Chàng Quỷ Của Bác Sĩ

Chương 48: Chương 48: Chương 49




Editor: Đậu

Đến ngày thứ ba ở biển Z thì trời đổ mưa to, nhiệt độ xuống khá thấp, xem dự báo thời tiết báo phần lớn khu vực trên khắp đất nước đều có mưa mức độ khác nhau, mặc dù thành phố A không có mưa lớn, nhưng nhiệt độ hạ thấp không ít.

“Ầy... Phiền ghê, mưa lúc nào mới ngừng được chứ, không thể ra ngoài được...” Lê Hình nằm bò trên sofa ca cẩm.

“Còn liên tục hai ngày nữa.” Lâm Triệt thoát khỏi trang web dự báo thời tiết ở biển Z trong vòng một tuần, cậu trả lời.

“Hay ghê, chán...” Lê Hình tiện tay vứt cái điều khiển TV LCD, xong đập đập vầng trán sáng bóng xuống mặt nệm sofa.

Lâm Triệt tựa trên ghế, đẩy nhẹ cái chân gác lên đùi mình đã hơi tê của Lê Hình ra, quay người xoay cổ bị mỏi vì cúi đầu trong thời gian dài, kế tiếp lại chơi điện thoại.

“...Xin mời quan tâm đến bản thuyết pháp ngày hôm nay...” Trên ti vi truyền ra nhạc nền thân quen chưa từng thay đổi.

Lê Hình ngước cổ liếc mắt nhìn màn hình ti vi đang phát bài thuyết pháp, “Lâm Triệt, đổi kênh đi, không xem cái đó.”

“Em không có điều khiển, tự anh đổi đi.” Lâm Triệt không ngẩng đầu tiếp tục nghịch điện thoại.

“...Cái điều khiển đâu?... Không tìm ra... Thôi kệ, khỏi đổi.” Lê Hình lục kiếm trên sofa mấy lần vẫn không thấy điều khiển thì từ bỏ, móc cái điện thoại bị vứt tùy tiện trong kẽ hở sofa ra nghịch luôn.

“Lạch cạch ——” Tiếng cửa mở.

“Khốn thật, ngoài đó mưa lớn quá! Dội chết tớ! Cây dù chẳng có tác dụng khỉ gì!” Giọng nói giận dữ mất kiên nhẫn của Cận Thần truyền đến từ ngoài cửa.

Lâm Triệt nhìn ra ngoài cửa, thấy Cận Thần đạp lên gót giày để tự tháo giày ra, sau đó lê đôi dép đi vào.

“Quý Thừa Tiêu còn chưa về sao?” Lâm Triệt thấy sau Cận Thần không có ai thì lên tiếng hỏi.

“Cậu ấy vào trong xe xách chút đồ, chờ tí nữa mới về.”

Lâm Triệt gật đầu.

“Cậu làm sàn ướt lát nhớ tự lau, nếu không tớ đi về bị trượt chân.” Lê Hình rung rung cái chân đang gác trên đùi Lâm Triệt.

Cận Thần ném hộp đồ lót mới mua lên mặt Lê Hình, đẩy Lê Hình đang chiếm hơn nửa cái sofa ra, “Xích qua kia để tớ còn ngồi.”

Lê Hình cưới tít mắt cầm nó nhét dưới bàn, rồi nhích người qua một bên chừa chỗ trống cho Cận Thần.

“Vì sao cửa hàng bán bao cao su liên tục gặp hẩm hiu? Mẹ nó cái gì vậy, mau mau đổi kênh đi.” Cận Thần xem nội dung trên ti vi xong không thích nổi nói.

“Tớ không có điều khiển, cậu tự đổi đi.” Lê Hình nhún vai nói.

Cận Thần đứng lên quét mắt một vòng trên sofa, “Không thấy, có phải cậu giữ không?”

“Mẹ, thật sự không giữ, cậu hỏi Lâm Triệt đi.” Lê Hình nguýt Cận Thần.

“Có phải cậu đè bên dưới không?” Cận Thần khom lưng kéo vai Lê Hình.

“Không có! Thật sự không có ở chỗ tớ mà!”

“Cậu đứng dậy ngay.”

Lâm Triệt bĩu môi, trên weibo nói quả nhiên không sai, tín nhiệm giữa người với người cực kỳ mong manh, đặc biệt là lúc tìm điều khiển ti vi. Cậu tỉnh rụi dịch cái mông qua, gửi một tin nhắn cho Quý Thừa Tiêu.

[Sẵn tiện mua cho em mấy bao khoai chiên nha]

Bên kia nhanh chóng trả lời.

