Chẳng Qua Là Bạn Giường

Chương 11: Chương 11






"Đá người? Chỉ bằng cậu sao?" Trần Ý Hoan rất không nể tình mà hừ lạnh một tiếng chế diễu. "Với một người lười vận động như cậu, đến lúc đó chỉ sợ cậu chưa kịp đá trúng người ta, chính mình đã bị trật chân trước rồi a!"

"Cũng chẳng sao, anh nợ em trả, đá không được anh cậu, tớ sẽ đem toàn bộ nợ nần tính toán lên trên đầu cậu." Từ Như Nhân lành lạnh mà nói ra ý định của mình. "Cậu nhớ có kỹ á! Lo mà "nói chuyện" với anh hai của cậu cho tốt vào."

"Tiểu Nhân. . . . . ."

"Chỉ một câu, không cho thương lượng."

"Còn chuyện công việc kia. . . . . ."

"Trước mắt tớ không có ý định đổi chỗ làm." Một câu liền từ chối.

"Tiểu Nhân. . . . . ." Tên ngu ngốc này! Bộ cậu ấy không biết mình đang lo lắng cái gì sao? Vừa nghĩ tới chuyện cô phải chịu đựng ở "Long Tinh", liền không nhịn được muốn chạy thẳng tới đó đập cho tên Tào Doãn Anh kia nát người ra.

Nếu là cô, thì làm sao có thể chấp nhận để cho Tiểu Nhân chịu đựng loại ủy khuất này được chứ!

"Tớ muốn ngủ." Công việc mệt chết đi được, khó có được một ngày được về nhà sớm chút, cô không muốn lại tiếp tục đi nói mấy loại vô nghĩ này.

"Được rồi!" Biết rõ nhiều lời cũng vô dụng, Trần Ý Hoan cũng chỉ có thể thở dài.

Xem ra trong một khoản thời gian ngắn Tiểu Nhân sẽ không chịu rời khỏi "Long Tinh", chuyện này phải thương lượng thật tốt với anh hai, ít nhất cũng phải làm cho mấy người ở "Long Tinh" kia phải biết nễ mặt mũi một chút, còn phải làm cho những người hay tìm cậu ấy gây phiền toái biết rõ, chỗ dựa sau lưng Tiểu Nhân thế nhưng rất cứng đấy đừng có mà ỷ thế hiếp người!

Cất kỹ điện thoại, Từ Như Nhân động cũng không động mà nửa nằm trên đống gối ôm chồng chất, ánh mắt xuyên qua khung kinh cửa sổ to rộng nhìn ngắm cảnh quan bên ngoài, rơi vào trong mắt chính là bầu trời đêm đen thẳm vô biên.

Cảm giác lạnh như băng vô hình bao phủ lấy cô, khiến cho cô cảm thấy thật tịch mịch.

Ngay lúc đó, lại khiến cho cô tưởng niệm đến thân hình ấm áp kia, nhưng mà cô biết người đàn ông kia cũng không phải chỉ thuộc về một mình cô, hai người cũng không phải là người yêu chân chính, cho nên không có cách nào lúc cô cần thì chỉ quay người lại là có thể thấy được anh, mà bản thân anh cũng không thể ngay lúc cô cần thì sẽ xuất hiện, hào phóng mà cung cấp lồng ngực mình để cho cô dựa vào.

Duy trì cái tư thế lười biếng này, cô động cũng không muốn động, nhớ tới từng ly từng tý nhưng chuyện trong bốn năm nay, không thể không nói chính mình thật đúng là rất nhút nhát, trong chuyện tình cảm, cô có sự phòng thủ cùng e sợ rất lớn, vì nghĩ đến kết cục cuối cùng có thể xảy ra mà không dám theo đuổi tình yêu mà mình mong muốn, chỉ còn cách phải cực lực duy trì bộ dáng hiện tại.

