“Số 199 thân mến...”
Biên tập: Lebt Wohl
Quán có tổng cộng sáu cái camera, trong đó có một cái vừa khéo ở ngay phía trước bọn họ, Từ Dĩ Niên giải thích rõ xong liền kiểm tra camera xem những ai đã vào trong quán.
Mấy phút Diệp Thiểu bị tập kích kia rất hỗn loạn. Tiếng hét kinh hãi của nữ phục vụ đã thu hút nhiều ánh mắt của mọi người, các loại tiếng động liên tiếp vang lên, khách khứa ở mấy bàn bên hoảng hốt bỏ đi. Thấy có người to gan dám lấy điện thoại ra chụp, Hạ Tử Hoành sầm mặt cướp điện thoại của đối phương: “Ai cho mày chụp? Chụp cái gì mà chụp?”
Người nọ sửng sốt một chút, nhanh nhảu phản bác lại: “Tôi selfie mà! Cậu vô duyên vô cớ động vào điện thoại của tôi làm gì? Coi chừng tôi báo cảnh sát đấy!”
Hạ Tử Hoành không nói hai lời liền ném điện thoại của gã vào khay nướng, Thần Nhiên nghiêm mặt gọi cho số điện thoại cấp cứu của tổng bộ chữa trị, đồng thời một tay túm lấy Hạ Tử Hoành: “Đừng ném, trả điện thoại cho gã đi.”
“Tôi phải xóa cái video ấy đi! Thằng ranh này...” Hạ Tử Hoành hùng hùng hổ hổ.
“Lưu lại.” Thần Nhiên nhìn vẻ mặt đắc ý của đối phương, lạnh lùng nói: “Đây là chứng cứ gã hợp tác với yêu tộc để tập kích thầy trừ yêu, cái video này dùng để báo cáo tình hình cho đồng lõa. Để cục trừ yêu tới xử lý đi.”
Người đàn ông tưởng rằng mình đã chiếm thế thượng phong nghe vậy thì đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Đoạn ghi hình trước và sau khi Diệp Thiểu xảy ra chuyện đã bị Từ Dĩ Niên xem đi xem lại mấy lần, ngay cả thời gian mà người đàn ông đó thay đổi sắc mặt cậu cũng nhớ kỹ nhưng vẫn không hề phát hiện ra điều gì khác thường. Mỗi một phục vụ, khách hàng đi qua... thoạt nhìn đều giống như bình thường. Từ Dĩ Niên đè nén sự sốt ruột trong lòng, bắt đầu xem lại băng ghi hình.
Đúng lúc này điện thoại rung lên.
“Anh Tiểu Từ!” Từ Dĩ Niên vừa ấn nghe thì Hạ Tử Hoành đã kích động nói, “Kỳ tích y học, Diệp Thiểu tỉnh rồi.”
“!” Từ Dĩ Niên mừng rỡ nắm chặt điện thoại, “Nhanh vậy à?”
“Đúng thế! Tụi em mới tới đó, thầy điều trị vừa nhìn thấy cậu ấy liền lập tức đưa cậu ấy vào phòng cấp cứu, kết quả nghe nói vào chưa được bao lâu thì đã tỉnh.”
Từ Dĩ Niên vội vàng hỏi: “Thế mắt của cậu ấy ra sao rồi? Sau này còn có thể nhìn được nữa không?”
“Em không biết, bây giờ cậu ấy đang xét nghiệm, mấy thầy điều trị đều bảo không thể tin nổi... Người tỉnh lại là tốt rồi, quá tốt luôn. Bên anh có tra được cái gì không?”
“Ngay cả cái bóng của yêu quái cũng chẳng thấy.” Nói đến chuyện này, Từ Dĩ Niên hơi nghi ngờ cuộc đời, “Tôi tìm kỹ lại xem.”
