Dĩ Niên nghi ngờ rằng bọn họ sẽ uống đến hừng đông thì đám yêu quái bắt đầu lục tục tan cuộc.
Mẹ nó, cuối cùng cũng được giải thoát.
Từ Dĩ Niên vừa buồn ngủ vừa choáng đầu, cậu gắng gượng đứng dậy. Cậu nhớ mang máng là quản gia từng nói rằng trên tầng đều là phòng có thể nghỉ ngơi, Từ Dĩ Niên dùng chút sức lực cuối cùng của mình để đi lên tầng hai, đang định tiện tay mở một căn phòng rồi ngã vào thì có người túm lấy áo cậu từ sau lưng.
“Chạy loạn cái gì đấy, không muốn sống hay sao mà dám đi lung tung trong này?”
Từ Dĩ Niên quay đầu lại.
Độc tính của cỏ bà la khiến cậu váng đầu, ánh mắt nam sinh mơ màng, kinh ngạc nhìn quỷ tộc bắt lấy cậu, bộ dạng ngây thơ quyến rũ không nói thành lời.
Khó trách Nghê Âm sẽ hứng thú với cậu.
Nhớ tới hình ảnh nữ yêu khoác vai cậu, mắt Úc Hòe dần dần tối sầm xuống. Hắn cố ý kéo Từ Dĩ Niên đến bên người mình, không nhắc gì tới chuyện chú song sinh. Nhưng nhóc con này đã không tỉnh táo rồi mà cũng chẳng chủ động cầu xin hắn giúp đỡ, Úc Hòe hơi bất mãn.
Hắn nhẹ giọng dỗ dành: “Cô ấy gạt em thôi, điều kiện thi chú của chú song sinh là trao đổi dịch cơ thể.”
Từ Dĩ Niên lơ mơ, không thể phân tích được lời của hắn có ý gì, cậu như giẫm phải bẫy trong sương mù: “Hả, là sao?”
Úc Hòe trực tiếp nâng mặt cậu, giây tiếp theo cúi đầu hôn mạnh lên.
Từ Dĩ Niên giật mình một cái, ngay cả sự mê man cũng biến mất hơn nửa. Trong lúc hơi thở triền miên, gáy cậu bị đè lại, không thể trốn thoát. Úc Hòe lùi về sau một chút, Từ Dĩ Niên nghe thấy hắn khàn giọng bảo: “Chỉ chạm môi thôi thì không có tác dụng.”
Hô hấp nóng rực gần trong gang tấc, trong lúc hoảng hốt, Từ Dĩ Niên chỉ cảm thấy có dòng điện chạy dọc xương sống, cậu mới là người bị giật đến mức không thể chống đỡ nổi.
“Há miệng.”
Từ Dĩ Niên nghe mệnh lệnh của hắn theo bản năng, hơi hé môi ra.