“Cậu hơi chần chờ, không phản kháng ngược lại còn đưa tay vòng qua lưng Úc Hòe.”
Biên tập: Lebt Wohl
###
Nghe thấy hai chữ kia, đám yêu quái liền nghị luận không ngừng.
“Quỷ tộc? Không phải tháng trước quỷ tộc đều chết sạch rồi hay sao?”
“Còn một người sống, chính là con của Tuyên Đàn ấy... Nghe nói đã giết chết không ít thầy trừ yêu, cũng coi như có bản lĩnh.”
“Vì trốn truy nã nên hắn mới chạy vào Mai Cốt tràng? Đầu óc đúng là không được tốt, không nhìn xem đó là cái nơi nào, vào rồi có khi còn chết nhanh hơn!” Yêu quái nói chuyện liếm liếm môi, “Chúng ta quả thật nên cảm ơn hắn, giết hắn là có thể có thứ ngon để ăn rồi.”
“Cho dù không vì chuyện này thì đêm nay hắn cũng phải chết.” Yêu quái lớn tuổi yếu ớt nói, “Nếu để một tên quỷ tộc sống sót ra khỏi Mai Cốt tràng thì ai cũng đừng hòng được yên.”
Nghe thấy từ mấu chốt trong lời nói của bọn họ, Từ Dĩ Niên sực tỉnh nhìn xung quanh.
Mai Cốt tràng...?
Đám yêu quái im lặng một lát, đều đồng ý với ý kiến này.
Đám đông không ngừng đi tới, hàng trăm yêu quái tụ tập từ bốn phương tám hướng. Dù rằng trong lòng sốt ruột, Từ Dĩ Niên cũng chỉ có thể cẩn thận theo sát phía sau bọn họ. Hiện ra trước mắt là một nơi đổ nát thê lương, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi. Lúc đám yêu quái vây quanh một đống xương cốt chất thành núi nhỏ, cuối cùng Từ Dĩ Niên cũng khẳng định suy đoán của mình.
Một nửa cơ thể của yêu quái đang dẫm lên đống xương cốt bị nhuộm bởi máu tươi, tay phải da tróc thịt bong, để lộ xương ngón tay trắng bệch. Lúc hắn ngẩng mặt lên, Từ Dĩ Niên trông thấy đôi con ngươi màu tím sẫm quen thuộc, đầu óc rầm một tiếng nổ tung.
Cậu gần như không đứng vững nổi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hình dáng ấy, tất cả ý nghĩ đều tan biến.
Đó là Úc Hòe sao?
Úc Hòe... từng biến thành bộ dạng như thế này?
Thấy những bộ xương trắng như tuyết bị hắn đạp dưới chân, trong đám yêu quái có kẻ nói thầm: “Ui cha, còn ăn sạch sẽ cơ đấy.”
“Nói thừa, đổi lại mày ba ngày không ăn không uống gì, mày cũng ăn sạch như vậy thôi. Chỗ này đều bị quét sạch rồi, hắn căn bản không tìm được thức ăn nước uống.”
“Vậy bây giờ hắn suy yếu rồi à?”
“...”
“Các người nói xem, thịt của quỷ tộc ăn ngon không?”
“Thử xem chẳng phải sẽ biết ngay hay sao.” Yêu quái nói chuyện nhìn chằm chằm vào người đang đứng trên đống xương, ánh mắt hung dữ: “Giết hắn đã.”
Những lời này như một cái công tắc. Đám yêu quái lần lượt vọt tới chỗ đống xương cốt. Một dòng điện lớn trào ra từ trên người Từ Dĩ Niên, cậu dùng tốc độ cực nhanh đi xuyên qua, tiếng sấm vang tận mây xanh như tiếng kêu gào phẫn nộ, mưa rền gió dữ xé rách màn trời.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, lúc Từ Dĩ Niên dừng chân trượt một đoạn dài trên đất, đầu óc bị các loại cảm xúc tiêu cực nhét đầy của cậu mới nhận ra có gì đó không đúng.
Đám yêu quái không có phản ứng gì, bước chân của bọn họ vẫn không ngừng hướng về phía đống hài cốt, chẳng những không có dấu hiệu bị dòng điện tập kích mà ánh mắt cũng không dừng lại lấy một giây. Thấy mấy con yêu quái chuẩn bị xuyên qua người mình, Từ Dĩ Niên vươn tay, xác định rằng bây giờ mình không thể chạm vào bất kỳ đồ vật nào.