Cậu xem đi xem lại bảy tám lần vẫn chẳng thu hoạch được gì, chỉ có thể đi tập hợp với những người khác trước. Điểm chữa trị gần nhất phải ngồi xe một tiếng rưỡi mới đến, lúc Từ Dĩ Niên tới thì Diệp Thiểu đã băng bó miệng vết thương xong rồi. Băng vải tuyết trắng từ mũi đến sau tai bao lấy toàn bộ con mắt bị thương của Diệp Thiểu. Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt do thiếu máu thì nhìn qua không còn vấn đề gì nữa.
Từ Dĩ Niên yên tâm, thuận tay kéo cái ghế bên cạnh giường bệnh ra ngồi: “Năng lực khôi phục của cậu rất mạnh.”
“Tôi cũng thấy ngạc nhiên.” Hạ Tử Hoành nhớ tới con mắt không ngừng chảy máu của y, trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Tôi còn tưởng đêm nay anh Diệp không tỉnh được nổi cơ. Với cái vết thương kia mà đổi thành người khác thì chắc giờ này vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu.”
“Thầy điều trị bảo sao? Thật sự không có việc gì chứ?”
“Đã xử lý khẩn cấp, dây thần kinh cũng nối lại rồi.” Thần Nhiên mở miệng nói, “Nhưng miệng vết thương thì cỡ một hai tuần mới hồi phục như cũ được.”
Từ Dĩ Niên không tự chủ được mà nhìn mắt phải bị thương của Diệp Thiểu, dưới băng vải mơ hồ thấm máu. Diện mạo của Diệp Thiểu vốn thiên về lạnh lùng, cơn bệnh này còn khiến dáng vẻ của y như cách xa ngàn dặm. Từ Dĩ Niên chọc chọc cánh tay của y: “Có đau không? Bọn họ kê thuốc giảm đau cho cậu chưa?”
Diệp Thiểu cúi đầu nhìn cậu, an ủi ngược lại: “Thuốc tê chưa hết, không đau.”
Thần Nhiên vẫn cứ đau đáu chuyện tìm ra tên đầu sỏ, hỏi Từ Dĩ Niên: “Xem băng ghi hình xong có phát hiện được gì không?”
Nhận được câu trả lời phủ định, Thần Nhiên nhíu mày: “Trong cái lúc phát nổ kia tôi cũng không cảm nhận được yêu lực. Chắc là đã cài đặt công kích hẹn giờ từ trước rồi.”
“Có ý gì?” Từ Dĩ Niên mờ mịt.
“Cậu quên hứa nguyện cơ rồi à? Yêu quái công kích Diệp Thiểu có lẽ đã sớm để lại ký hiệu trên người cậu ấy, vừa đến giờ thì ký hiệu để lại sẽ xuyên qua một con mắt của Diệp Thiểu... Chúng ta không có manh mối gì, ở trong này phân tích cũng vô dụng thôi. Tốt nhất là nên liên hệ cục trừ yêu để bọn họ tới giải quyết.”
“Không cần.” Diệp Thiểu nhẹ giọng nói.
Thần Nhiên nhìn y, Hạ Tử Hoành nghĩ y đang sợ phiền phức: “Vẫn nên liên hệ đi, nhỡ đâu là giở lại trò cũ——”
“Tôi nói không cần liên hệ cục trừ yêu.” Giọng Diệp Thiểu lạnh xuống.
Nửa câu sau của Hạ Tử Hoành nghẹn trong cuống họng. Từ lúc quen nhau tới nay, Diệp Thiểu chưa từng dùng giọng điệu cứng rắn như vậy để nói chuyện. Nhất thời phòng bệnh trở nên yên lặng. Từ Dĩ Niên vừa định mở miệng thì có người gõ cửa.
“Vào đi.” Từ Dĩ Niên nói.
Người tới cầm một bó hoa bách hợp nở rộ, bó hoa to che gần hết nửa người hắn: “Phòng bệnh số 307, tặng cho ngài... Ngài xem để chỗ nào thì được?”
