“... Trông anh.”
Biên tập: Lebt Wohl
Nam Chi thản nhiên nhìn Úc Hòe. Vỗn dĩ cô đang xem kịch nói trên thuyền u linh rồi tình cờ gặp được Úc Hòe. Nghe hắn bảo đến tìm người, cô liền xách túi hào hứng theo cùng.
Từ Dĩ Niên nói tiếng “thích” kia rất hùng hồn, như là sợ người ở đây không nghe thấy. Úc Hòe chăm chú nhìn con ma men ăn nói lung tung này, đôi mắt khẽ động đậy.
Nam Chi tức khắc cảm thấy màn kịch nói này còn có giá trị hơn.
“Em ấy uống bao nhiêu rồi?” Úc Hòe vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Từ Dĩ Niên.
“A, lão đại đến rồi.” Tạ Kỳ Hàn thấy hắn, tự nhiên nảy sinh một cảm giác thành tựu khi không làm nhục sứ mệnh: “Trước tiên mặc kệ cái này, anh nghe thấy cậu ấy vừa nói cái gì không? Chính mồm cậu ấy nói thích anh đó!... Người say nói lời thật, mối nhân duyên này của anh ổn đấy!”
Úc Hòe khẽ cười, từ chối cho ý kiến: “Tôi thấy em khá là say rồi.”
Từ Dĩ Niên bày tỏ xong liền hoàn toàn mất hết tinh thần, làm tổ trên sô pha như người không xương, mắt khép hờ. Thấy cậu giống kiểu giây tiếp theo liền có thể ngủ gục ra, Úc Hòe liền giữ lấy bả vai xiêu vẹo của cậu: “Tôi đưa em ấy đi trước.”
“Vừa tới đã đi à?” Tạ Kỳ Hàn hỏi xong mới phát hiện Từ Dĩ Niên đang mơ mơ màng màng cọ lên vai Úc Hòe, lập tức sửa miệng: “Chuyện này không nên chậm trễ, hai người đi thong thả.”
Không gian vỡ tan ra như những mảnh thủy tinh. Một tay Úc Hòe ôm lấy Từ Dĩ Niên, tay kia thì dắt cậu. Cậu trai đã say đến mức đứng không vững, hơn một nửa thân mình đều thuận thế dựa lại gần. Chờ hai người biến mất vào trong vết nứt, Nam Chi mới vén những sợi tóc bên mang tai, ngồi xuống trước mặt Tạ Kỳ Hàn: “Thấy anh một mình đáng thương, tôi ngồi cùng nhé.”
“... Không cần đâu, tôi không uống rượu với phụ nữ ngàn chén không say.”
“Đừng khách khí thế chứ.” Nam Chi cười tươi như hoa, lấy một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ ra khỏi túi xách, “Nhỡ đâu lần này anh có tiến bộ thì sao.”
Vết nứt khép lại, âm thanh của quán bar u linh cũng theo đó mà biến mất.
Úc Hòe nửa ôm Từ Dĩ Niên, nghe thấy cậu nhỏ giọng nói thầm: “Tôi buồn ngủ.”
Vì uể oải nên giọng điệu vô tình lộ ra một chút ỷ lại.
“Được.” Úc Hòe bất giác dịu giọng hơn, “Sắp được ngủ rồi.”
Hắn vốn định để cậu nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách, nhưng mấy lời nói linh tinh của Tạ Kỳ Hàn lại xẹt qua đầu, cuối cùng là một tiếng “thích” mang theo tràn ngập ý cười. Úc Hòe nhìn non nửa khuôn mặt chưa bị chăn che kín của cậu, ánh mắt dần dần đông cứng lại.
Một lúc lâu sau, không gian lại vỡ vụn ra lần nữa, hắn đưa Từ Dĩ Niên về phòng mình.
Hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống sô pha còn mình thì đi tìm đồ giải rượu. Lúc hắn trở về, Từ Dĩ Niên đã ngủ rồi. Úc Hòe đặt thuốc và nước sang một bên, cúi người gỡ mặt nạ của cậu xuống.
Khuôn mặt của Từ Dĩ Niên phiếm hồng, lông mi rung lên theo hơi thở phập phồng. Động tác của Úc Hòe bị kiềm hãm, không thể khống chế nổi cảm xúc, kìm lòng chẳng được mà đưa ngón tay dán lên hai má ửng hồng của cậu, chầm chậm vuốt ve.
Sau một lúc, Úc Hòe rụt tay về, gọi tên cậu.