Cô cũng không biết nên làm như thế nào để thay đổi quan hệ hiện tại của hai người, ngoại trừ việc hòa hợp, vui thích khoái cảm khi cùng giường với nhau, cũng chỉ có đối mặt hài hòa trên phương diện công việc, thì hết lần này tới lần khác cũng chỉ có công và tư rõ ràng. Khiến cho cô muốn vượt một bước qua Lôi Trì đều không thể làm được.

Tình trạng như vậy, có thể duy trì được bao lâu? Tuy giữa hai người có sự ăn ý, cô không phải là kẻ thứ ba, anh cũng không phải cùng đàn ông nào khác tranh dành một người phụ nữ, nhưng vẫn thiếu đi một phần hứa hẹn.

Thở ra một làn khói trắng, cô cảm thấy càng lạnh hơn.

Cô trở mình, nằm nghiêng nhìn ra đêm tối ngoài cửa sổ, đối với tương lai của mình mờ mịt không nơi nương tựa. Cô chưa bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc, nhưng Tào Doãn Anh hết lần này tới lần khác lại có năng lực khiến cho cô phải phá lệ.

"Em làm sao vậy?" Giọng nói lo lắng của đàn ông vang lên rất lớn, đóng sầm cửa phía sau lại rất nhanh đi tới bên người cô.

"Anh. . . . . ." Bị giọng nói đột nhiên xuất hiện làm sợ hãi kêu lên một cái, Từ Như Nhân quay đầu, kinh ngạc nhìn người đàn ông nửa quỳ bên cạnh mình. "Anh vào bằng cách nào?"

Tào Doãn Anh không trả lời, vươn tay dò xét trán cô, lại tỉ mỉ tuần tra qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau khi xác định cô không có việc gì mới buôn ra sự lo lắng trong lòng.

"Em đang làm trò quỷ gì vậy, không có việc gì sao lại đi nằm ở cái chỗ này làm cái gì?" Vừa vào cửa đã thấy cô động cũng không động ngồi phịch ở bên này, còn tưởng rằng cô lại phát sốt đến té xỉu! Cái loại hoảng hốt cùng sợ hãi lạ lẫm này lại khiến cho anh gần như chống đỡ không nỗi, thậm chí hiện tại khi đã xác định cô không có chuyện gì nữa, anh còn có thể cảm giác được chính mình đang run rẩy.

"Em. . . . . . Nằm ở đây nhìn bầu trời đêm. . . . . ." Từ Như Nhân cũng bị bộ dáng của anh hù rồi, lời còn chưa nói hết, người đột nhiên bị anh dùng lực ôm lấy.

Lực này thật sự không nhẹ chút nào, Từ Như Nhân cảm giác như mình bị đè ép tiến vào lồng ngực cứng rắn của anh, lực đạo rất lớn, động tác cũng thô lỗ, thậm chí làm cho chóp mũi của cô đụng rất đau.

"Anh. . . . . . Làm sao vậy. . . . . ." Giọng nói buồn bực phát ra tại trước ngực anh, Từ Như Nhân không rõ tại sao anh lại trở nên căng thẳng như vậy, hôm nay anh có chỗ nào đó rất lạ ? Mới muốn hỏi, đột nhiên anh buông cô ra.

"Em là đồ ngốc sao? Bầu trời có cái đẹp mắt chứ!" Tào Doãn Anh lùi về phía sau một chút, vừa vặn ngồi ở trên vị trí của cô vừa rồi .

Cảm xúc quá mức kích động kết cục là khiến cho mình có chút giận dữ, anh cũng không biết là có chuyện gì xảy ra với mình, có chút chuyện bé xé ra to rồi. Nhưng thấy cô mới vừa rồi động cũng không động ngồi phịch ở trên mặt đất, hô hấp của anh giống như là lập tức ngừng lại vậy, thêm vào đó trong phòng lúc đó cũng chỉ có một chiếc chén nhỏ làm đèn chiếu sáng bên cửa sổ, bóng sáng của ngọn đèn càng làm tăng thêm cảm giác sợ hãi.

"Một mảnh tối đen, ngay đến một ngôi sao cũng không có!" Anh nhịn không được phàn nàn, vì bộ dạng luống cuống của chính mình mới vừa rồi nên càng giận dữ. Cái này mà cũng đáng để cô thấy mê mẩn như vậy sao, ngay cả anh đi vào cũng không phát giác? Hại anh cho rằng cô vừa ngất xỉu!

