“Sau này hãy sống thật tự do nhé.”
Biên tập: Lebt Wohl
###
Trận huyết tế sụp đổ, Hoa Hoành Nghệ và Hoa Hoành Cảnh đều rơi từ khe hở xuống, Từ Dĩ Niên định qua giúp nhưng nơi cậu đứng cũng lần lượt sụp đổ. Ký hiệu màu vàng nứt ra thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống dưới như sao băng.
Cảm giác mất trọng lượng ập tới trong nháy mắt, cậu luống cuống tay chân triệu hồi dòng điện ra, dòng điện bình thường có sức phá hoại kinh người giờ phút này lại không hề hấn gì, mặt Từ Dĩ Niên trắng bệch. Trước mắt cậu xẹt qua một mảng lông chim đen nhánh, gió thổi cũng trở nên tán loạn, có người vững vàng nắm lấy đầu gối và lưng cậu, đỡ cậu vào lòng mình.
Từ Dĩ Niên khẽ thở phào, sự khó chịu do không trọng lượng mang lại khiến cậu nắm chặt áo của Úc Hòe. Yêu quái đang ôm cậu thấy vậy nở nụ cười: “Xem ra thật sự phải cho em cái dù để nhảy.”
Từ Dĩ Niên chẳng nghĩ nhiều: “Không cần đâu, anh cũng không kém mà.”
Lời này có một sự thân thiết quá mức, Úc Hòe nhìn cậu nhiều hơn một chút, cậu trai vẫn không hề nhận ra, liên tục thúc giục: “Mau mau mau! Bay nhanh lên! Hoa Hoành Cảnh... Hoa Hoành Nghệ và anh cậu ta đều rơi xuống rồi!”
“?” Úc Hòe nghe cái lý do lạ lùng của cậu nhưng không kịp hỏi nhiều. Một linh thể lớn bằng bàn tay im hơi lặng tiếng xuất hiện trên vai Từ Dĩ Niên. Một tay Úc Hòe ôm Từ Dĩ Niên, ấn chặt người vào ngực mình, tay kia thì tập hợp yêu lực mạnh mẽ.
Dưới sự điều khiển của hắn, gió trở nên êm dịu hơn, Hoa Hoành Nghệ an toàn rơi xuống, vong linh của Hoa Hoành Cảnh cũng chậm rãi đứng bên cạnh y.
Vừa rơi xuống đất, Hoa Hoành Nghệ lập tức chạy đến xem xét tình huống của vong linh. Trận huyết tế tuy rằng đã vỡ tan, song vong linh của Hoa Hoành Cảnh vẫn chưa tiêu tán, dáng vẻ từ từ nhắm hai mắt lại không khác gì với người còn sống. Hoa Hoành Nghệ thấy yên tâm hơn một chút, lúc này y mới có hơi sức đánh giá xung quanh.
Khu vực mà y rơi xuống rất trống trải, bùn đất màu nâu đỏ bốc lên mùi hôi. Một cái khe lớn chia núi thành hai nửa. Xa cách đã lâu, địa thế nơi này thay đổi không nhiều. Hoa Hoành Nghệ nhíu mày.
Trùng hợp thay, y rơi xuống bên cạnh cái khe. Đằng sau có tiếng ho khàn khàn và hơi thở hỗn loạn, Hoa Hoành Nghệ quay đầu lại, thấy một yêu quái bị chú văn trói buộc, y ngơ ngẩn một lát mới nhận ra đây là hứa nguyện cơ. Một nửa cơ thể gã chằng chịt vết bỏng, yết hầu da thịt lẫn lộn, tiếng hít thở kỳ quái là do điều đó tạo thành. Chú văn màu đỏ vàng tựa như xiềng xích giam cầm thân thể gã, hứa nguyện cơ bị giữ chặt trên mặt đất, không thể động đậy.
Hoa Hoành Nghệ lập tức hiểu được đã có chuyện gì xảy ra. Một khi huyết tế bắt đầu thì sẽ không thể dừng lại, trừ khi cơ thể hứa nguyện cơ bị thương nặng, yêu lực không đủ chống đỡ huyết tế.
