“Đừng có nói vậy với tôi, ông đây không chịu nổi đâu.”
Biên tập: Lebt Wohl
Các khu vực khác nhau của cảng Tự Do có những mùa khác nhau và cũng không giống với thế giới bên ngoài. Tuy rằng tuyết đang tung bay trên quảng trường Hắc Diệu Thạch nhưng khi tiến vào nơi ở của vu tộc thì ánh Mặt Trời xán lạn chiếu xuống vườn hoa tường vi, vẽ lên sắc thái ấm áp cho tòa thành phủ lấp trong bụi gai.
Từ Dĩ Niên tĩnh dưỡng ở tổng bộ điều trị hơn nửa tháng, cơ thể gần như đã khỏi hẳn, chỉ là hôm nay ánh Mặt Trời rất gay gắt khiến mắt cậu hơi đau. Từ Dĩ Niên vào cửa, nghe thấy binh lính xương khô canh cửa nói nhỏ: “Lại có Mặt Trời, ghét thật.”
“Đúng đấy! Gần đây cái chỗ này đang là mùa hè, xương cốt sắp nóng chảy cả ra rồi, muốn quay về ngôi mộ lạnh lẽo quá đi mất.”
Bốn gã binh lính xương khô bị nóng đến mức còng lưng, nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất, bọn họ 'rắc rắc' đứng thẳng người: “Cô chủ lớn đến rồi! Đứng cho ngay ngắn vào!”
Vu tộc đang tới mặc một bộ quần áo màu đỏ, nước da tái nhợt, khuôn mặt xinh xắn nhưng suy sụp, vô cùng hợp với lâu đài đẹp đẽ âm u.
Thấy Úc Hòe, Doãn Thù nở nụ cười: “Ngài tới rồi, thông linh đã chuẩn bị xong.”
“Hả, cô ta chẳng phải...” Hạ Tử Hoành suy nghĩ nửa ngày mới sực nhớ ra, y cố gắng nói thật khẽ, giọng điệu lộ vẻ hưng phấn: “Có phải cô ta thích Úc Hòe không? Em nhớ ra rồi! Mấy năm trước Úc Hòe vừa ra khỏi Mai Cốt tràng thì cô ta liền công khai bày tỏ tình yêu đấy!”
Mặt Từ Dĩ Niên không thay đổi: “Cậu câm miệng lại, tự lo cho mình đi.”
Cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người Từ Dĩ Niên, lưng Hạ Tử Hoành lạnh cóng.
Doãn Thù mỉm cười dẫn bọn họ về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện với Úc Hòe. Tuy rằng Từ Dĩ Niên đã cảnh cáo bản thân hết lần này đến lần khác là đừng để ý, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà ngó sang bên đó.
Thần Nhiên nhìn cậu vài lần, muốn nhắc cậu tém tém lại nhưng sợ Từ Dĩ Niên thẹn quá hóa giận.
Địa điểm thông linh được đặt tại tầng cao nhất của lâu đài, mười hai binh lính xương khô ngồi xổm thành một vòng, Doãn Thù giải thích với mọi người: “Vong Xuyên chia làm mười hai nhánh, người mà các anh muốn tìm có thể ở bất kỳ nhánh nào, bọn họ tìm ra người đó trước rồi tôi sẽ triệu hồi linh hồn của người đó.”
Nói tới đây, nữ yêu vươn tay: “Cho tôi một vật của người đó.”
Từ Dĩ Niên đưa bút của Diệp Thiểu cho cô. Doãn Thù nhận lấy, hai tay tạo thành hình chữ thập, quanh thân cô dâng lên một vòng phù chú thông linh, tốc độ của dòng phù chú này càng lúc càng nhanh, binh lính xương khô ngồi trên mặt đất lần lượt đứng dậy, sau đó có một khe hở vỡ ra từ hư không——
Tử khí u ám cuồn cuộn rơi xuống, gió lạnh phút chốc thổi qua, ma trơi gào khóc, mười hai bộ xương khô trực tiếp đối mặt với tử khí ngút ngàn. Sau khi chúng nó chết, dòng sông lặng yên hiện lên giữa không trung, hoa hai bên bờ sông nở rộ như lửa. Từ Dĩ Niên trông thấy trong dòng Vong Xuyên có vô số linh hồn nửa trong suốt, những linh hồn có màu từ trắng đến đỏ, nhuộm mười hai nhánh Vong Xuyên thành màu sắc khác nhau.