"Không có những vì sao cũng không tệ ah!" Từ Như Nhân không muốn giải thích nhiều, nhìn thấy anh nhắm mắt lại, thì không rõ sao anh lại đột nhiên chạy tới. . . . . . Đúng rồi, anh vào bằng cách nào?

Ah! Cái chìa khóa lần trước, sau đó anh cũng không trả lại.

"Từ khi nào thì em lại có cái loại thú vui nhàn hạ thoải mái này rồi hả?" Anh trợn mắt, đã khôi phục bình thường. "Phải chăng là hôm nay gặp lại "cố nhân", làm cho em nhịn không được vào buổi tối trăng rằm thật đẹp mà nhớ lại ?"

Đáy mắt Từ Như Nhân hiện lên một vòng ánh sáng khác lạ, như vậy có phải là anh để ý không?

"Buổi tối hôm nay không có ánh trăng." Cô trả lời lại rất đứng đắn, rước lấy ánh mặt nhìn chằm chằm của anh.

Cô gái này, biết rõ trọng điểm của anh không phải là như vậy mà! Đáng giận, chẳng lẽ muốn anh nói rõ ràng sao?

"Xem ra tâm tình của em không tệ lắm!" Anh âm thầm cắn răng, học bộ dạng đạm mạc của cô ngày thường, không hề mở miệng, lại lần nữa nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ!

Nhìn thấy bộ dáng tức giận rõ ràng của anh, cô tràn ra một chút ý cười, trong nội tâm bởi vì cử chỉ để ý này của anh mà tràn lên sự ngọt ngào cùng sự hưng phấn nho nhỏ, đuổi đi sự tịch mịch trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc trước, chủ động nằm xuống ở bên cạnh anh, học anh nhắm mắt lại.

"Em có hai người bạn tốt, lần trước anh đã gặp đấy." Tiếng nói nhu hòa, làm ánh trăng càng thêm mê người. "Chúng em là bạn học cùng lớp ở trường cấp 3, cảm tình rất tốt. Một người trong đó, chính là em gái của Trần Sĩ Kiệt."

Tào Doãn Anh không mở mắt cũng không trả lời, nhưng cánh tay dài lại duỗi ra, đem cô kéo vào trong lòng ngực của mình, làm cho cô áp vào thân thể của mình, dùng chính nhiệt độ của cơ thể mình ủ ấm cho cô.

Từ Như Nhân cũng không nói gì tiếp, cứ như vậy lẳng lặng cùng nằm một chỗ với anh, trong đầu không khỏi hiện lên lời hứa hẹn mà chính mình đã nói với hai người bạn tốt —— tại lúc sinh nhật năm nay của cô, nếu như tình trạng này vẫn không thay đổi, cô sẽ triệt để đánh gẩy ý niệm, và rời khỏi anh.

Chỉ là cô hoài nghi, chính mình làm được sao? Nghĩ vậy, cô ôm chặc lấy người bên cạnh.

Đang hưởng thụ cái khoảnh khắc thân mật hài hòa khó có được này Tào Doãn Anh hơi kinh ngạc mà mở mắt, nhìn về phía cô trong ngực mình, đúng lúc chống lại ánh mắt quyến luyến không rời kia của cô ——

Cô vốn không ngờ anh lại đột nhiên mở mắt ra, hơi kinh hãi, sau đó rất nhanh đã thu hồi tình cảm của bản thân. Nháy mắt, trong mắt cô chỉ còn lại một màn đen sâu thâm thẩm, tình cảm nồng nàn mới vừa rồi kia, phảng phất giống như là do chính bản thân anh đã tự tưởng tượng ra vậy.

Nhưng đó là tưởng tượng của anh sao? Không hài lòng với đáp án như vậy, anh cúi đầu chậm chạp hôn lên môi cô, không muốn cô rút lui nữa, không cho cô lại tránh né. Anh không hiểu, nếu như cô đối với anh có ý, tại sao phải che dấu?