Cách đó mấy thước, Úc Hòe bế Từ Dĩ Niên rơi xuống. Hai mắt Hoa Hoành Nghệ đỏ ngầu, phía sau lưng y mọc lên vô số đao kiếm, hàng trăm vũ khí sắc lạnh dưới ánh trăng sáng loáng lên, mũi đao bén nhọn đồng loạt hướng về Úc Hòe!
Úc Hòe xòe năm ngón tay ra, kết giới nửa trong suốt ngăn cách tất cả đao kiếm ở bên ngoài, chi chít lưỡi đao đánh vào kết giới vang lên những âm thanh khiến người ta đau cả răng. Vừa đụng phải kết giới, đao do ảo thuật hóa thành cũng nhanh chóng biến mất.
“Vì sao ngay cả cậu cũng phải ngăn cản tôi?” Hoa Hoành Nghệ thấy hắn dễ dàng hóa giải công kích, còn định tích tụ yêu lực nhưng tình trạng cơ thể không cho phép. Y rống giận, “Huyết tế sắp hoàn thành rồi, cho dù cậu muốn giết hứa nguyện cơ, sao cứ phải cố tình chọn lúc này?”
Úc Hòe lạnh lùng hỏi lại: “Tôi không ngăn cản cậu, để cậu dẫn anh cậu chết chùm à?”
Từ Dĩ Niên nghĩ bụng: Không hổ là ông chủ Úc, nói chuyện vĩnh viễn khó nghe như vậy!
Chưa kể đến việc thế mà Úc Hòe lại có thể căn cứ vào cái câu nói lấp lửng kia của cậu để đoán được chân tướng, lúc mấu chốt không hề gọi sai người, lực sát thương tăng gấp bội.
Quả nhiên, Hoa Hoành Nghệ nhíu chặt lông mày, nhìn về phía này bằng ánh mắt hung ác nham hiểm.
Vong hồn màu đỏ bay ngập trời giống như biển đầy sứa đỏ. Nhưng vẻn vẹn mười vạn vong hồn của con người không đủ để kéo người quay về từ cõi chết. Úc Hòe khẽ thở dài trong lòng.
“Người chết không đủ, cậu còn muốn dùng tuổi thọ của chính mình để bù vào.”
Từ Dĩ Niên sửng sốt, nhìn về phía những vong hồn đông nghìn nghịt. Cậu cứ tưởng trận huyết tế này đã lớn lắm rồi, nhưng... nhiều người như vậy rồi thế mà vẫn không đủ.
“Nếu cậu đem hơn một nửa tuổi thọ ra để huyết tế, một khoảng thời gian rất dài cậu sẽ bị suy yếu, cục trừ yêu không thể nào buông tha cơ hội tốt như vậy. Dù anh cậu không làm sai chuyện gì, nhưng người chết sống lại, cậu ngẫm thử xem, sẽ có bao nhiêu kẻ bị cái chuyện sống lại này hấp dẫn?”
Chẳng đợi Hoa Hoành Nghệ mở miệng, Úc Hòe đã nói tiếp: “Tôi có thể giúp cậu nhất thời, nhưng không giúp được cả đời. Mười vạn mạng người quá nặng, cục trừ yêu chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng.”
Biểu cảm của Hoa Hoành Nghệ buông lỏng giây lát, vẻ mặt phức tạp.
Y vốn rất oán hận Úc Hòe, nếu không phải đối phương đột nhiên nhúng tay cứu La trưởng lão, y mất nhiều thời gian để sắp xếp ổn thỏa các thủ tục cứu Hoa Hoành Cảnh vậy rồi, cục trừ yêu sẽ không thể dễ dàng tìm được nhược điểm của y. Chuyện đã vỡ lở thành như vậy, y cũng tự biết bây giờ mình là kẻ người người đòi đánh, không muốn Úc Hòe bằng lòng giúp y.
Hoa Hoành Nghệ lấy lại bình tĩnh, do dự: “Tôi...”