Từ Dĩ Niên nhìn Thần Nhiên theo bản năng, còn Thần Nhiên thì cũng ngỡ ngàng. Trái lại, Diệp Thiểu lên tiếng trả lời: “Đầu giường đi.”
“Được, phiền ngài ký tên.” Nhân viên giao hàng nói xong liền đặt đóa hoa bách hợp còn vương sương sớm xuống bên cạnh người Diệp Thiểu. Chờ nhân viên đi rồi, Hạ Tử Hoành vì muốn làm nóng bầu không khí nên nói đùa: “Mới vào mấy tiếng thôi mà đã có người tặng hoa cho cậu rồi à? Anh Diệp nói xem người coi trọng anh là y tá hay là thầy điều trị?”
“Hình như có thứ gì kẹp ở trong.” Thần Nhiên nhắc nhở.
Diệp Thiểu vươn tay lấy nó ra.
Đó là một bì thư thắt ruy băng xinh đẹp màu vàng nhạt, ở góc dưới bên phải còn có một con nai thuần trắng.
Từ Dĩ Niên ngồi bên cạnh Diệp Thiểu, vô tình liếc mắt nhìn một cái.
[Số 199 thân mến:
...]
“Chắc là tặng nhầm rồi.” Diệp Thiểu xem qua liền khép phong thư lại, vẻ mặt bình thản cất nó vào trong bó hoa bách hợp: “Không phải cho tôi.”
“Hả? Vậy làm sao bây giờ, nếu không thì gọi nhân viên giao hàng quay lại nhé?” Hạ Tử Hoành nói xong liền chạy ra ngoài phòng bệnh. Lúc này Diệp Thiểu lên tiếng: “Không còn sớm nữa, ngày mai tôi liên hệ lại với người đó.”
“Cũng đúng, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.” Từ Dĩ Niên túm Hạ Tử Hoành lại, đồng thời chặn đứng mấy câu nói tiếp theo của Thần Nhiên: “Cậu không muốn tìm cục trừ yêu thì chúng tôi sẽ không tìm. Cụ thể làm như thế nào thì đợi cậu nghỉ ngơi xong rồi chúng ta thương lượng.”
“Nhưng...” Hạ Tử Hoành định nói gì nữa thì Từ Dĩ Niên đã dắt y ra ngoài, “Được rồi, đừng có nhưng nữa, làm phiền ba Diệp của cậu nghỉ ngơi.”
Cuối cùng cậu quay đầu lại, “Chúng tôi đi trước nhé, có chuyện gì thì gọi điện.”
Diệp Thiểu gật đầu đồng ý.
Chờ ra khỏi phòng bệnh, Thần Nhiên thấp giọng hỏi: “Hoa kia vừa nhìn đã biết không bình thường, còn có phản ứng của Diệp Thiểu nữa...”
“Năm mười bảy tuổi Diệp Thiểu chuyển đến học viện Phong Kiều. Ngoại trừ cậu ấy ra, các cậu có quen học sinh chuyển trường nào khác không?”
“Đúng là không có.” Hạ Tử Hoành có quan hệ rộng rãi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói có ai nửa đường làm thầy trừ yêu, “Tôi cảm thấy cậu ấy khá thần bí.”
Từ Dĩ Niên tỏ vẻ hết chuyện, “Nếu cậu ấy không muốn nói thì chúng ta đừng kích thích cậu ấy nữa.”
Trong phòng bệnh.
Sau khi những người khác rời đi, Diệp Thiểu trên giường bệnh nhìn bình nước biển còn lại hơn một nửa. Sau khi chắc chắn sẽ không có ai quay lại, y mới đưa tay nhổ phăng kim tiêm cắm trên mu bàn tay.
Máu tràn ra từ lỗ kim, Diệp Thiểu lười cầm máu, y đi vào phòng vệ sinh, vừa đi vừa tháo băng vải trên mặt mình ra. Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành sắp xếp cho y một phòng bệnh đơn tốt nhất, ánh sáng trong phòng vệ sinh rạng rỡ mà ấm áp, gương phản chiếu rõ ràng hình ảnh của y.
