Editor: Đậu
“Quý thiếu, chúng ta ra ngoài ăn nhé.”
“Ừ.”
“Quý thiếu, chúng ta đi siêu thị mua ít đồ đi.”
“Ừ.”
“Quý thiếu, chúng ta dẫn Em Trai ra công viên tản bộ nha.”
“Ừ.”
“Quý thiếu Em Trai ngốc quá.”
“Ừ nhỉ.”
...
Mẹ nó chứ, chuyện khỉ gì vậy, lảm nha lảm nhảm, phiền chết mất. Lâm Triệt nghiêng đầu mặt đầy vẻ không cam lòng liếc Mục Sở đang tung tăng, nội tâm cười cực kỳ thanh cao lạnh lùng.
Em Trai hí hửng chạy tới lui trong hành lang rào gỗ ở công viên, thỉnh thoảng nó bán manh với người đi đường, cầu ôm ấp xong lại bay nhảy, đầu hăng hái lắc lư đến mức đầu óc Lâm Triệt choáng váng.
Ngốc, không được chạy, ngoan ngoãn ngồi đây cho anh, anh mua cho mi cái chân giò hun khói. Lâm Triệt vươn tay chỉ vào Husky còn chưa kịp đổi vẻ mặt tí tớn, hung ác thầm nói trong bụng.
Chắc là bị vẻ mặt của Lâm Triệt dọa sợ, Husky chậm bước chân lại, oan ức dụi vào chân Mục Sở, còn đặc biệt thân mật dụi bằng mặt nó.
Đệt.
Em Trai mi là đồ chó, đã quên trước đây ông đối xử với mi thế nào rồi hả? Nhìn thấy người khác là bám theo ngay?
...
Ừ chính xác nó đúng là chó.
Haha.
Mục Sở thấy trên đùi mình có vật gì đó ấm áp chống lên, cậu ta cúi đầu nhìn bộ dạng đáng thương của Husky, bèn ngồi xuống xoa đầu lông xù của nó, nhẹ giọng hỏi: “Em Trai, mày sao thế? Bị mấy con chó khác bắt nạt hả?”
Husky rất không biết xấu hổ “ăng ẳng” hai tiếng, như đang làm nũng.
Lâm Triệt: Chó hoang aaaaaaa.
“Chúng ta qua bên kia nha?” Mục Sở chỉ vào ghế đá dài cách đó không xa gần hồ nước, hỏi bằng ngữ điệu dịu dàng.
“Ư ư.” Em Trai nhếch mép bán manh lên đến 6 lần.
Lâm Triệt đánh mắt nhìn Quý Thừa Tiêu xong lại đánh mắt nhìn Em Trai, cậu oán thầm, muốn ta phiên dịch không, Em Trai nói khó chịu từ chối đấy.
... (kuroneko3026)
Buổi chiều khoảng 6 giờ. Là một ngày tốt.
Mặt trời lặn khuất một nửa, hồ nước phản quang bóng chiều tà, những con người sinh động vui tươi. Là một cảnh đẹp.
Hội tụ đủ ngày tốt cảnh đẹp, có thể kêu gọi tiểu thần long.
Phí lời. Lâm Triệt khịt mũi khinh bỉ câu đấy.
“Quý thiếu, em có thể gọi anh là Thừa Tiêu không?” Mục Sở khá hồi hộp vân vê áo len trắng, cậu ta nhỏ giọng hỏi.
Không thể.
“Có thể.” Quý Thừa Tiêu khẽ cười đáp.
“Thừa Tiêu...” Đôi mắt Mục Sở tức thời phát sáng, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng gọi.
Thừa mẹ nhà mi! Đó là tên cho mi gọi à? Ngoan ngoãn mà gọi Quý thiếu đi! Ta ta ta ta ta còn chưa có gọi như thế!
“Ừ?” Quý Thừa Tiêu dựa ra lưng ghế, nhìn một phần mặt hồ bị ánh lên màu đỏ.
“Thật ra em biết anh từ lâu rồi, từ trước khi ngài Lê kể với em.” Mục Sở nhìn gò má góc cạnh làm người nao lòng của Quý Thừa Tiêu, cậu ta ngập ngừng nói.
Haha, ta cũng lâu rồi. Ông đây biết anh ấy trước cả khi lên đại học đấy. Một người đàn ông có thể tóm nhanh diệt gọn không thua gì FBI. Ta biết không hề muộn hơn mi nhé! Đồ chíp hôi!
“Tôi biết.” Quý Thừa Tiêu nhẹ gật đầu.
Mục Sở hơi ngạc nhiên trợn mắt, “Anh biết?”
“Ừ, tôi biết.” Quý Thừa Tiêu nghiêng đầu nhìn Mục Sở, anh chậm rãi nói.
...
“Em Trai, mày nhìn bọn họ kìa, thật đáng ghét. Tao phát hiện Mục Sở khó nhìn quá, mắt mặc dù to nhưng không có thần, mày nhìn tao nè, anh tao còn nói ánh mắt tao long lanh đó, xì. Còn nữa mày nhìn cằm cậu ta đi, không nhọn không nhọn, đâu có nhọn được như cằm của tao, tao đây mới đúng là mặt trái xoan chính gốc, còn của cậu ta là con nít, một người đàn ông mà có mặt con nít là không được không được, xì. Không phải chỉ là lên giường với Quý Thừa Tiêu thôi sao, đắc ý cái bíp, tao là con ma duy nhất đâm xuyên qua Quý Thừa Tiêu nè, xì. Có gì đặc biệt chứ...” Lâm Triệt ngồi chồm hỗm bên cạnh con Husky, bó gối nhỏ giọng lầu bầu, đầu còn lắc lư đung đưa theo thân thể.
