“...ông đây chửi người ta đó giờ chưa biết khách khí là gì đâu.”
Biên tập: Lebt Wohl
###
Nam Chi nhìn theo tầm mắt của Úc Hòe về phía dưới lầu. Cậu trai đứng trên sân khấu cũng đang nhìn về phía này, một cặp mắt đào hoa tràn ngập ánh sáng, đèn đóm khắp căn phòng chỉ để làm nền cho cậu.
Nam Chi hiểu ra, đùa rằng: “Ông chủ, không phải ngài bảo chỉ muốn xem kịch thôi hay sao?”
“Bọn họ lắm lời quá, không chịu được.” Sắc mặt Úc Hòe không thay đổi.
“——Từ Dĩ Niên!” Tô Đường thấy cậu chậm chạp không động đậy, chỉ có thể thúc giục lần nữa. Đột nhiên cậu ra sức lắc đầu, như muốn lắc rơi hết tất cả những suy nghĩ vẩn vơ. Giọng Tô Đường hết lên: “Cẩn thận phía sau!”
Không biết từ lúc nào mà một gã tuần tra đã mò tới bên cạnh sân khấu, tay nắm chặt thanh đao, xé gió đánh xuống nhanh như thiên quân vạn mã.
Lòng bàn tay Từ Dĩ Niên phóng ra dòng điện chói mắt, tiếng sấm và tiếng gió va chạm kịch liệt, ánh chớp rầm rầm chiếm được ưu thế, khiến tên tuần tra kia bị hất văng ra mấy trượng.
“Bọn họ muốn chạy! Ngăn bọn họ lại!” MC hét lớn. Thành viên đội tuần tra liên tiếp đánh về phía sân khấu, Từ Dĩ chép miệng, vẽ lên không trung một cái bùa —— Rầm!
Tấm màn sân khấu màu đỏ tươi không chịu nổi sức nặng nên đổ rầm xuống. MC và đội tuần tra xông lên đều bị tấm màn che lại, nhất thời cả đám cực kỳ rối loạn. Từ Dĩ Niên nhân cơ hội dùng dị năng phá khóa và dây xích tay chân của Tô Đường, “Chúng ta đi thôi!”
“Được.”
Hai người lần lượt nhảy xuống sân khấu. Toàn thân trên dưới của Từ Dĩ Niên có một luồng điện màu lam tím vấn vít, đội tuần tra bị cậu chém cho như thái rau ngã xuống một đám, Tô Đường nhắm mắt theo sau cậu cũng thỉnh thoảng bổ thêm một đao. Cứ thế, hiệu suất mở đường bằng bạo lực cực kỳ cao, đám yêu quái đang quậy cũng phải kính nể: “Người anh em! Qua đêm nay, đứa nào dám mắng mày trên diễn đàn kết nối thì đứa đấy chính là kẻ thù của bọn tao. Tao đã hiểu ra rồi, giữa mày với Úc Hòe không có đúng sai, chỉ là không hợp nhau thôi—— Hai ông bố của tao làm sao ở bên nhau được. Mày nói phải không?”
Yêu quái kia cứ thao thao bất tuyệt, Từ Dĩ Niên nhìn bốn lối ra vào: “Đừng áp sát nữa, rút đi.”
Yêu quái sợ bay màu: “Cái gì? Rút á? Tao mới đánh được tí.”
Từ Dĩ Niên không thèm đếm xỉa đến gã, nói với bóng người đứng cách đó mấy thước: “Thần Nhiên! Đi!”
Lửa cháy ngút trời từ dưới đất bùng lên, vài thành viên của nhóm tuần tra đang ẩn núp cũng bị bắt lộ diện. Sau khi dùng dị năng đẩy lùi kẻ địch xong, Thần Nhiên quay đầu lại hỏi: “Xông lên sân khấu trước mặt cả đám người, đây là đúng mực của cậu đấy à?”
“Tôi không trâu bò à?” Từ Dĩ Niên không thấy thẹn mà chỉ thấy vinh quang.
“Nhóm trưởng, xin lỗi.” Tô Đường xấu hổ nói.