Băng vải dính máu bị Diệp Thiểu tiện tay ném xuống đất, y tháo kính sát tròng ra. Nam sinh trong gương có khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, màu da tái nhợt, một đôi mắt yêu dị màu tím sẫm chăm chú nhìn về phía trước. Miệng vết thương lúc trước bị xuyên qua dĩ nhiên đã khôi phục nguyên trạng, con mắt mà thầy điều trị dự đoán phải một tuần mới lành bây giờ đã trông như chưa từng bị thương, thậm chí ngay cả một vết sẹo cũng không có.
Diệp Thiểu nhìn bản thân trong gương, không nói lời nào.
Rất lâu sau, y dùng hai tay ôm chặt lấy đầu rồi chậm rãi gục xuống.
“—— Một đứa cuối cùng.”
Ác mộng nhiều năm lại hiện lên trong đầu y một lần nữa. Ánh chiều tà chiếu vào trong nhà kho, trên cơ thể bị đem ra làm thí nghiệm của những người bỏ trốn cùng y đều ít nhiều có vết thương. Người lớn nhất trong đám bọn họ chỉ có một con mắt, thiếu niên một mắt khẽ dặn mọi người: “Trốn cả đi! Bọn họ đang bận tiêu hủy phòng thí nghiệm, hẳn là sẽ không tới chỗ này đâu!”
Các cậu trai cô gái đều vội vã trốn vào trong những cái hòm bằng gỗ đặt rải rác ở các góc. Diệp Thiểu che bụng, nhịn đau mở một cái hòm gần y nhất, bỗng nhiên có người kéo tay y.
“199.” Cô gái bên cạnh gọi y lại, “Cậu bị thương nặng lắm à?”
Không đợi y trả lời, năm ngón tay mảnh khảnh của cô gái liền biến thành tấm màng màu xanh đậm, bên trên không ngừng ứa ra chất nhầy trong suốt. Cô quét loạn chất nhầy trên tay lên bụng của y, miễn cưỡng nở nụ cười: “Chỉ có thể xử lý qua loa một chút, trốn trước đi.”
Diệp Thiểu nói cảm ơn, y để ý thấy trên mặt cô có vết khâu do thí nghiệm để lại trông như một mặt trăng nhỏ cong cong.
Tất cả mọi người đều trốn vào trong hòm, trước khi đóng nắp lại, bọn họ cổ vũ lẫn nhau: “Bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài! Cũng không được phát ra âm thanh đâu đấy!”
“Đừng lo nhé, chúng ta nhất định có thể sống sót mà.”
Diệp Thiểu ẩn nấp trong một không gian rất hẹp, có một khe hở nhìn ra ngoài được. Dựa vào năm giác quan xuất chúng của vật thí nghiệm, y có thể nghe mang máng được tiếng đánh nhau kịch liệt ở đằng xa và tiếng cảnh báo của cục trừ yêu vang lên không dứt, tính theo khoảng cách này, không bao lâu nữa cục trừ yêu sẽ đến đây.
Chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, bọn họ sẽ được cứu.
Tim đập càng lúc càng nhanh, Diệp Thiểu ôm chặt đầu gối, lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Cửa chính của nhà kho bất ngờ bị đạp ra cái rầm——
Thần kinh cả người Diệp Thiểu đều nổ tung cả lên! Y nín thở, cuộn mình trong hòm không dám cử động gì. Có vài tiếng bước chân vang lên ở phía cửa, người cầm đầu bước không nhanh không chậm, gã vỗ tay như đang gọi đám chó cưng nuôi trong nhà.
“Xuất hiện hết cả đi, nếu không sẽ không kịp nữa đâu.”
Tiếng người nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo ý cười. Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Diệp Thiểu sợ hãi, y dùng sức lực toàn thân để cắn chặt răng, ép bản thân không được run lên.
Tại sao tiến sĩ lại xuất hiện ở đây?
Rõ ràng gã... sao gã lại có thời gian...