Cậu tựa như một linh hồn, chỉ có thể đứng yên nhìn cuộc tiêu diệt này.
Một kết giới nửa trong suốt dâng lên khỏi mặt đất, kết giới có hình nửa vòng tròn chậm rãi khép vào, bao phủ toàn bộ khu vực này lại.
“Ai mở kết giới vậy? Quá cẩn thận! Còn nhớ đến việc phòng ngừa hắn chạy trốn!”
“Bắt ba ba trong hũ, đáng nể!”
Úc Hòe đang đứng trên đống hài cốt bỗng nhiên động đậy.
Một linh thể màu tím nằm trên bả vai máu thịt lẫn lộn của hắn, linh thể kia có bộ dạng vô cùng quái dị, tứ chi tròn tròn cứ như que kem bị ánh Mặt Trời hòa tan. Ánh trăng treo sau lưng Úc Hòe biến thành màu tím đen. Mặt trăng cứ dâng lên từng chút một, đến tận khi ánh trăng chiếu rọi lên tất cả khuôn mặt của yêu quái.
“Sau lưng hắn là cái thứ gì vậy?”
“Mặt trăng? Không đúng, trăng còn trên đỉnh đầu! Hai mặt trăng?”
“Á! Đau quá! Chết tiệt! Ai đánh tao?”
“A a a a a a! Gặp quỷ rồi! Sao lại thế này?”
“Đây là cái gì?! A a a a a!”
Đám yêu quái không ngừng kêu thảm thiết, ánh trăng màu tím đen chiếu đến đâu, da thịt của chúng như bị ăn mòn rồi từ từ hòa tan. Từ Dĩ Niên ngơ ngẩn nhìn Úc Hòe trên đống xương cốt, mặt trăng sau lưng hắn càng lúc càng lớn, ánh trăng cũng càng lúc càng sáng rõ, yêu quái đứng cách hắn gần nhất trực tiếp tan thành một vũng nước.
“Tôi nhớ ra rồi! Năng lực này... là năng lực của dạ vịnh! Hà Yến của khu Đông chính là một con dạ vịnh!” Yêu quái đau đến nhe răng nhếch miệng ôm mặt, “Gã từng nói bộ tộc của gã có thể thả quả cầu ánh sáng ra, ánh sáng từ quả cầu có khả năng ăn mòn.”
“Bệnh thần kinh!” Yêu quái bên cạnh đau đớn lăn lộn trên mặt đất, vừa lăn vừa mắng, “Tuần trước ông mày mới gặp cái tên họ Hà ấy, quả cầu của gã chỉ lớn bằng cái nắm tay, cầm đi tán gái, gái còn chẳng thèm dòm! Lúc đánh nhau gã chưa bao giờ dùng cái đó!”
“Đó là bởi vì chính gã cũng sẽ bị ăn mòn! Mày không phát hiện ra à, ánh trăng màu tím đen này gần với thằng nhãi quỷ tộc kia nhất! Càng tới gần thì ánh sáng càng mạnh!”
Từ Dĩ Niên đã sớm phát hiện ra.
Không chỉ có thế, cậu còn chú ý thấy Úc Hòe không chỉ triệu hồi ra một linh thể, ngoại trừ linh thể của dạ vịnh còn có linh thể của vụ yêu nằm trong đống xương, sương mù mênh mông tản ra, vết thương vốn đầm đìa máu tươi dần dần khép miệng.
Từ Dĩ Niên khó tin nhìn chằm chằm hai linh thể kia, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu cậu. Cậu đã biết vì sao Úc Hòe không sợ sự ăn mòn của ánh trăng, bởi vì mỗi giây mỗi phút hắn đều đang bị ăn mòn, mỗi giây mỗi phút lại dùng năng lực của vụ yêu để chữa trị cho chính mình, từng tấc da thịt của hắn không ngừng bị ăn mòn, được chữa trị rồi lại bị ăn mòn lặp đi lặp lại.