“Tiểu Nghệ.” Một giọng nói vang lên cắt ngang suy nghĩ của cậu.
Hoa Hoành Nghệ vội vàng quay qua: “Anh ơi!”
Chẳng biết từ khi nào vong linh đã mở mắt chậm rãi đến trước mặt y, đôi mắt hàm chứa ý cười: “Đã lâu không gặp.”
Hoa Hoành Cảnh kiễng chân, đưa tay đo chiều cao của hai người một chút: “Hóa ra sau khi lớn em trông như thế này... Mới ngày trước còn thích trốn sau lưng anh mà bây giờ đã giỏi giang hơn anh rồi.”
Vẻ ngoài của Hoa Hoành Cảnh mãi mãi mười bảy tuổi, sau khi chết vẫn giữ nguyên bộ dạng như vậy.
“Anh ơi...” Hoa Hoành Nghệ nhìn khuôn mặt mỉm cười của vong linh, đôi mắt giống hệt với đôi mắt của Hoa Hoành Cảnh tràn trề hi vọng: “Anh đợi thêm một chút nhé, nhanh thôi, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.”
“Được.” Hoa Hoành Cảnh nói, “Có thể gặp được em, anh vui lắm.”
Hoa Hoành Nghệ cũng mỉm cười, y còn định nói cái gì thì sau gáy chợt tê rần, cả người hôn mê.
Từ Dĩ Niên đưa tay đỡ lấy y, chậm rãi giúp y tựa vào một thân cây khô. Cách đó mấy bước, vong linh Hoa Hoành Cảnh im lặng nhìn cảnh tượng này, khẽ gật đầu với Từ Dĩ Niên: “Làm phiền rồi.”
Dưới mắt của Hoa Hoành Nghệ phiếm màu xanh. Từ lúc chuẩn bị cho livestream tử vong và huyết tế, y chưa từng nghỉ ngơi. Sau khi yêu lực tiêu hao hết, y hoàn toàn dựa vào ý chí để buộc mình đứng vững, ngay cả lúc vong linh của Hoa Hoành Cảnh thức tỉnh ý thức đứng nói chuyện với Từ Dĩ Niên và Úc Hòe ngay sau lưng mà y cũng không phát hiện ra.
Tìm cơ hội đánh ngất y.
Hoa Hoành Cảnh nói từng chữ rồi yên lặng.
Từ Dĩ Niên thoáng liếc nhìn, thấy Úc Hòe khẽ gật đầu, thừa dịp lực chú ý của Hoa Hoành Nghệ đều bị Hoa Hoành Cảnh hấp dẫn, Từ Dĩ Niên dứt khoát ra tay.
“Còn bao lâu nữa cục trừ yêu nữa sẽ tới?” Hoa Hoành Cảnh nói chuyện không nhanh không chậm, nghe rất ôn hòa.
Từ Dĩ Niên tính thời gian: “Chắc khoảng hơn một tiếng rưỡi nữa, có lẽ là đã ở dưới chân núi rồi.”
Hoa Hoành Cảnh suy xét: “Nếu muốn bảo vệ Tiểu Nghệ, bây giờ chỉ còn một cách.”
Úc Hòe hơi nhướn mày, có lẽ trong lòng đã có tính toán.
Hoa Hoành Cảnh nhanh chóng phát hiện ra giữa hai người này thì Úc Hòe mới là người quyết định. Tuy đã biến thành vong linh nhưng y vẫn có thể cảm nhận được yêu lực kinh người của đối phương như trước, thông qua cuộc nói chuyện lúc nãy, rõ ràng em trai và yêu quái này khá quen thuộc.
Hoa Hoành Cảnh không hề do dự, cầu xin: “Xin cậu hãy cầu nguyện với hứa nguyện cơ, dùng tuổi thọ của Tiểu Nghệ để khiến những vong hồn huyết tế được sống lại.”
Úc Hòe không đồng ý ngay. Từ Dĩ Niên không khỏi cảm khái trong lòng, đúng là anh em ruột, người này giải quyết vấn đề còn ác hơn người kia.