“Màu đỏ là ác, màu trắng là thiện.” Thần Nhiên khẽ bảo, “Màu càng đậm thì chứng tỏ khi còn sống người đó càng làm nhiều việc ác, nghiệp chướng nặng nề.”
Cùng lúc ấy.
Trong tầng hầm của lâu đài, mười hai nhánh Vong Xuyên cũng dần dần hiện lên, linh hồn của Giang Thừa Tuyết chăm chú nhìn con sông thay đổi từ trắng đến đỏ, mắt toát ra vẻ hưng phấn biến thái.
Trong ngục giam của đài xét xử, cuối cùng gã đã nói cho Úc Hòe biết tên của người đứng sau lưng phòng thí nghiệm, khế ước khiến trái tim gã vỡ thành trăm mảnh, đến tận bây giờ ngực gã vẫn âm ỉ đau nhức. Điều kiện trao đổi là Úc Hòe sẽ đưa gã đến dòng sông của Diệp Thiểu.
Vậy nên linh hồn của gã vẫn dừng lại ở thế gian để chờ Úc Hòe thực hiện lời hứa, nhưng liên tục hơn mười ngày nay vẫn chưa có tin tức gì, ngay lúc gã nghi ngờ Úc Hòe lật mặt thì đối phương đã mời đại trưởng lão của vu tộc tự dẫn gã tới Vong Xuyên.
Trưởng lão vu tộc thực hiện chú pháp lên linh hồn của gã, Giang Thừa Tuyết đi vào một trong những con sông đó theo chỉ dẫn của chú pháp. Vừa dính vào nước Vong Xuyên, linh hồn Giang Thừa Tuyết liền biến thành màu đỏ sậm như máu. Tội ác khó tẩy sạch đến vậy khiến trưởng lão vu tộc vốn đã quen nhìn linh hồn cũng phải thấy kinh ngạc.
“Bình thường thì giữa những người chết không thể giao lưu, chỉ có khi đau đáu nghĩ về nhau thì mới kết nối được.” Trưởng lão nhắc nhở, “Có thể gặp mặt hay không không phải do mình ông quyết định.”
Giang Thừa Tuyết chẳng hề quay đầu lại, tiến về phía trước của Vong Xuyên. Khe hở trong hư không dần dần khép lại, giọng trưởng lão trở nên mơ hồ không rõ, hơi thở thuộc về nhân gian hoàn toàn xa vời.
Giang Thừa Tuyết trông thấy từng linh hồn xung quanh, gã biết Diệp Thiểu ở trong đám đó, gã nhẹ giọng bảo: “Xin lỗi, lúc ấy tôi kích động quá, không ngờ lại làm hại cậu phải chết.”
“Cậu tốt với Từ Dĩ Niên như vậy... Rõ ràng là tôi quen cậu trước, tôi rất ghen tỵ, đầu óc mụ mị cả lên.”
“Chỉ cần cậu nói chuyện với tôi thôi, tôi bảo đảm từ nay sẽ không bao giờ... dùng năng lực để khống chế cậu nữa, cậu gặp tôi một lần nhé?”
Giọng điệu của gã vô cùng dịu dàng, thậm chí có thể nói là van nài, thế nhưng linh hồn xung quanh cảm nhận được hơi thở của gã thì đều né tránh.
Dòng chảy Vong Xuyên lặng yên không một tiếng động, giọng nói của gã như đá chìm đáy biển, chẳng ai đáp lại.