Năng lực tự chữa lành mạnh mẽ của quỷ tộc cộng thêm sự trợ giúp của vụ yêu khiến hắn có thể chống chịu dưới ánh trăng chói mắt. Hắn im lặng nhìn đám yêu quái kêu khóc, nếu không phải Từ Dĩ Niên nhìn thấy da thịt chỗ cổ của hắn phập phồng như hồ nước gợn sóng, cậu gần như còn tưởng rằng hắn không hề bị ánh trăng ảnh hưởng.
Úc Hòe rốt cuộc đau biết bao nhiêu?
“Điên rồi... Hắn ta điên rồi! Hắn không hề sợ đau!” Đám yêu quái cũng nghĩ giống vậy liền run sợ trong lòng. Có không ít người trong đám bọn họ từ khi sinh ra đến nay chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi, sinh ra ở một nơi như Mai Cốt tràng, muốn sống thì phải vứt bỏ sợ hãi! Nhưng người tàn nhẫn với bản thân đến mức như Úc Hòe thì tìm đến tận cùng Mai Cốt Tràng cũng không tìm thấy mấy người, quả thật là kẻ điên.
Tiếng kêu rên thảm thiết đầy mặt đất, đám yêu quái vừa nãy còn hung dữ bặm trợn giờ lại lăn lộn sống không bằng chết, có tên thậm chí còn trốn dưới thi thể của đồng bạn để che đi ánh trăng nhưng không có tác dụng. Sau khi thi thể bị ăn mòn thành bùn, những yêu quái ẩn núp đó cũng không tránh khỏi mà bị ăn mòn. Có yêu quái nhanh nhạy lảo đảo chạy ra đường, bọn họ muốn trốn khỏi khu vực ánh trăng tím đen chiếu đến, nhưng không ngoài dự đoán, những yêu quái lòng tràn đầy hi vọng đó đều đâm vào kết giới.
Một linh thể cuối cùng xông ra từ sau lưng Úc Hòe. Hắn đồng thời sử dụng ba loại năng lực, ngoại trừ ánh trăng có tính ăn mòn và sương mù có tính chữa trị, vẫn còn một loại nữa.
Kết giới.
Bắt ba ba trong hũ, đáng tiếc người thật sự bị nhốt lại là đám yêu quái tràn đầy tự tin ấy.
Bọn họ đánh như điên vào kết giới khép kín, không ngừng dùng các loại biện pháp để công kích: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Thấy kết giới đánh mãi không phá được, bọn họ lại khép nép xin Úc Hòe tha thứ: “Van xin cậu! Xin cậu buông tha cho chúng tôi! Người thật sự muốn giết cậu là thủ lĩnh của khu Đông, chúng tôi chỉ là người được sai khiến thôi.”
“Ngài đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi đi! Tôi nhất định sẽ cảm tạ ngài, nhất định sẽ báo đáp ngài!” Yêu quái nói xong, quỳ xuống đất đập đầu liên tục.
Cho dù bọn họ có cầu xin như thế nào, bóng dáng trên đống hài cốt kia vẫn không động đậy như cũ. Thấy cầu xin không có hiệu quả, đám yêu quái sắp chết lại ác độc nguyền rủa hắn, chửi mắng hắn: “Thằng nhãi khốn kiếp! Đừng tưởng rằng mình có thể sống sót ra khỏi Mai Cốt tràng, mày đã đắc tội với khu Đông rồi! Sớm muộn gì cũng bị xé thành tám mảnh, chết không toàn thây!”
“Cả nhà mày đều chết sạch rồi sao? Ha ha ha ha, lẻ loi trơ trọi còn chờ cái gì? Sao không nhanh nhanh xuống cùng người nhà của mày ấy.”
“Đúng vậy đúng vậy! Nhìn cái bộ dạng ghê tởm này xem, nói không chừng Tuyên Đàn bị chính mày khắc chết đấy!”
“Mày cũng chẳng còn mấy ngày để sống nữa đâu! Chết không được tử tế!”
Mùi máu tươi nồng nặc bị vây kín lại trong khu vực này, ánh trăng màu tím đen chiếu sáng rực rỡ, trong kết giới giống như trong địa ngục.
Úc Hòe cong khóe môi, cao cao tại thượng nhìn đám yêu quái bị hòa tan. Thấy ý cười nhàn nhạt bên môi hắn, Từ Dĩ Niên khó tránh khỏi mà cảm thấy sợ hãi.