“Tuy lúc nãy không thể mở miệng nhưng tôi vẫn có thể nghe được đại khái lời của cậu, quyết định này không phải nhất thời xúc động.” Vẻ mặt Hoa Hoành Cảnh trịnh trọng, “Tôi không hi vọng Tiểu Nghệ hy sinh bản thân để phục sinh tôi, giống như cậu đã nói, cho dù hoàn thành huyết tế thì tình cảnh của tôi cũng rất gian nan. Thà rằng để mình em ấy sống an ổn còn hơn hai người đều chẳng được yên thân.”
“Hỏi giá đã.” Úc Hòe gọi hứa nguyện cơ đang bị xích trên đất, “Khiến toàn bộ những người này sống lại cần bao nhiêu tuổi thọ của Hoa Hoành Nghệ?”
Hứa nguyện cơ không còn đầu óc để phản kháng, nghe Úc Hòe hỏi, gã khàn giọng trả lời: “Hai mươi.”
Nhớ ra gì đó, gã lại bổ sung: “Chỉ khiến những người cậu ta giết chết được sống lại thì hai mươi... khụ khụ... Nếu muốn khiến cả những người bị viện trưởng lão ký hiệu sống lại thì cần năm mươi... khụ!”
Nói đúng ra thì mấy vạn vong hồn lơ lửng trên bầu trời chưa thật sự chết đi, tình trạng trước mắt thuộc loại “hồn lìa khỏi xác“. Huyết tế chưa đến bước cuối, sử dụng tuổi thọ của Hoa Hoành Nghệ kéo bọn họ lại tựa như trả vật về chỗ cũ, không cần phải bỏ ra một cái giá quá đắt, quá trình này giống như muốn đạt được kết quả thì cần tiêu hao năng lượng tương đương.
“Năm mươi.” Hoa Hoành Cảnh không do dự.
Lấy công chuộc tội mới có thể khiến Hoa Hoành Nghệ thuận lợi thoát thân khỏi bao vây tiêu diệt của cục trừ yêu, và cũng chỉ có bù đắp sai lầm mới có thể khiến cục trừ yêu mất đi lý do trừng phạt.
“Hỏi lại lần cuối, năm mươi, chắc chắn chưa?”
Hoa Hoành Cảnh gật đầu: “Đã tốt hơn so với dự tính của tôi rồi.”
Úc Hòe triệu hồi linh thể ra chữa thương cho hứa nguyện cơ sống dở chết dở, lúc da thịt mọc ra gã nhịn đau không rên lên. Nhìn thấy bộ dạng tùy ý để người ta giày vò này của hứa nguyện cơ, Từ Dĩ Niên tò mò không biết đến tột cùng Úc Hòe đã làm gì.
Thừa dịp chữa trị, Từ Dĩ Niên vỗ vỗ hắn: “Anh không sợ Hoa Hoành Nghệ tỉnh lại liền trở mặt với anh à?”
“Tôi thấy cậu ta rất nghe lời anh trai mình, quyết định đều do anh cậu ta đưa ra.” Ý là, nếu muốn trở mặt, hắn liền đổ thừa cho Hoa Hoành Cảnh.
Cách đó mấy thước, Hoa Hoành Cảnh đi dưới gốc cây khô, chăm chú nhìn em trai đang hôn mê, chậm rãi ngồi xuống trước mặt y.
Vong linh dáng vẻ trẻ tuổi vươn tay ra, bàn tay khẽ nâng khuôn mặt của Hoa Hoành Nghệ. Cách biệt sống chết, y không thể thật sự chạm vào người em song sinh của mình, nhưng ít ra trên mặt vẫn nở một nụ cười mỹ mãn.
Từ Dĩ Niên nghe thấy y nhỏ giọng nói: “Thật lòng anh vui lắm.”
“Vừa nhìn thấy em, anh liền cảm thấy tốt quá... Em vẫn sống, sống tốt hơn so với tưởng tượng của anh.”
“Nếu như quý trọng bản thân thêm chút nữa thì còn tốt hơn.”