Hai người họ trăm miệng một lời, Thần Nhiên đau đầu chớp mắt, thở dài, “Quên đi, cứu được là tốt rồi. Vừa nãy MC đã liên lạc với trưởng lão, thế lực đứng sau lưng hội đấu giá ngầm này rất có thể là viện trưởng lão của bộ tộc huyễn yêu. Chúng ta không đủ người, chờ viện binh tới thì chắc không kịp rồi,... Tô Đường, Cố Hiểu Đông đâu?”
Tô Đường đỏ mắt lắc đầu.
Thần Nhiên im lặng giây lát, áp chế cảm xúc: “Đi thôi, ra ngoài rồi nói.”
Thấy bọn họ định bỏ đi, đám yêu quái vội vàng hô to: “Rút, rút thôi anh em. Từ Dĩ Niên cũng chuồn rồi, lúc này mà không rút nữa thì chết hết đấy.”
Từ Dĩ Niên: “...”
Cái cuống họng này đúng là hiệu quả ngoài dự đoán, có lẽ là do hình ảnh Từ Dĩ Niên một mình xông lên sân khấu quá đi vào lòng người cho nên vừa nghe thấy vậy, đám yêu quái đang đánh với đội tuần tra cũng đều hưởng ứng:
“Đệt, chạy mau.”
“Rút thôi.”
“Cửa ở đâu đấy. Thằng ngu kia quay về, mày chạy nhầm hướng rồi, bên đó là hậu trường.”
Rầm——!
“Không xong rồi.” Thần Nhiên dừng chân lại, “Không còn kịp nữa.”
Rầm, rầm!
Bốn cánh cửa lớn lần lượt đóng lại ba cánh, một đám huyễn yêu còn sót lại dũng mãnh đi vào sảnh. Toàn thân bọn họ mặc trang phục màu đen thống nhất của tộc mình, nhìn từ xa trông rất kỳ lạ. So ra thì, đội tuần tra chỉ đáng làm cháu chắt.
Sau khi một đám đen sì như quạ lấp đầy cái chỗ này thì những bóng dáng thuần trắng càng trở nên bắt mắt. Thần Nhiên sửng sốt, suýt nữa nghĩ mình nhìn nhầm rồi.
Đây là... đồng phục của cục trừ yêu!
“Sao lại thế này?” Từ Dĩ Niên thấy ngoài ý muốn.
“Cục trừ yêu Kỳ Hải và bộc tộc huyễn yêu cấu kết với nhau, hội đấu giá lần này bọn họ cũng có phần.” Thần Nhiên nghiêm mặt, “Lại còn dám quang minh chính đại xuất hiện... Chắc những người này tới là muốn xóa sạch hiện trường.”
Từng mảng khói độc ảo cảnh nhanh chóng khuếch tán, yêu quái ở gần cửa ra vào liên tiếp phát ra những tiếng kêu đau thấu tin gan, đôi mắt bọn họ mơ màng, mặt mày cứng đờ giống như đang nhìn thấy một thứ đáng sợ nhất trên đời.
Yêu quái bị dính ảo cảnh không còn lực đánh trả, chỉ có thể mặc xức cho người ta xâu xé. Dưới chân Thần Nhiên bừng lên ngọn lửa, cùng lúc đó dòng điện cũng phóng ra khỏi đầu ngón tay của Từ Dĩ Niên. Hai người dựa lưng vào nhau, Thần Nhiên hỏi: “Nhìn thấy chưa? Cái tên đầu sỏ kia kìa.”
“Hơn một nửa ảo cảnh đều là do gã tạo ra.” Từ Dĩ Niên nhìn chằm chằm hàng ngũ huyễn yêu, trong đó có một con huyễn yêu thân hình khôi ngô, cặp mắt đỏ như máu đông. Tuy đã cách nhau nửa cái sảnh nhưng Từ Dĩ Niên vẫn mơ hồ cảm nhận được yêu lực của đối phương.
“Có gã ở đây, chúng ta không đi được đâu.”
Dòng điện trong tay Từ Dĩ Niên đột nhiên tóe ra, Thần Nhiên thận trọng quay ra hỏi: “Cậu định làm gì?”