Lúc này cậu mới ý thức được mình vẫn đang run rẩy, dù rằng quen nhìn cảnh chết chóc, nhưng cảnh tượng trước mặt này vẫn khiến người ta sởn tóc gáy. Cậu không kiềm chế được mà lùi về sau vài bước, bản năng bảo vệ bản thân điên cuồng kêu gào cậu chạy đi.
Cậu hít sâu một hơi, lẩm bẩm thì thào: “Đừng sợ, đừng sợ...”
Từ Dĩ Niên hạ quyết tâm, cậu ngược lại với đám yêu quái đang chạy trốn bốn phía, cậu chịu áp lực cực lớn mà đi về hướng của Úc Hòe.
Cách hắn càng gần, ánh trăng càng sáng. Có vài yêu quái còn chưa đụng vào Úc Hòe đã tan thành máu loãng. Từ Dĩ Niên dường như cũng có thể cảm nhận được đau đớn mà sự ăn mòn mang tới, nhưng cậu không dừng lại, cứ thế im lìm bước về phía trước. Yêu lực dồi dào đối diện với cậu, Từ Dĩ Niên ngẩng đầu, Úc Hòe vươn mười ngón tay thon dài tái nhợt, đôi tay đầy máu của hắn làm một động tác “rút ra“.
Giống như quỷ thần, hắn dễ dàng rút linh hồn của người chết ra.
Mấy trăm linh thể xông ra từ trong đống xương, bọn chúng có dáng vẻ khác nhau, đại diện cho những năng lực chủng tộc khác nhau, vô số linh thể trôi nổi trên bầu trời đen thẳm, tựa như bầy cá phát sáng dưới biển sâu.
“Vẫn chưa đủ...” Úc Hòe nhìn chúng nó, lầm bầm, “Không đủ.”
Từ Dĩ Niên đứng sững tại chỗ.
Đau lòng, bi thương, phẫn nộ, chua xót... Đủ loại cảm xúc tựa như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng. Cậu giận bản thân không thể làm gì được, cũng giận bản thân không thể giúp hắn chia sẻ một chút thống khổ. Dường như cậu lại nhớ về những đêm không ngủ vào năm năm trước, khi ấy mỗi đêm cậu đều lo sợ bất an, sợ ngày hôm sau tỉnh dậy sẽ nghe thấy tin tử vong của một người khác.
... Rất xin lỗi, đều tại em.
Không có cách nào bảo vệ anh, khiến anh đi vào Mai Cốt tràng, không thể không dùng phương thức này để sống sót.
Mấy trăm con yêu quái đều biến thành vũng bùn, ngay cả một cỗ thi thể cũng chẳng còn. Úc Hòe nhìn kỹ một lượt, xác định không còn sót người sống nào, cuối cùng hắn không chịu được nữa, quỳ rạp xuống mặt đất. Ánh trăng tím đen phía sau lưng hắn cũng biến mất, sau đó là kết giới khổng lồ, hàng trăm linh thể, tựa như một kẻ thi thuật đã mất hết sức lực...
Từ Dĩ Niên leo lên đống xương, chạy tới trước mặt hắn.
“Úc Hòe, Úc Hòe...” Cậu lặp đi lặp lại tên của hắn, hốc mắt ướt nhẹp, không nghĩ ngợi gì mà đưa tay chạm vào hắn. Cứ tưởng sẽ chạm xuyên qua hắn giống như lúc trước, không ngờ cậu lại có thể thật sự chạm vào.
Cậu sửng sốt, đối diện với đôi mắt khẽ động đậy.
Úc Hòe mệt mỏi nhìn cậu, giống như đang cố gắng phân biệt xem cậu là ai.
Từ Dĩ Niên vội vàng nói: “Anh có thể nhìn thấy em không?”
Để ý thấy đôi môi khô nứt và hốc mắt sâu hoắm của hắn, cậu nhớ ra lúc nãy đám yêu quái có nói mấy ngày mấy đêm nay hắn không có đồ ăn thức uống, Từ Dĩ Niên không hề do dự mà cúi người ngồi xổm xuống. Cậu đưa tay quẹt mạnh qua đống xương sắc bén, dòng máu ấm áp chảy ra từ miệng vết thương.