Giọng nói non nớt vừa nhẹ vừa chậm, giống như cơn gió tan vào bóng đêm. Câu nói đơn thuần chứa đầy hi vọng kia như có ma lực, dễ dàng khiến cho lòng người đồng cảm.
Từ Dĩ Niên cứng đờ người, từ từ gục đầu xuống.
“?” Úc Hòe ngạc nhiên hỏi, “Em sẽ không khóc đấy chứ?”
Từ Dĩ Niên nhanh chóng lau mắt, hung dữ đáp: “...Khùng điên! Anh phiền quá!”
“Bất đắc dĩ đưa ra quyết định này, anh rất xin lỗi, không muốn cái chết của anh trói buộc em.” Hoa Hoành Cảnh vươn tay, nhẹ nhàng vòng qua em trai giờ đã cao lớn hơn mình, tựa như một cái ôm đến muộn mười một năm.
“Anh yêu em.”
Y nhắm hai mắt lại, dịu dàng chúc phúc.
“Sau này hãy sống thật tự do nhé.”
Một tia sương mù cuối cùng dung nhập vào cơ thể hứa nguyện cơ, chú văn trói buộc gã cũng theo đó mà bị bởi bỏ.
“Được rồi, được rồi, có thể cầu nguyện rồi.” Hứa nguyện cơ sợ hãi.
Úc Hòe nhìn chằm chằm hứa nguyện cơ làm ký hiệu trên người Hoa Hoành Nghệ, trận huyết tế màu vàng lại một lần nữa được mở ra, hứa nguyện cơ ngã lộn nhào trên trận huyết tế, trước khi nhấc chân bước tới, Úc Hòe quay người nhìn Từ Dĩ Niên.
Bỗng dưng hắn chỉ chỉ khóe mắt của mình, “Nước mắt chưa lau khô kìa.”
Từ Dĩ Niên không chút nghĩ ngợi liền đưa tay dụi mắt.
Chẳng có gì cả.
... Bị trêu chọc rồi.
Cậu nhìn Úc Hòe hằm hằm, hắn xấu xa bật cười, cuối cùng dặn dò: “Chờ tôi một lát, đừng chạy lung tung.”
Từ Dĩ Niên nhìn dáng vẻ rời đi của hắn, nhịp tim bất giác tăng nhanh.
Chẳng biết từ lúc nào, cậu nói chuyện với Úc Hòe càng ngày càng tự nhiên, hai người luôn vừa khéo đến cùng một nơi. Cho dù trong lòng không thể nhịn được mà nhảy nhót vì chuyện này, nhưng lý trí lại lạnh lùng cảnh cáo cậu.
Tiếp tục như vậy nữa... quá mức rồi.
Nếu không muốn tình hình đi đến nông nỗi khó có thể khống chế, tốt nhất là cậu nên giảm bớt tiếp xúc với Úc Hòe.
Trận pháp màu vàng treo cao trên màn trời đỏ sậm như cánh cửa của thế giới người sống, vô số vong hồn bị kéo xuyên qua tầng tầng lớp lớp ký hiệu huyết tế để trở về nhân thế.
Từ Dĩ Niên nhìn cảnh tượng thiêng liêng này đến mê mẩn, Hoa Hoành Cảnh đột nhiên trông sang phía bên trái. So với con người, vong linh mẫn cảm với hơi thở hơn.
“Cục trừ yêu đến rồi, có rất nhiều người.”
Từ Dĩ Niên ngẩng đầu nhìn lên không trung, tuy nói tốc độ huyết tế không chậm, nhưng nhiều vong hồn cần trở về bản thể như vậy, huyết tế không thể chấm dứt trong chốc lát được: “Anh ở lại đây trông Hoa Hoành Nghệ, có chuyện gì thì tìm Úc Hòe ngay.”
Lo lắng trận huyết tế bị gián đoạn, cậu nhanh chóng chạy ra con đường dẫn lên đây.
Phía xa xa, Từ Dĩ Niên thấy một đội ngũ dùng thuật pháp chiếu sáng. Có lẽ đã sớm biết huyết tế diễn ra trên không nên cục trừ yêu thậm chí còn điều động cả máy bay trực thăng. Đôi cánh lượn vòng vòng tạo ra những tiếng vang ầm ầm, trông như đang chạy về phía trận huyết tế.