“Muốn bắt giặc thì phải bắt vua của nó trước, giết gã!”
Thậm chí Thần Nhiên còn không kịp ngăn cản, sấm sét đã vang lên đùng đùng, mắt thấy Từ Dĩ Niên đã nhắm thẳng về phía huyễn yêu mắt đỏ, Thần Nhiên thê lương nói: “...Tôi coi như đã hiểu rồi, đời cậu vốn dĩ không có cái gì gọi là đúng mực.”
Tô Đường lo lắng: “Nhóm trưởng.”
Thần Nhiên vội vã quyết định: “Giúp cậu ấy ngăn những người khác lại! Không rút lui được thì cũng đừng để bọn họ cản trở Từ Dĩ Niên!”
Nhóm yêu quái không thể rút được bị khơi dậy nhiệt huyết, gào thét gọi đồng đội quay lại đánh một trận. Từ Dĩ Niên mang tia chớp nở hoa lửa giết thẳng đến trước mặt huyễn yêu mắt đỏ, mắt gã tụ máu, ánh chớp như thác đổ đã xét rách một góc của ảo cảnh, sấm vang chớp giật tấn công về phía gã.
Huyễn yêu mắt đỏ cứng rắn nghênh đón, không đợi gã thích ứng kịp thì Từ Dĩ Niên đã đá mạnh một phát lên bụng gã. Miệng huyễn yêu phun ra một ngụm máu tươi, đập vào mặt tường một cái rầm. Cơ thể hắn run rẩy đôi chút, đầu gục xuống, mắt mũi miệng và cả tai đều không ngừng có máu tươi trào ra.
“Ha ha ha... Ha ha ha...!” Huyễn yêu mắt đỏ bỗng nhiên cười ha ha, vừa cười vừa ung dung ngẩng đầu. Từ Dĩ Niên dừng bước, đổi sắc mặt.
Tất cả máu tươi trên mặt huyễn yêu đều biến mất! Không chỉ là vết máu, ngay cả vết cháy sém do bị sấm sét đánh trúng cũng không thấy tăm hơi đâu. Cậu quá rõ sức lực của gã, theo lý mà nói thì sau khi trúng một đạp đó, con huyễn yêu này ít nhất cũng phải gãy dăm ba cái xương, vậy mà bây giờ gã lại bình an vô sự đứng dậy.
“Nhãi con, mày kiêu căng lắm cơ mà?” Huyễn yêu mắt đỏ cười vặn vẹo, nhìn Từ Dĩ Niên như nhìn một người sắp chết, “Đến thử xem, xem mày có khả năng giết tao lần nữa không?”
... Là ảo cảnh.
Từ Dĩ Niên nhíu mày. Không biết từ lúc nào mã cậu đã rơi vào ảo cảnh do đối phương tạo ra, nếu không phải huyễn yêu chủ động bại lộ thì cậu hoàn toàn không hề phát hiện... Gay to rồi!
Thấy cậu muốn phóng ra sấm sét lần nữa hòng phá tan ảo cảnh, huyết yêu mắt đỏ hừ lạnh một tiếng: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Nhóm trưởng, tình huống bên Từ Dĩ Niên hình như có chỗ nào đó không đúng.” Tô Đường thấy Từ Dĩ Niên mãi không nhúc nhích, phần lớn dòng điện phóng ra hoàn toàn không đánh trúng mục tiêu, “Cậu ấy bị vây trong ảo cảnh rồi.”
Thần Nhiên cúi người tránh khỏi tập kích, quay đầu tiến đến bên người Từ Dĩ Niên, đám huyễn yêu cứ như nhận được lệnh, nhanh chóng chạy ra ngăn lại. Thần Nhiên không thể phân thân được, ánh mắt lướt quanh bốn phía.
Càng ngày càng nhiều.
Có rất nhiều huyễn yêu dũng mãnh không ngừng đi vào sảnh lớn để tham chiến, khách khứa thấy vậy cũng bỏ đi trốn hết, nhìn qua thì hơn một nửa phòng đấu giá đều bị bao trọn bởi trang phục màu đen thẫm.
Thần Nhiên nhẩm tính thời gian trong lòng, nếu cứ theo tình hình này...