Cậu đưa vết thương đến bên môi Úc Hòe, học bộ dáng của hắn mà nửa quỳ xuống, tới gần hắn hơn.
“Uống đi.” Gần nhau như vậy, cậu mới nhìn thấy trán của hắn có một mảng da thịt lớn bị ăn mòn. Hơi thở của Từ Dĩ Niên ngừng lại, khàn giọng khỏi: “... Anh có đau không?”
Hương vị máu tươi dường như đã kích thích bản năng của yêu tộc, năm ngón tay chỉ còn lại xương trắng túm lấy tay cậu. Nam sinh không nhúc nhích thuận theo hắn. Úc Hòe cầm cổ tay cậu, kéo mạnh cậu vào trong lòng mình, nhưng bởi chính bản thân hắn cũng không có nhiều sức, động tác mạnh bạo như vậy làm chân hắn mềm nhũn, hắn và người trong ngực đều ngã xuống đất.
Từ Dĩ Niên còn chưa kịp bò dậy thì đã bị đặt lên đống xương lạnh lẽo. Quỷ tộc đè lên người cậu như đang giam cậu vào trong một tấc vuông, mùi máu nồng đậm bao trùm lên, đôi mắt yêu quái sẫm màu đánh giá cậu từ trên cao, là loại dáng vẻ có dục vọng chiếm giữ rất mạnh.
Úc Hòe sát lại gần, Từ Dĩ Niên bị tóc của hắn cọ vào ngứa ngứa.
Đối phương dùng một tay giữ gáy cậu, ngón cái tóm lấy hàm dưới của cậu. Cậu bị bắt ngẩng đầu lên, cái cổ tuyết trắng mềm mại hoàn toàn bại lộ dưới con mắt của thợ săn.
Gáy cậu đau đớn từng cơn, nhận ra Úc Hòe đang cắn cổ mình, Từ Dĩ Niên phát ra những tiếng nức nở từ trong cổ họng. Cậu không thể nhúc nhích, chỉ có thể chịu đựng đau đớn mà Úc Hòe gây ra.
Tiếng nức nở này có lẽ đã bị hắn hiểu thành vùng vẫy, yêu tộc đang đè nặng cậu nắm chặt lấy cổ tay cậu, mạnh đến mức gần như muốn bóp nát xương cốt của cậu. Máu chảy ra từ cổ tay đều bị hắn nuốt vào. Trong lúc hoảng hốt, Từ Dĩ Niên cảm giác như cậu chỉ không chú ý một chút thôi thì sẽ bị hắn ăn tươi nuốt sống.
Cậu hơi chần chờ, không phản kháng ngược lại còn đưa tay vòng qua lưng Úc Hòe.
...
“Từ Dĩ Niên! Tỉnh lại!”
...
Sau khi vào trong núi Dao, Úc Hòe đi một đoạn mới phát hiện cả ngọn núi này đều bị bao phủ bởi ảo thuật. Bản lĩnh chế tạo ảo thuật của Hoa Hoành Cảnh xuất thần nhập hóa, ngay cả chính hắn cũng không thể phát hiện ra ngay được, đợi hắn tỉnh lại từ trong ảo cảnh Mai Cốt tràng, hai mắt Từ Dĩ Niên bên cạnh đang dại ra, rõ ràng là đã hãm sâu vào ảo cảnh.
Hắn không biết Hoa Hoành Cảnh làm gì Từ Dĩ Niên, khiến cậu phóng điện cắt tay, dường như còn khóc nữa.
Hắn nén giận trong lòng, nhớ kỹ chuyện này, chuẩn bị tìm được Hoa Hoành Cảnh xong sẽ tính sổ với y.
Hắn lại gọi tên của Từ Dĩ Niên, người vẫn hãm sâu trong ảo cảnh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa ầng ậng nước nhìn hắn chăm chú không dời.
Giây tiếp theo, Từ Dĩ Niên tiến lên từng bước.
Úc Hòe không biết vừa nãy cậu đã trải qua cái gì, đang lo lắng không biết có nên đánh ngất cậu hay không, nam sinh liền vươn tay, cẩn thận từng tí, nhẹ nhàng ôm lấy hắn như ôm châu báu.
“...” Đệt.