Thầy trừ yêu dẫn đầu có vóc người rất cao, thân hình linh hoạt rắn rỏi, ánh sáng từ thuật pháp chiếu rọi khuôn mặt tuấn tú của ông. Từ Dĩ Niên vội vàng gọi: “Thầy ơi! Chờ chút! Đừng qua đây.”
Đường Phỉ thấy điện trên cơ thể cậu phóng lung tung hết cả lên, quay đầu khẽ nói gì đó.
Đội ngũ của cục trừ yêu lập tức đứng lại tại chỗ, máy bay trực thăng nhận lệnh cũng tạm thời dừng trên không trung. Có vài thầy trừ yêu trao đổi ánh mắt với nhau.
Mệnh của Từ Dĩ Niên không phải bí mật gì trong hai giới, sở dĩ làm học trò của Đường Phỉ, mặt ngoài nói là muốn áp chế tà khí trong mệnh của cậu, thật ra cũng là vì muốn cậu nằm dưới sự giám sát của Đường Phỉ, để tất cả mọi người yên tâm. Mặc dù chủ nhân nhà họ Đường thủ đoạn ác liệt, tính tình cũng lạnh nhạt, nhưng ông không chỉ nhận Từ Dĩ Niên làm học trò, nghe nói còn dốc lòng dạy dỗ, tận chức tận trách.
Nhìn tình hình này, Đường Phỉ đúng là rất tốt với học trò duy nhất của mình.
Từ Dĩ Niên từ ngọn cây nhảy xuống, có thầy trừ yêu thấy vậy lên tiếng chất vấn: “Tại sao Từ thiếu chủ lại bảo bọn tôi dừng lại? Trên trời đang huyết tế, nếu không thể ngăn cản kịp thời, những vong hồn này có thể sẽ hoàn toàn chết đi.”
“Tôi thấy trận huyết tế này sắp biến mất rồi, nói ngăn cản huyết tế, chẳng bằng bắt được yêu quái thi thuật còn tốt hơn.”
Hai người còn đang nói thì trong đám người vang lên những tiếng xì xào.
Từ Dĩ Niên muốn giải thích tác dụng của trận huyết tế này, lại sợ nói ra sẽ định tội chết cho Hoa Hoành Nghệ, chỉ đành cứng rắn bảo: “Bây giờ đi ngăn cản mới xảy ra chuyện.”
“Nói cái gì vậy? Hơn mười vạn tính mạng đang gặp nguy hiểm, không thể coi như trò đùa được.”
Từ Dĩ Niên ách một tiếng. Cậu biết không ít người trong cục trừ yêu có thành kiến với mình, nếu không có lời giải thích hợp lý nào...
“Ồn.” Đường Phỉ lạnh lùng nói.
Ông vừa lên tiếng, những thầy trừ yêu đang nghi ngờ liền ngậm miệng. Đường Phỉ nhìn về phía thầy trừ yêu kêu la kia: “Từ Dĩ Niên sẽ không đến mức lấy chuyện này ra để đùa.”
Thầy trừ yêu không dám lỗ mãng trước mặt ông, vội vàng gật đầu.
Đường Phỉ chuyển ánh mắt về phía đối diện mình, “Con nói xem, nguyên nhân là gì?”
“Con...” Từ Dĩ Niên mở miệng, đang muốn kéo dài thời gian thì vẻ mặt của các thầy trừ yêu đều đồng loạt thay đổi, bọn họ cảnh giác nhìn chăm chú phía sau lưng cậu, ngay cả ánh mắt của Đường Phỉ cũng dừng lại một lát.
“Chẳng phải bảo em chờ tôi hay sao?”
Cứ như chẳng nhìn thấy vẻ mặt giống kiểu gặp đại dịch của những người khác, giọng điệu của người vừa tới tỏ ra không để tâm.
Úc Hòe nói xong, khoác lên vai cậu từ phía sau.