Y cắn chặt răng: “Có thể hỗ trợ thì phải hỗ trợ! Trợ giúp của học viện đang trên đường tới! Kiên trì thêm chút nữa.”
Tô Đường gật đầu, đám yêu quái được vực dậy tinh thần chiến đấu. Thần Nhiên nhìn về phía góc của sảnh lớn, Từ Dĩ Niên vẫn đang hãm sâu trong ảo cảnh.
—— Nếu tiếp tục như vậy, bọn họ căn bản không thể đợi được đến lúc các giáo viên ở học viện tới.
Bên cửa sổ lầu hai, một bàn tay khẽ gạt một cái trên không trung.
Những sợi tơ rối từ trên lầu rơi xuống, đám huyễn yêu còn chưa phát hiện ra chuyện này, chỉ cảm thấy cổ bị đâm một phát, sợi dây nhỏ đã ghim sâu vào xương sống. Năm ngón tay kia siết chặt, kéo một phát về phía trước.
Toàn bộ đám huyễn yêu dừng động tác, giây tiếp theo, bọn chúng đồng loạt xoay người, bắt đầu điên cuồng công kích phe mình.
Cảnh tượng kỳ lạ và hoang đường này khiến mọi người bất ngờ, nhóm yêu quái bị buộc tới đường cùng trợn mắt há hốc mồm nhìn kẻ địch tự giết lẫn nhau, người nhanh trí thì ngẩng đầu nhìn trên lầu.
Một bóng người dẫn theo hàng trăm sợi dây rối nhảy xuống từ lầu hai.
“... Úc Hòe.” Thần Nhiên gian nan nói.
Tô Đường ngẩn ra, mặt đám yêu quái vốn tưởng đã được cứu bỗng xám như tro, thậm chí còn có tên quỳ sụp xuống đất. Mắt thấy Úc Hòe đang đi về phía Từ Dĩ Niên, có yêu quái thê lương nói: “Xong đời, thật sự xong đời rồi, nợ đào hoa hại chết người.”
Bên cạnh Úc Hòe có hai linh thể tuyết trắng nổi lơ lửng, một con trong đó bay thẳng về phía Từ Dĩ Niên, quay quanh cậu một vòng rồi đậu lên đầu cậu.
Mọi người không dám thở mạnh lấy một hơi, sợ giây tiếp theo đầu Từ Dĩ Niên sẽ rơi xuống đất.
Tay Úc Hòe nắm chặt cứ như đã bắt được cái gì, động tác giống kiểu đang xé giấy.
Bên trong ảo cảnh, Từ Dĩ Niên nửa quỳ trên mặt đất, thở phì phò lau đi vết máu ở hai bên má.
Miệng vết thương trên trán vẫn không ngừng đổ máu, cảnh tượng trước mắt đều nhuộm đỏ. Bất kể dùng biện pháp công kích gì thì ảo cảnh vẫn vững như tường đồng vách sắt, huyễn yêu mắt đỏ cho dù bị chặt đứt cổ cũng có thể khôi phục lại trong chớp mắt. Còn cậu do đã thử đi thử lại vô số lần nên vết thương trên người nhiều không đếm xuể, gần như đã tiêu hao hết sức lực.
“Đến đây, đến đây đi.” Huyễn yêu nhìn xương chân bị gãy ra của Từ Dĩ Niên, cười càng lúc càng lớn, “Cảm giác bị phế bỏ đi một cái chân rất đau khổ đúng không? Nếu mày đã hết sức để đánh rồi thì đến lượt tao.”
Vừa nói xong, sắc mặt của huyễn yêu vốn chiếm thế thượng phong bỗng dưng thay đổi.
Cả không gian dường như bị một bàn tay khổng lồ xé rách từ giữa ra, huyễn yêu mắt đỏ ở trung tâm ảo cảnh như một con búp bê yếu ớt, bị đôi tay vô hình kia xé làm đôi.
Cảnh tượng xung quanh sụp đổ rồi lại được xây mới. Cho dù có rất ít hiểu biết đối với ảo thuật, Từ Dĩ Niên cũng có thể nhìn ra bây giờ ảo cảnh đã đổi chủ, cả cậu và huyễn yêu mắt đỏ đều bị kéo vào một ảo cảnh mới.