Nụ hôn của anh, vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng, như đang muốn dụ dỗ, lại như là đang tìm tòi cái gì, Từ Như Nhân níu lấy vạt áo của anh, tâm hoảng ý loạn, trước đây anh chưa từng có bộ dạng như vậy, càng bất ngờ chính là, cô phát hiện mình căn bản không cách nào kháng cự anh khi anh làm như vậy, mà cũng không muốn kháng cự.

Cô không cách nào giữ được sự tỉnh táo cùng đạm mạc của mình nữa, cũng không có cách nào làm bộ như chính mình không hề để ý, hai tay khẽ vươn lên ôm lấy cổ của anh, vô cùng dịu dàng mà hôn trả lại, lúc ban đầu còn cẩn thận mà cố gắng tập trung toàn bộ tinh thần, nhưng sau đó lại như con thiêu thân đang cố lao về phía ngọn lửa, sớm đã mặc kệ hậu quả.

Ôn nhu vuốt ve, lại nhen nhóm khởi gợi ngọn lửa trong người, thân thể của cô vì nhiệt tình của anh mà tách ra, bụng dưới của anh căng cứng đến đau đớn.

Đem cô ôm đến đặt ở bên trong đống ôm gối chồng chất phía trước, ngón tay dài thô ráp ở trung tâm nơi non mềm của cô mà xoa nắn qua lại hoạt động, sự ướt át của cô là cách đáp lại tốt nhất, im ắng mà mời gọi anh.

Tào Doãn Anh nằm nghiêng bên người cô, một tay chống đỡ hơn phân nửa sức nặng của chính mình, tay kia vẫn đang suồng sã tứ chỗ mẫn cảm giữa hai chân của cô mà sờ soạn ra vào, tạo ra tiếng vang dâm mỹ, nương theo tiếng ngâm yêu kiều không kiềm nổi của cô. Anh cúi đầu nhìn hai gò má đỏ hồng của cô, hơi cắn môi dưới bộ dáng quyến rũ mê người, nhịn không được mà tiến lại gần, nhẹ mút lấy đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô, không để cho cô lại tiếp tục ngược đãi chúng.

Từ Như Nhân toàn thân mềm nhũn, cảm giác giống như mình đang nằm trong một đám mây đang trôi bồng bềnh, lại giống như là đang phiêu du trong một vùng biển vô biên rộng lớn, dưới sự dẫn dắt của anh, một luồng sóng vui thích như đang hướng tới cô.

Một âm thanh yêu kiều tràn ra quanh quẩn trong không gian làm cho người ta mặt hồng tim đập, cô cuộn mình nhỏm người dậy, quay mặt vùi người vào ôm chiếc gối ôm lớn bên cạnh, ý đồ che lại cái thanh âm làm cho người ta cảm thấy khó xử kia, cử động này rơi vào trong mắt Tào Doãn Anh, không thể nghi ngờ là vô cùng khiêu khích.

Đáy mắt anh hiện lên sự tà ác, cô càng như vậy, anh lại càng muốn khi dễ cô!

Tận lực tăng thêm lực đạo trên tay, khiến cô không cách nào khắc chế được âm thanh kinh hô rung rẫy, nhịn không được quẫn bách mà nhìn về phía anh, cái bộ dáng thẹn thùng co người kia làm anh mỉm cười.

. . . . . .

Thẳng đến khi kiệt sức, rồi ôm nhau ngủ. . . . . .

"Sao lại thế này?" Bất quá là cô chỉ xuống lầu tham gia cuộc họp hàng tháng, vì cái gì vừa về đến phòng thì phòng làm việc của cô đã biến thành phòng để chứa quà tặng rồi?

"Đây là bưu điện đưa tới." Quan Na Na hoàn toàn không phát giác ra sắc mặt Từ Như Nhân không đúng, thật cao hứng mà trả lời. "Trần tổng có tâm à nha! Gửi nhiều quà như vậy."