Người trong giấc ngủ như cảm giác được cái gì, nhỏ giọng lầm bầm, muốn vùi mặt vào sô pha để trốn. Úc Hòe kiên nhẫn lặp lại lần nữa, để cậu tỉnh dậy uống thuốc giải rượu.
Từ Dĩ Niên khó khăn mở mắt.
Đầu óc cậu vẫn còn choáng vang, tuy chỉ ngủ một lúc ngắn ngủi nhưng não cậu cứ như một đống hồ dán. Cảm giác được có người đưa gì đó đến bên môi cậu, cậu liếc mắt nhìn người ấy, sau đó không hề đề phòng mà mở miệng để Úc Hòe đổ thuốc vào.
Có lẽ là không cẩn thận, Từ Dĩ Niên liếm phải ngón tay của hắn.
Úc Hòe ngừng lại một chút rồi lấy ly nước qua, đút cho cậu uống từng ngụm nước. Nước ấm chảy xuống yết hầu, Từ Dĩ Niên dần dần có sức sống hơn, nhận ra ai đang chăm sóc mình, bỗng nhiên cậu vươn tay, đẩy một cái không nhẹ không nặng.
“Chúng ta không thể dựa gần như vậy.”
Biểu cảm của cậu rất nghiêm túc, nếu không phải hai mắt mơ màng, khuôn mặt phiếm hồng, thoạt nhìn chẳng hề giống như đã uống rượu. Úc Hòe hửm một tiếng, hỏi cậu: “Vì sao?”
Từ Dĩ Niên không nói gì, rồi lại đẩy hắn một cái nữa. Úc Hòe đặt ly nước xuống bàn trà, nhẹ nhàng gõ đầu cậu: “Sao em cáu kỉnh quá vậy?”
Từ Dĩ Niên đột nhiên giơ tay lên, đối diện với đôi mắt của yêu tộc, cậu lại chần chờ hạ tay xuống. Từ cái động tác ào ào khí thế của cậu, Úc Hòe đoán cậu muốn đánh trả.
Hắn xoa nhẹ mái tóc của Từ Dĩ Niên, không so đo với con ma men: “Chờ tôi chút.”
Nói xong lời này, hắn lập tức đi vào trong phòng tắm.
Người bị bỏ lại kinh ngạc nhìn hắn đi xa, mãi cho đến khi hắn trở về rồi mà cậu vẫn không hề nhúc nhích. Úc Hòe cầm hai cái khăn mặt ấm tới, một tay hắn nắm lấy cằm Từ Dĩ Niên, dùng chiếc khăn mềm mại để lau mặt cho cậu.
Lúc lau đến mắt, Từ Dĩ Niên vẫn còn đang nhìn hắn chăm chú, Úc Hòe nhắc nhở: “Nhắm mắt lại.”
Cậu ngoan ngoãn nhắm mắt. Hàng lông mi vừa đen vừa dài của cậu rủ xuống. Cách một cái khăn mặt, ngón tay Úc Hòe chạm tới khóe mắt của cậu, mí mắt dưới tay khẽ run lên giống như không thích ứng được sự đụng chạm như thế, dẫu vậy Từ Dĩ Niễn vẫn nghiêm túc nhắm mắt.
“Được rồi.” Úc Hòe nói, “Mở mắt ra.”
Có được lời cho phép của hắn, đôi mắt đen láy mới chậm rãi mở ra.
Ngốc quá, Úc Hòe nghĩ.
Nhưng nhìn thấy một Từ Dĩ Niên như vậy, yêu thích trong lòng Úc Hòe lại khó có thể kiềm chế. Khóe môi Úc Hòe bất giác cong lên, lấy một cái khăn mặt khác ra cẩn thận lau những ngón tay thon dài tinh tế của cậu.
“Lát nữa có tự súc miệng được không?”
Từ Dĩ Niên lắc đầu.
“Vậy tôi giúp em.” Yêu quái nắm cổ tay cậu, ngón cái vuốt ve chỗ xương cổ tay như đang thưởng thức một vật báu không dễ có được.
Từ Dĩ Niên thấp giọng cự tuyệt: “Không cần đâu.”
“Tại sao vậy?” Úc Hòe tưởng cậu uống rượu vào nên cáu bẳn, không để tâm đến lời từ chối của cậu, sau khi giúp cậu lau mười ngón tay xong, Úc Hòe đứng dậy. Hắn vốn định bế cậu lên nhưng Từ Dĩ Niên lại tự vịn vào sô pha. Úc Hòe hào hứng nhìn động tác thất tha thất thểu của cậu, bây giờ Từ Dĩ Niên làm gì hắn cũng thấy thú vị.