Nhà kho trống trải chỉ còn những tiếng vọng. Tiến sĩ thấy vậy liền nói: “Được rồi, chúng ta chơi một trò chơi nhé. Đếm ngược từ số 5, chủ động đi ra thì có thể sống.”
“Năm, bốn, ba——”
Năm con số giống như những tấm bùa đòi mạng. Diệp Thiểu nghe thấy có âm thanh vang lên từ một cái hòm cách đó không xa.
Xong đời.
Y không khỏi nhắm hai mắt lại.
Theo giọng nói của tiến sĩ vang lên, thiếu niên một mắt run rẩy bước ra khỏi hòm trong một giây cuối cùng, cậu không cẩn thận ngã xuống, cả người cả hòm đều sõng soài trên mặt đất.
“Số 381.” Tiến sĩ thấy sắc mặt trắng bệch của y, trêu tức: “Đáng thương thật, sợ tới mức tiểu ra quần rồi kia kìa.”
Có lẽ vì cảm thấy thẹn hoặc cảm thấy sợ hãi trước cái chết, thiếu niên một mắt bật khóc: “Xin lỗi! Xin lỗi, thật lòng xin lỗi... Tôi đi ra! Tôi chủ động đi ra.”
“Còn nửa cái chân chưa bước ra hết kìa, không tuân thủ quy tắc trò chơi là không được đâu đấy.”
“...?” Thiếu niên cúi đầu, nhìn cái chân vô tình dẫm vào trong hòm lúc cậu ngã sấp xuống. Tiến sĩ bảo cấp dưới tiến lại gần cậu, thiếu niên buồn bã nói: “Tôi có thể chém đứt chân của mình.”
Gần như là vừa dứt lời thì đầu của cậu bị chém đứt lìa. Tiếng đầu rơi xuống đất vang lên vô cùng rõ ràng trong nhà kho trống trải. Mấy vật thí nghiệm khác lăn ra khỏi hòm, bọn họ sợ tới mức run rẩy cả người, liên mồm cầu xin: “Xin lỗi, xin lỗi tiến sĩ! Chúng tôi đều đi theo ngài.”
“Xin ngài hãy tha cho chúng tôi! Tôi biết sai rồi! Tôi thề sẽ không tái phạm nữa.”
“Ngài từng nói tôi có giá trị, tôi còn tác dụng! Tôi nhất định sẽ phối hợp nghiên cứu mà!”
“Tôi nói rồi, không tuân thủ quy tắc là không được.” Tiến sĩ nhàn nhạt nói, không liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Cấp dưới của gã lần lượt bước lên, nơi nơi đều là tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết, máu tươi vẩy lên trên tường. Những vật thí nghiệm trốn trong hòm khác cũng lần lượt bị lôi ra. Tiến sĩ quay đầu nhìn về phía cái hòm mà Diệp Thiểu đang ẩn náu.
Tim Diệp Thiểu không thể khống chế mà đập bịch bịch, giống như giây tiếp theo sẽ vỡ tung ra. Tiếng cảnh báo của cục trừ yêu càng lúc càng gần, chỉ kém chút nữa thôi, bọn họ có thể sống sót rời khỏi địa ngục.
Diệp Thiểu nhìn qua khe hở thấy đầu của cô gái rơi trên mặt đất, trên gò má của cô có vết khâu như hình mặt trăng. Trước khi chết cô mở to hai mắt, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ và không cam lòng giống như đang oán hận vì sao cục trừ yêu không thể tới sớm hơn.
Mồ hơi rơi đầy mí mắt của Diệp Thiểu, y không dám lau, cảnh tượng trước mắt dần dần mờ đi.
Có người bước đến gần cái hòm mà y đang trốn, người nọ cười nhẹ nhàng, da trắng như tuyết, nhưng Diệp Thiểu thì chỉ thấy gã như ma quỷ.
“Một đứa cuối cùng.” Tiến sĩ nói xong, đứng lại trước cái rương của Diệp Thiểu.