"Trả về!" Dù cho ngày thường đối với người trợ lý nhỏ đáng yêu này có nhiều hơn mấy phần dễ dàng tha thứ, nhưng hôm nay thì toàn bộ đã bị phá bỏ.

"Hả?" Quan Na Na hơi giật mình nhìn về phía Từ Như Nhân, lúc này mới phát hiện biểu lộ khác lạ của thần tượng. "Trợ lý. . . . . . Chị không vui sao?"

"Tôi không nhận quà, không nhận hoa, Thư ký Hoàng chưa nói sao?" Từ Như Nhân nhức đầu nhìn mấy hộp quà chất đầy khu bàn trà dùng để tiếp khách. "Gọi người đem những vật này trả về."

"Thế nhưng mà. . . . . . Đây là quà mà Tổng giám đốc Trần bên "Phong Thái" đưa qua a!" Chuyện ngày đó ai cũng đều nghe nói qua, Trần Sĩ Kiệt đối với Từ Như Nhân có "Đãi ngộ đặc biệt " khiến cho cô cảm thấy bong bóng tình yêu đang bay đầy trời, vậy tại sao bây giờ trợ lý lại cự tuyệt như vậy chứ?

"Cho dù là quà của tổng thống đưa qua cũng trả lại cho tôi!" Hiếm thấy Từ Như Nhân đối với Quan Na Na có sắc mặt nghiêm nghị, cùng vẻ mặt cứng rắn như vậy, đối mặt với đống quà giống như cái núi nhỏ kia cô thật sự rất khó mà giữ tỉnh táo.

Tại sao Hoan lại để chuyện này diễn ra chứ? Không phải đã cảnh cáo cô ấy đem ông anh hai của mình mang về quản giáo thật kỹ rồi sao? Bộ còn muốn cô nói thêm lần nữa à!

"Hi, anh thấy cửa không khóa nên liền đi vào, không quấy rầy đến các em chứ?" Một tiếng nói hữu lễ mê người vang lên, người tới chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện - Trần Sĩ Kiệt.

"Trần tổng khỏe." Mặt Quan Na Na đỏ lên, vội vàng chào hỏi.

"Chào cô." Từ trước đến nay nho nhã lễ độ vẫn luôn là thương hiệu được đăng ký của Trần Sĩ Kiệt, sau khi anh hướng Quan Na Na nhẹ gật đầu, mới chuyển hướng sang Từ Như Nhân, không quên thay đổi một bộ dạng như thâm tình sủng nịch. "Tiểu Nhân, sao vậy? Anh ở bên ngoài đã nghe thấy giọng của em rồi."

Từ Như Nhân lườm anh một cái, nghe thấy khẩu khí anh nói chuyện đã cảm thấy không muốn phản bác lại anh làm chi! Tám phần là lại muốn giống như lần trước "Ông nói gà bà nói vịt" .

"Ồ, đồ đạc đều đã đưa đến rồi à?" Thấy cô không để ý tới mình, Trần Sĩ Kiệt cũng lãng đi, quay đầu nhìn những lễ vật kia, lộ ra thần sắc thoả mãn.

"Na Na, cô đi ra ngoài trước, tôi có việc cần bàn với Trần tổng." Trước tiên Từ Như Nhân cho trợ lý lui ra ngoài, tránh khỏi đợi chút nữa cô biến thân bị người khác chứng kiến, phá hư hình tượng của mình.

Quan Na Na nhìn tình thế trước mắt, cũng biết nên lòng bàn chân như bôi mỡ, không nói hai lời liền như lẻn bỏ chạy.

"Em hù phụ tá của em sợ rồi đó." Trần Sĩ Kiệt vẫn còn có tâm tình giễu cợt cô.

"Anh như vậy rốt cuộc là đang muốn làm gì hả?" Muốn làm một buổi triển lãm quà tặng sao?

"Anh chỉ là muốn biểu đạt lòng biết ơn của tụi anh thôi, cảm tạ em nhiều năm qua đã đối với tiểu Hoan đã chiếu cố rất nhiều." Vẻ mặt Trần Sĩ Kiệt chân thành, chỉ có đáy mắt hiện lên mỉm cười. "Em xem xem, còn thiếu cái gì, nói với anh."