Nhưng ảo cảnh này...
Thấy rõ cảnh tượng bốn phía, Từ Dĩ Niên lạnh run.
Ở nơi huyễn yêu mắt đỏ rơi xuống, có hàng trăm ngàn người từ từ kéo về phía gã, giống như bầy cá ngửi được mùi thức ăn giữa đại dương. Có người bụng cắm đao, ruột rơi ra rồi vẫn cứ tiến về phía trước, có người da tróc thịt bong, máu thịt lẫn lộn giống như bị lăng trì. Nhưng bất kể là ai thì cũng có khuôn mặt giống y như huyễn yêu mắt đỏ.
“Anh hùng cứu mỹ nhân vui không?”
Từ Dĩ Niên quay qua, trông thấy Úc Hòe đứng bên cạnh mình.
So với ánh mắt ác ý của huyễn yêu, cậu không biết phải làm sao với cái đôi mắt đang nhìn mình chăm chú này. Từ Dĩ Niên mở miệng định nói chuyện, nhưng lại bị máu trong họng làm cho ho sặc sụa.
“...Úc Hòe?! Sao lại là anh! Anh cứ xen vào việc của người khác làm gì...?!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong đám người. Đám “huyễn yêu mắt đỏ” liên tiếp đánh về phía “huyễn yêu thật”, trong đó có một tên rút đao từ bụng mình ra, đâm vào người huyễn yêu mắt đỏ.
Còn có cả người bị lăng trì, bị rút đầu lưỡi và yết hầu...
Bọn họ chen chúc cùng nhau, cảnh tượng giống như ác quỷ ăn thịt người dưới địa ngục.
Từ Dĩ Niên bất giác nuốt nước miếng.
Đây là ảo cảnh do Úc Hòe chế tạo...
Úc Hòe không để ý đến tiếng kêu thảm thiết của huyễn yêu, quay đầu nhìn Từ Dĩ Niên, cười nhạo: “Biến bản thân thành cái đức hạnh này, em đúng là tấm gương điển hình cho việc quên mình vì người khác đấy nhỉ.”
Lúc này Từ Dĩ Niên mới chợt hiểu ra đối phương đang nói đến lúc cậu xông lên sân khấu cứu Tô Đường, cậu chưa kịp mở miệng thì Úc Hòe lại nói tiếp: “Lỗ mãng xúc động, tùy tâm sở dục, nếu gặp phải đối thủ lợi hại hơn một chút thì cỏ trên mộ em chắc đã cao hơn cả em rồi đấy.”
“...” Từ Dĩ Niên bị hắn làm nhục mà đau cả chân, đau đớn do ảo cảnh mang tới lúc này chỉ có thể dẹp qua một bên, cậu đành khuyên nhủ bản thân: Lúc trước là mình có lỗi với anh ấy, anh ấy cay nghiệt với mình một tí cũng là bình thường thôi... Nhịn, đến mấy cũng phải nhìn.
“Nhiều năm qua đi, sao mãi mà em không có chút tiến bộ nào vậy?”
Nhịn không nổi nữa.
Từ Dĩ Niên bùng nổ: “Úc Hòe, tôi nói cho anh biết, tính tôi là vậy đấy! Nếu anh còn móc mỉa tôi lần nữa, ông đây chửi người ta đó giờ chưa biết khách khí là gì đâu...”
Từ Dĩ Niên nói xong, mắt trợn tròn, những lời phản bác chưa nói hết đều mắc trong cổ họng.
Thế mà Úc Hòe lại nhìn dáng vẻ hung dữ của cậu rồi chậm rãi mỉm cười.
Không phải châm biếm, không phải trào phúng, ý cười lan tới đôi mắt có màu sắc đặc thù kia, ngay cả mặt mày sắc bén cũng trở nên nhu hòa hơn.
Từ Dĩ Niên cố gắng mãi nhưng không thể nào tiếp tục hung dữ được nữa.
Mẹ nó, Úc Hòe phạm quy.