Một lúc lâu không thấy ai trả lời, Giang Thừa Tuyết bỗng nhiên nở một nụ cười quái dị: “Nếu cậu không muốn gặp tôi, tôi chỉ có thể tới tìm cậu thôi.”
Gã đã từng rất ghét năng lực của mình, là một tuyết yêu không am hiểu chiến đấu, năng lực của gã như một cái đệm lót: cả đời gã chỉ có thể chọn một người để điều khiển, đến chết cũng không thay đổi. Nhưng trong giờ khắc này, gã vô cùng cảm ơn năng lực hệ tinh thần của mình.
Kể cả có là Úc Hòe cũng không ngờ rằng, một khi chọn được người thì ngay cả linh hồn của người ấy cũng có thể điều khiển.
Cho dù Diệp Thiểu không muốn gặp gã, gã cũng có thể ép linh hồn của Diệp Thiểu phải xuất hiện, hai người cùng nhau vượt qua Vong Xuyên, cùng nhau chuyển thế.
Không chỉ kiếp sau mà còn kiếp sau nữa... Đời đời kiếp kiếp, Diệp Thiểu đừng mong thoát được.
Mắt Giang Thừa Tuyết nổi lên gió bão trắng xóa, gã đi từng bước về phía trước, dùng năng lực để tìm kiếm phương hướng của Diệp Thiểu. Nhưng gã đi đến chỗ giao nhau với nhánh sông khác rồi mà vẫn không tìm được linh hồn Diệp Thiểu.
Sao lại thế này?
Gã chưa bỏ cuộc, thử lại lần nữa nhưng vẫn không có động tĩnh gì như cũ. Sắc mặt của Giang Thừa Tuyết sa sầm xuống: “Úc Hòe...”
Úc Hòe lừa gã.
Diệp Thiểu vốn không ở nhánh sông này.
Mười hai nhánh Vong Xuyên tượng trưng cho những cuộc đời khác nhau ở kiếp này, một khi linh hồn tiến vào hai nhánh sông khác nhau thì cũng như cách nhau cả chân trời, cho dù đầu thai chuyển thế cũng không thể gặp lại.
Không...
Không được, không được!!!
Khuôn mặt Giang Thừa Tuyết vặn vẹo, gọi Diệp Thiểu như phát điên. Trái tim vỡ tan hóa thành bột, theo dòng máu đen của gã hòa vào Vong Xuyên. Mặt sông vốn tĩnh lặng bỗng nhiên chảy xiết hơn, sóng lớn làm linh hồn xung quanh sợ hãi chạy trốn. Gã gây ra động tĩnh quá lớn, thu hút những quỷ sai tới bên bờ sông.
“Ái chà!” Quỷ sai thấy linh hồn của gã đã biến dạng, “Chấp niệm sâu quá! Hại người hại mình! Mau đưa gã tới cho Mạnh Bà tẩy não đi.”
Quỷ sai nói xong, mấy quỷ nhỏ khác lao xuống dưới túm lấy cánh tay Giang Thừa Tuyết.
“Cút ngay! Đừng có đụng vào trí nhớ của tôi!” Mặt gã dữ tợn, linh hồn cũng trở nên vặn vẹo, đám quỷ nhỏ e ngại buông tay, mặc cho quỷ sai có ra lệnh thế nào cũng không tiến lên.
“Không biết tốt xấu!” Quỷ sai phỉ nhổ một tiếng, hùng hùng hổ hổ nhảy vào giữa sông, “Ngoan ngoãn đi, còn thêm việc cho tao nữa thì ông mày liền ném mày vào chảo dầu.”
Quỷ sai kéo gã lên bờ, Giang Thừa Tuyết trợn mắt chăm chú nhìn vô số linh hồn trong Vong Xuyên, đột nhiên gã hét chói tai làm quỷ sai giật nảy mình.
“... Cút ra đây cho tôi, Diệp Thiểu!” Gã nổi giận mắng chửi, “Cậu đừng giả vờ giả vịt nữa. Là tôi cứu mạng cậu, nếu không có tôi thì cậu đã chết từ lâu rồi, đừng có mơ rời khỏi tôi.”