Đáng tiếc là cậu đã xem nhẹ trình độ say rượu của mình, lúc đứng dậy suýt nữa ngã sấp xuống. Úc Hòe muốn dìu cậu, Từ Dĩ Niên lại tránh né khỏi sự giúp đỡ của hắn.
Tuy rằng bước đi không vững, nhưng cậu vẫn thốt ra từng chữ một cách rõ ràng, có thể nói, đây là câu rõ ràng nhất của cậu sau khi uống rượu.
“Tôi phải đi rồi.”
Úc Hòe nghĩ cậu say quá rồi, buồn cười hỏi: “Bây giờ đã sắp ba giờ sáng, em phải đi đâu?”
“Về nhà.”
“Em say thành như vậy rồi, làm sao về nhà một mình được?”
Từ Dĩ Niên suy nghĩ một chút: “Tôi gọi xe.”
“Đây là cảng Tự Do, cho dù em gọi tới kiếp sau cũng không có xe nào đưa em về nhà đâu.” Úc Hòe nói xong liền đưa tay kéo cậu, giọng điệu giống như đang dỗ dành một bạn nhỏ không hiểu chuyện, “Thôi, em say rồi, có chuyện gì thì để mai nói sau.”
Nhưng không ngờ rằng hắn vừa mới đụng vào đầu ngón tay của Từ Dĩ Niên thì đối phương đã hất tay hắn ra, khác hẳn với những quậy phá nhỏ nhặt ban nãy, sự kháng cự lúc này mới thật sự dùng sức.
Ngón tay Úc Hòe dừng giữa không trung, hắn nhìn Từ Dĩ Niên không dời mắt như đang đợi cậu giải thích.
Nam sinh ngẩn người, mắt xẹt qua một cái gì đó nhưng vẫn không nói câu nào.
Úc Hòe thu tay lại, sắc mặt đã lạnh đi mấy phần, dù vậy hắn vẫn dỗ cậu: “Đừng chạy loạn nữa, nghỉ ngơi trước đi. Nếu em muốn về nhà, tỉnh ngủ rồi tôi đưa em về.”
Từ Dĩ Niên nhìn hắn trân trân rồi sau đó quay người bước đi.
Trông thấy cậu lảo đảo xiêu vẹo đi ra phía cửa, ánh mắt của Úc Hòe chợt lạnh xuống. Lúc Từ Dĩ Niên đưa tay chạm vào tay nắm cửa, hắn phải cố gắng kiềm chế sự nóng nảy và kích động trong lòng mình lắm mới ép bản thân đứng nguyên tại chỗ được.
Rõ ràng ngay cả đứng cũng không vững nữa mà vẫn muốn rời đi.
Bộ dạng tuyệt tình này chẳng thay đổi chút nào.
Thấy Từ Dĩ Niên dưới tình huống như vậy mà còn không quên khóa cửa cho kỹ, nhất thời Úc Hòe không biết nói gì, bị tức đến bật cười.
Nhịn. Hắn tự khuyên nhủ bản thân.
Nếu dựa vào mấy thủ đoạn linh tinh, mặc dù có thể dây dưa nhất thời nhưng chung quy khó có thể lâu dài. Trong ảo cảnh của Hoa Hoành Nghệ, rõ ràng Từ Dĩ Niên tỏ ra rất quan tâm hắn.
Chỉ là cậu uống rượu, nếu vẫn muốn đi thì để cho cậu đi thôi.
Nghĩ như vậy, Úc Hòe bất giác nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
Hắn nhíu mày, đứng tại chỗ không động đậy. Một lát sau, Úc Hòe không thể nhịn được nữa, bước từng bước về phía cánh cửa.
Cửa phòng mở ra, người vốn đã nên rời đi lại đang yên lặng ngồi xổm bên cạnh cửa giống như một con mèo lạc.
Bằng năm giác quan của hắn, sau khi cửa phòng được đóng lại hắn không hề nghe thấy tiếng bước chân, điều đó có nghĩa là Từ Dĩ Niên chưa từng rời đi.
Dưới ánh đèn lờ mờ trên hành lang, nam sinh co rúm người lại, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng mặt lên. Đôi mắt màu tím sẫm từ trên cao nhìn xuống cậu, ánh đèn hắt ra từ trong phòng hơi chói mắt, con ngươi của Từ Dĩ Niên trống rỗng, lông mi run lên.