"Thiếu một chiếc xe bán tải dùng để chở những thứ này nữa mà thôi!" Từ Như Nhân trừng mắt nhìn anh, cố giữ ý chí vững vàng. "Trần tổng, em muốn giữa chúng ta không cần phí phạm tinh thần như vậy. Những lễ vật này, mong anh thu hồi đi."

"Đâu có đạo lý đồ đã tặng ra ngoài mà lại còn thu hồi lại chứ?" Trần Sĩ Kiệt lắc đầu.

"Vậy sao? Có thể vô công bất thụ lộc, anh đã kiên trì, em đây đương nhiên cũng muốn hảo hảo hồi báo một phen." Dùng chiêu này! Với cô sao?

Nghe thấy hồi báo, Trần Sĩ Kiệt thoáng chấn động một phát, đã nhìn thấy Từ Như Nhân ưu nhã mà lấy điện thoại di động ra bấm bấm mấy số.

"Hoan? Tớ muốn nói cho cậu biết, ngày hôm qua tớ ăn được một món phô mai viên siêu ngon, cùng rất giống bánh phô mai ngọt. Cậu cũng biết hiện tại lưu hành nhất chính là mấy loại món ăn đặt mua qua Internet đó, đây là sản phẩm mới nghiên cứu phát minh, ngay cả người không thích ăn đồ ngọt mà mọi người đều biết như tớ mà còn cảm thấy vô cùng ngon miệng nữa là, tớ giúp cậu đặt 30 hộp rồi đó, tối nay đưa tới cho cậu đó nha." Người ở đầu bên kia điện thoại tinh thần đều đã bay tới đâu rồi, giọng nói vui vẻ không chút nào che dấu. "Cậu cứ ăn thử trước, mỗi 1 viên cũng nhỏ thôi, một hộp cũng không được bao nhiêu, nếu như 30 hộp cũng không đủ, cứ nói tớ sẽ đặt 200 hộp cho cậu ăn đến thoả mãn."

Tốt nhất là ăn vào ói ra, đau nhức đến trở mình, sau đó suất huyết đường ruột!

"Tiểu Nhân, không cần như vậy đâu mà?" Trần Sĩ Kiệt cười khổ, quả nhiên cô vẫn là rất khó chơi, vừa ra tay đã hướng ngay tử huyệt mà bọn anh để ý nhất mà giẫm xuống —— biết rõ người bọn anh để ý nhất chính là em gái, còn ngay ở trước mặt anh đưa điểm tâm phô mai cho người em gái mắc chứng không kiên nhẫn khi thấy các loại bánh có hàm lượng đường sữa rất cao kia.

"Hoan thật rất cao hứng đấy!" Vẻ mặt Từ Như Nhân như người vô tội. "Cô ấy cao hứng thì các anh cũng vui vẻ không phải sao? Bằng không thì tôi thu nhiều lễ vật như vậy, thấy rất ngại đó!"

"Được rồi, anh đã biết, lễ vật anh sẽ kêu người đến thu hồi lại." Anh vội vàng giơ hai tay đầu hàng, chỉ sợ cô tức giận lại bắt đầu, lộ ra vẻ tiễn đưa chút ít "Hàng cấm" cho em gái mình. "Tặng quà em không nhận, vậy còn mời em ăn cơm có thể đi được hay không? Buổi tối có rãnh không?"

"Đã đủ rồi." Từ Như Nhân xoa xoa thái dương, cảm giác mình sẽ bị anh chơi đến chết. "Đến cùng là anh có tính toán gì thì cứ việc nói thẳng, tôi có xứng hay không hợp sẽ trực tiếp nói thẳng cho anh biết, xin anh làm ơn không cần phải tiếp tục làm ra cái bộ dạng như vậy nữa, lượng công việc của tôi rất nhiều, tôi mong anh cho dù có rỗi rãnh cũng không nên đến đây, cũng đừng có làm ra mấy trò đùa không vui đó nữa."

Hết chương 11.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.