Gã đứng bên bờ sông la to, chửi rủa không ngừng. Quỷ sai lắc đầu, mạnh mẽ kéo gã xuống nơi sâu nhất của địa phủ.
...
Trên tầng cao nhất của lâu đài.
Doãn Thù triệu hồi một linh hồn nửa trong suốt từ giữa sông, linh hồn của y từ từ trở nên rõ ràng. Lúc Diệp Thiểu mở mắt ra, y nghe thấy giọng của Hạ Tử Hoành.
“Quả nhiên là màu trắng!” Hạ Tử Hoành hào hứng, “Liếc mắt một lượt, cả con sông chỉ có anh Diệp của tôi trắng nhất.”
“Ngay cả cái này mà cậu cũng thấy rõ à?” Từ Dĩ Niên vô cùng nghi ngờ.
“Diệp Thiểu có ý thức rồi phải không?” Thần Nhiên cẩn thận chú ý thấy linh hồn đang chớp mắt nhìn bọn họ.
Diệp Thiểu gật đầu, một lúc lâu sau, y không khỏi mỉm cười: “Ừ.”
Hạ Tử Hoành kích động: “Mẹ nó, anh Diệp!”
Từ Dĩ Niên lập tức đứng thẳng lưng, hơi hồi hộp: “Lúc ấy cậu... muốn nói cái gì?”
Trong kho lớn, Diệp Thiểu chưa nói hết lời liền trút hơi thở cuối cùng. Từ Dĩ Niên đã nhớ lại cảnh tượng ấy vô số lần, cậu cố gắng đoán xem rốt cuộc Diệp Thiểu định nói gì.
Cậu sợ Diệp Thiểu còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, để lại tiếc nuối.
Nét cười trong mắt Diệp Thiểu bỗng nhiên càng sâu hơn, “Tôi muốn nói là, rất vui vì đã quen biết cậu.”
Từ Dĩ Niên ngẩn người, lắp ba lắp bắp: “Cậu, cậu làm cái gì thế! Đừng có nói vậy với tôi, ông đây không chịu nổi đâu.”
Hạ Tử Hoành sững người, sau đó hâm mộ chỉ vào bản thân: “Tôi thì sao, tôi thì sao? Cậu có thấy vui vì quen tôi không?”
“Vui.”
Từ Dĩ Niên nghe bọn họ vừa hỏi vừa đáp giống như mọi người vẫn còn ở học viện nói chuyện phiếm, hốc mắt dần dần chua xót, cậu lặng lẽ nghiêng đầu sang một bên, phát ra những tiếng nức nở khe khẽ từ trong cổ họng.
Thần Nhiên còn tưởng mình nghe nhầm, thấy bả vai run rẩy của cậu, y chần chờ nói: “Từ Dĩ Niên...?”
Trong ấn tượng của y, Từ Dĩ Niên luôn luôn ngang ngược, chỉ còn nửa cái mạng mà vẫn đánh được một đám yêu quái, có thể nói là tấm gương đổ máu không đổ lệ. Y biết cái chết của Diệp Thiểu đã tạo thành đả kích vô cùng lớn đối với Từ Dĩ Niên, ngay cả chính y còn hận bản thân không thể đến kho lớn sớm hơn một chút, huống chi là Từ Dĩ Niên quen biết Diệp Thiểu bốn năm.
Y muốn an ủi nhưng không biết mở lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể vỗ vai Từ Dĩ Niên.
Lòng Hạ Tử Hoành cũng khó chịu không kém, nhưng chú ý thấy ánh mắt Diệp Thiểu nhìn Từ Dĩ Niên, y lập tức cười hì hì: “Đừng nhìn anh ấy như vậy, thật ra anh Tiểu Từ là một quỷ khóc nhè, hồi nhỏ anh ấy thích nhất là khóc.”
Mấy nam sinh trẻ tuổi cãi nhau. Doãn Thù tò mò hỏi: “Bọn họ là bạn rất tốt của nhau sao?”