Động tác nhỏ này tựa như đốm lửa bùng cháy trên vùng đất hoang cuốn theo nhiệt độ nóng rực về phía chân trời. Úc Hòe kiềm chế tức giận, hỏi: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Từ Dĩ Niên ngơ ngác ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cậu đã uống nhiều rượu, cả người uể oải, nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ một chuyện rất quan trọng. Cậu không thể đến quá gần Úc Hòe. Vất vả lắm cậu mới dằn lòng không được thân cận đối phương, ép bản thân nói lời ra đi.
Nhưng đi tới cạnh cửa, cậu thật sự không nỡ.
“... Trông anh.”
Không nỡ rời đi, não bị chất cồn làm tê liệt lại chẳng thể nghĩ được cách nào tốt hơn. Từ Dĩ Niên liền dứt khoát không nghĩ nữa, ở lại chỗ này trông giữ hắn.
Hai mắt Úc Hòe đỏ lên, dường như trong con ngươi yêu quái có màu sắc yêu dị đang bùng cháy một ngọn lửa. Thế mà người nói ra lời này vẫn rất ngây ngô cứ như không hề biết mình đã làm cái gì.
Hắn nhìn Từ Dĩ Niên chằm chằm, gằn từng tiếng: “Tự em chọn đấy nhé.”
Nói xong, hắn túm lấy tay của cậu.
Từ Dĩ Niên bị hắn ép phải đứng dậy, chưa kịp đứng vững thì lại bị kéo mạnh vào trong phòng. Sức lực của yêu tộc và con người trời sinh có sự chênh lệch, huống hồ người ra tay còn là Úc Hòe, nếu hắn thật sự muốn làm gì thì Từ Dĩ Niên hoàn toàn không có cách nào chống cự.
Rầm!
Cửa phòng đóng sầm lại. Từ Dĩ Niên bị âm thanh này kích thích, đầu ngón tay phóng ra một ít dòng điện theo bản năng. Úc Hòe dùng một tay để giam cầm hai cổ tay của cậu, ngón tay thon dài nắm chặt lại, thô bạo khóa hai tay cậu trên tường.
Từ Dĩ Niên bị bắt tựa vào tường. Bốn mắt chạm nhau, bỗng nhiên cậu khẽ mấp máy môi: “Xin lỗi.”
Xin lỗi.
Cậu vẫn luôn áy náy day dứt với Úc Hòe, không chỉ bởi vì năm đó cậu đã đưa ra lựa chọn thay cho cả hai người, bắt buộc bản thân xem nhẹ cảm nhận của Úc Hòe mà rời đi, cũng bởi vì...
Từ Dĩ Niên đau khổ nhắm hai mắt lại.
Úc Hòe thấy chuyện đến nước này rồi mà cậu vẫn còn muốn chạy trốn, cơn tức giận bị khơi dậy triệt để. Hắn áp sát vào Từ Dĩ Niên, cả cơ thể đè lên người cậu. Thấy cậu nằm trong tay mình không giãy dụa được, bộ dạng không thể trốn thoát khiến lòng hắn trào dâng một sự thích thú vặn vẹo.
Hắn dùng lòng bàn tay áp vào hai má phiếm lạnh của người trong lòng, ngập tràn cảm giác bức bách không cho cự tuyệt.
“Tôi không cần xin lỗi.”
Nghe thấy giọng nói của Úc Hòe, Từ Dĩ Niên muốn mở mắt ra, nhưng bàn tay dán trên má cậu lại vuốt ve về phía trước, trùm kín hai mắt cậu.
Thị giác bị lấy đi một cách bất ngờ, cậu chớp mắt trong bóng tối, lông mi lướt qua khớp ngón tay thon dài.
Cảm xúc dưới lòng bàn tay như con bướm đang vỗ cánh, yêu tộc cúi người, chăm chú nhìn con mồi bị nhốt trong một tấc vuông.
Cánh môi Từ Dĩ Niên là màu hồng nhạt, không dày không mỏng, nhìn qua vô cùng mềm mại, rất hợp để bị cắn thành màu đỏ thẫm.
Tầm mắt của Úc Hòe hạ thấp xuống, không nhìn khuôn mặt khiến người ta ý loạn tình mê ấy nữa. Ánh mắt của hắn dừng trên cái cổ có đường nét xinh đẹp, dàn da tuyết trắng dưới ánh sáng không hề tì vết, yết hầu hơi nhô lên, xuống thêm chút nữa là xương quai xanh nho nhỏ gầy yếu.
Hắn liếm qua răng nanh đang rục rịch của mình, mở miệng cắn thật mạnh lên cổ Từ Dĩ Niên.