Một người nếu đã có lòng dạ hẹp hòi mà còn thêm ngốc nghếch, thì người đó vô địch. Điển hình như Lâm Triệt.
Hiện tại Lâm Triệt thể hiện sự nhỏ nhen rất nhuần nhuyễn, Mục Sở có chọc ghẹo gì đến cậu ư? Không có, chỉ là nói vài câu hơi đẩy đưa và quái đản với Quý Thừa Tiêu thôi, chúng trở ngại gì cậu sao?
...
Ừ, trở ngại lỗ tai của cậu.
Còn ngốc nghếch ở chỗ, thời cấp hai Lâm Triệt không có cô gái nào tỏ tình, mặc dù một phần nguyên nhân là vì anh trai Lâm Thanh, nhưng nguyên nhân to lớn khác là vì EQ cậu thấp. EQ thấp là cách nói khéo léo, chứ thật ra là ngốc nghếch.
Thời cấp hai, có một cô gái tính cách rất phóng khoáng, tóc ngắn, ngồi trước Lâm Triệt, có đề nào không hiểu sẽ quay người lại, không hỏi Lâm Thanh thánh học mà khăng khăng hỏi Lâm Triệt chỉ dựa vào khôn vặt. Cô mua đồ ăn nào là đưa cho Lâm Triệt ăn trước, giáo viên hỏi Lâm Triệt Lâm Triệt không trả lời được cô còn gấp gáp hơn cả cậu. Sự yêu thích ấy rõ ràng đến mức Lâm Thanh âm thầm tìm chủ nhiệm lớp xin chuyển chỗ ngồi cho cô mấy lần, nhưng đều bị chủ nhiệm lấy lý do chỗ đó là chỗ tốt nhất, bồi đắp được năng lực để từ chối.
Nhưng Lâm Triệt không tự nhận ra.
Cậu nghĩ cô nàng đó quan tâm mình là vì cậu sống tốt, cô nàng muốn xưng huynh gọi đệ với cậu.
Dù có trần trụi dâng ra một phần tình cảm chân thành trước mặt Lâm Triệt, cậu vẫn sẽ không phát hiện, vẫn có khả năng cho rằng do bản thân xuất hiện ảo giác.
Vậy nên giờ đây không phải Lâm Triệt giả ngốc, mà là ngốc thật.
“Thừa Tiêu, anh còn...” muốn tiếp tục với em à.
“Σ( ° △ °) Hú ú!” Husky đột nhiên tru lên hoảng sợ.
Lâm Triệt thỏa mãn đứng lên vỗ tay một cái, “Làm hay lắm, con trai ngoan.”
Husky biểu thị nội tâm phải chịu đến 2.5*10^1000000 tấn tổn thương, vừa rồi Lâm Triệt nói ra bốn chữ bên tai nó: “Mẹ mày nổ rồi.”
Mặc dù nó nghe không hiểu ngôn ngữ, nhưng Husky vẫn rất nể tình tru lên, trực giác mách bảo nó bốn chữ đó có nội hàm rất sâu.
Bỗng nhiên bị ngắt lời nên Mục Sở khá bứt rứt.
“Em muốn nói gì?” Quý Thừa Tiêu hỏi.
Lâm Triệt thầm mắng một tiếng không ổn, cậu lạch bạch chạy đến.
“Em rất thích anh, anh có thể...” Mục Sở dè dặt hỏi.
Lâm Triệt ghé sát vào tai Mục Sở lạnh lùng “Haha”, khí lạnh bức người.
“Á!” Mục Sở bị dọa trắng bệch mặt.
“Sao?”
“...Vừa rồi hình như có người cười bên tai em...” Mục Sở kinh hoảng nói.
Quý Thừa Tiêu im lặng, dần cong khóe môi, vỗ lên bả vai mong manh của Mục Sở, “Là Em Trai đó.”
Mục Sở ngạc nhiên, xoay cần cổ cứng đờ nhìn sang con Husky cách mình mấy mét.
Husky nghiêm túc ngồi xổm không hiểu gì mở to đôi mắt xanh xám, “Ấu?”
“Lại đây.” Quý Thừa Tiêu ngoắt tay với Husky.
Husky đứng lên, từ từ bước đến.
“Mày vừa mới cười hử?” Quý Thừa Tiêu sờ đầu Husky, cười đầy vô hại.
Husky: QAQ???
“Hử?” Quý Thừa Tiêu lại hỏi bằng giọng dịu dàng, chỉ là nụ cười trên mặt càng thêm sâu.
Trái tim yếu đuối của Husky biểu thị nó thật sự không chịu nổi sự tra tấn dịu dàng đến tàn nhẫn của Quý Thừa Tiêu như thế, nó phát điên há miệng, ra sức gật đầu.
“Ngoan.” Quý Thừa Tiêu hài lòng vuốt ve bộ lông mượt của nó.
Mục Sở vừa nghi hoặc mà cũng không hẳn nghi hoặc, âm thanh và cảm giác mát lạnh truyền ra bên tai lúc nãy không phải là thứ mà một con Husky không thể dịch chuyển làm được.
“Chúng ta về thôi.” Quý Thừa Tiêu đột nhiên đứng lên nói.
“Hả? À ừ.” Mục Sở thấy Quý Thừa Tiêu đứng thì vội vàng đứng theo.
Lâm Triệt đắc chí nhướng mày, đang cực mừng thầm.
“Em Trai mày muốn chân giò hun khói vị mạch nha không?” Lâm Triệt nhỏ giọng hỏi.
“Âu ấu.“...Không muốn.
“Biết là mày muốn mà. Ngoan, chờ sau này ba ba có thể cầm được đồ vật sẽ mua cho.”
“...” Nội tâm mị thành tâm từ chối mà.