Úc Hòe đứng bên cạnh cô cũng chăm chú nhìn bọn họ.
Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành nói qua nói lại làm sinh động bầu không khí, chỉ có mình Diệp Thiểu là nhã nhặn an ủi nhưng bị phản tác dụng, từ lúc Hạ Tử Hoành trêu đùa thì Từ Dĩ Niên đã nuốt nước mắt trở ngược vào trong rồi, thật sự là không chịu nổi mà.
Úc Hòe nhìn Từ Dĩ Niên, ánh mắt dịu dàng: “Ừ, người bạn đáng để giao phó tính mạng.”
Tim Doãn Thù bỗng hẫng một nhịp. Bản tính trời sinh của yêu tộc là chuộng sức mạnh, từ khi Úc Hòe ra khỏi Mai Cốt tràng ba năm về trước, cô đã bất giác bị hắn hấp dẫn, cũng theo thói quen mà tôn hắn lên nơi cao, dáng vẻ tài năng xuất chúng.
Đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng này của Úc Hòe...
Trận pháp liên lạc truyền tin tới đã kéo suy nghĩ của cô trở về, Doãn Thù nghe xong liền thuật lại: “Trưởng lão bảo tôi chuyển lời với anh là đã dựa theo yêu cầu của anh mà đưa tiến sĩ đến nhánh sông xa Diệp Thiểu nhất, cho dù linh hồn của Diệp Thiểu có trở lại Vong Xuyên thì cũng vĩnh viễn không thể gặp gã.”
Úc Hòe gật đầu: “Vất vả rồi.”
Đợi Từ Dĩ Niên nín khóc, Thần Nhiên mới hỏi vấn đề mà y quan tâm nhất: “Khoảng bao lâu là có thể chuyển thế, cậu biết không?”
“Linh hồn cần phải ở lại Vong Xuyên để xóa trí nhớ, hẳn là mất vài tháng. Nhưng mà thời gian của hai thế giới khác nhau.” Diệp Thiểu tính toán, “Dựa theo thời gian bên này thì có lẽ phải đến hơn mười năm.”
Hạ Tử Hoành suy nghĩ viển vông: “Hơn mười năm cơ á? Chắc lúc ấy tôi kết hôn rồi, cậu đầu thai đến nhà tôi được không, về sau chúng ta là người một nhà.”
Từ Dĩ Niên tát một cái lên gáy y, “Cỡ như cậu mà đòi làm ba Diệp Thiểu ấy hả, có biết xấu hổ không?'
“Thế em nhận cậu ấy làm ba cũng được!” Hạ Tử Hoành ôm đầu, nói như thật: “Ba Diệp, nếu cậu đầu thai thì tôi theo họ cậu.”
Thần Nhiên không nhìn nổi nữa: “Tấu hề vừa vừa thôi, bố mẹ cậu mà biết thì đánh cậu ra bã đấy.”
“Đúng rồi.” Từ Dĩ Niên chợt nói không đầu không đuôi, “Hôm nay bắt đầu đợt nắng nóng.”
Cậu nhìn Diệp Thiểu: “Tôi nhớ cậu thích mùa hạ nhất.”
Diệp Thiểu giật mình, sau đó mỉm cười: “Ừ.”
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, vòm trời mênh mông bát ngát. Gió nam ấm áp thổi tan chút hơi lạnh cuối cùng, xuyên qua đủ loại hoa cỏ và bóng râm, lưu lại cái bóng lắc lư. Trong tiếng ve kêu, ngay cả góc đường cũng lộ ra vẻ hân hoan.
Giữa mùa hạ rồi.
Linh hồn không thể rời khỏi Vong Xuyên quá lâu, lúc thông linh kết thúc, mấy người lưu luyến tạm biệt Diệp Thiểu.
Từ Dĩ Niên cứ luôn đau đáu trong lòng chuyện của Diệp Thiểu. Binh lính xương khô canh cửa trông thấy đoàn người từ xa lại gần liền mở cửa đồng loạt cúi đầu.
Lúc đến bên cửa, Doãn Thù dừng bước.
Cô nhìn Úc Hòe, hào phóng mời: “Đêm nay rảnh chứ? Bờ biển phía Tây mới mở một quán ăn, muốn cùng tới không?”
Hạ Tử Hoành ngửi thấy mùi drama, lén chọc Thần Nhiên một phát, Thần Nhiên nhìn về phía Từ Dĩ Niên. Cậu trai vốn đang thất thần, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu, cậu tự cho là mình đã nhìn Úc Hòe một cách bình thản lắm rồi, nhưng ngón tay lại nắm chặt vì hồi hộp.
Đôi mắt của nữ yêu sáng lấp lánh, bởi vì lòng yêu mến nên khuôn mặt trời sinh u ám của yêu tộc trở nên dịu dàng.
Cô rất đẹp, lúc chiều cũng vô cùng kiên nhẫn nhắc nhở bọn họ sắp hết thời gian rồi.
Từ rất lâu về trước thì cậu đã biết sớm muộn gì Úc Hòe cũng sẽ có người mà hắn thích, cậu tưởng mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi nhưng khi thấy cảnh tượng ấy thật sự xảy ra trước mắt, Từ Dĩ Niên phát hiện tâm lý tự cho là vững chắc của mình không hề có tác dụng, cậu hoàn toàn không thể thờ ơ.
Cậu cụp mắt, che giấu cảm xúc, đồng thời trong lòng cậu hy vọng rằng Úc Hòe sẽ không đồng ý.
“Được.” Nghe thấy hắn nói như vậy, lòng Từ Dĩ Niên trĩu nặng, nhưng câu tiếp theo của hắn đã kéo cậu khỏi đáy nước u ám.
“Mọi người cùng nhau đi đi.” Giọng điệu của Úc Hòe thoải mái, không hề có gánh nặng gì. Mặc dù hắn nói chuyện với Doãn Thù nhưng ánh mắt lại nhìn Từ Dĩ Niên, thấy cậu như là đang khẽ thở phào, Úc Hòe nhịn không được bật cười.
Doãn Thù thấy hình như hắn đã hiểu sai ý của cô nên đánh bạo nói: “Nhưng tôi chỉ mời mình anh thôi.”
Đôi mắt nữ yêu rực lửa, đối mặt với tình huống như vậy, Hạ Tử Hoành ngượng ngùng dời mắt sang chỗ khác.
Úc Hòe thoáng phiền não nhìn cô, sau đó hắn đến bên cạnh Từ Dĩ Niên, tự nhiên nắm lấy tay cậu.
Mười ngón giao nhau là một động tác vô cùng mờ ám và thân mật.
“Tôi kết hôn rồi.” Cơ thể Từ Dĩ Niên cứng đờ, trước khi cậu kịp phản ứng thì Úc Hòe đã túm lấy cậu, không cho cậu giãy dụa: “Nếu đi ăn cơm một mình với cô thì đêm nay về nhà tôi chỉ có thể ngủ ngoài phòng sách thôi.”
Hai mắt Doãn Thù mở to, kinh ngạc nhìn nam sinh bên cạnh Úc Hòe, Hạ Tử Hoành trợn mắt há mồm, lần này y không kiêng nể gì mà chọc Thần Nhiên một cái thật mạnh, Thần Nhiên vẫn không nhúc nhích, gần như là tưởng rằng mình nghe nhầm.
Cảm giác ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào mình, Từ Dĩ Niên đột nhiên cảm thấy ký hiệu hôn khế sau tai trở nên nóng bỏng lạ thường. Nhất thời cậu không biết mình có nên nhập vai hay không, lúc Doãn Thù nhìn sang bên này, cậu nở nụ cười theo bản năng.
“Về chuyện thông linh thì ngày khác tôi sẽ cảm ơn vu tộc, hôm nay tôi đi trước.” Úc Hòe nói xong, nắm tay Từ Dĩ Niên ra khỏi cửa.