[Buổi tối dẫn em đi siêu thị, muốn mua gì tự chọn.]

Lâm Triệt tức khắc vui vẻ.

[Hahaha yêu anh MOA]

[Anh về sẽ hôn trả lại em.]

Lâm Triệt luống cuống thoát khỏi trang tin nhắn, còn che giấu ho nhẹ một tiếng. Hôn nhau trước mặt mọi người rất xấu hổ, như tối hôm qua ở quán bar vậy, mặc dù không ai nhìn thấy cậu với Quý Thừa Tiêu đang làm chuyện gì, ngoại trừ Cận Thần. Nhưng trọng điểm là, Quý Thừa Tiêu anh ấy cứng mất rồi.

Lâm Triệt nghĩ chắc hẳn Quý Thừa Tiêu đã luyện Thiết Điểu Công trong truyền thuyết, còn cậu luyện gương mặt bách độc bất xâm, tục xưng là mặt dày, hơn nữa còn là một gương mặt dày dễ bị đỏ mặt. Sau chuyện đó Quý Thừa Tiêu đi vào phòng rửa tay, Lâm Triệt cũng vào theo, cuối cùng còn cười nịnh nọt đưa tờ giấy vệ sinh cho anh. Đến đây Lâm Triệt hạ quyết tâm, lần sau Quý Thừa Tiêu mà cứng, cậu sẽ động thủ giúp anh, “động” miệng cũng đươc.

Đối với trai thẳng từng chỉ mê gái mà nói, có giác ngộ như thế đã là tình yêu chân thành lắm rồi.

Quay lại với giới tieba, Lâm Triệt hớn hở đến khu bài đăng cậu thường hay xem, dù sao cũng là người từng hai lần đăng bài trên đó, và cũng là dân lặn sâu đến cấp 10.

(*) Dân lặn sâu: Ý chỉ dân đọc chùa ít/không lên tiếng.

Một bài đăng thêm tinh lôi kéo sự chú ý của cậu.

【 Tư vấn / Nuôi Husky như thế nào? 】

Lầu 1 Em trai không moe gì cả:

Con Husky này rất khó chăm, rất khó chơi, rất ngốc, rất phiền.

Chưa từng nuôi thú cưng, chăm thay người khác một tuần, làm cách nào mới có thể cho nó sống sót qua một tuần đây? Chăm nó chết sẽ phiền toái lắm.

Lầu 3:

Nhà mị cũng nuôi một con Thần Thú, chủ thớt chỉ cần cưng nựng nó là được, cưng nựng, làm thế đấy, phải dịu dàng ôm nó vuốt ve nó gọi tên nó, để nó sâu sắc cảm nhận tình yêu thương của thớt...

(*) Tứ Đại Thần Thú: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ (trong truyền thuyết Trung Quốc =)))

Lầu 4:

Động tác nhất định phải dịu dàng nhé, bằng không Husky sẽ đau lắm.

Hôn trán nó, sờ lên cái bụng mềm mềm của nó...

Lầu 1890:

Nựng! Nó! Nựng nó nhiều vào!

...

Lầu 3890:

Nựng ~ nó ~ nè ~

Lầu 4890:

Yêu thương

Lầu 6901 Hậu cung trẫm có ba ngàn:

Nựng nó nà

Em trai không moe gì cả trả lời Hậu cung trẫm có ba ngàn: Haha

Hậu cung trẫm có ba ngàn trả lời Em trai không moe gì cả: Đờ mờ bạn trả lời tôi cơ à ba chủ bấy bề ơi còn nhớ tôi chứ (╯‵□′)╯︵┻━┻

Em trai không moe gì cả trả lời Hậu cung trẫm có ba ngàn: Haha chó của bạn rất thích bạn?

Hậu cung trẫm có ba ngàn trả lời Em trai không moe gì cả: Hơ? Tôi không nuôi chó, nhà tôi chỉ có một đứa Em Trai Husky thôi.

Em trai không moe gì cả trả lời Hậu cung trẫm có ba ngàn: Thế cơ à

“...” Lâm Triệt im lặng nuốt nước bọt, sao cái người ba chủ gặp nhau hai lần này khiến cậu thấy hoảng quá.

...

Hơn 7 giờ tối, Quý Thừa Tiêu dẫn Lâm Triệt đã ăn cơm tối đến một siêu thị lớn ở gần đó để mua sắm, Lê Hình cũng hào hứng kéo Cận Thần đi cùng.

“Xe đẩy!” Lê Hình nhìn thấy hàng xe đẩy xếp ngay ngắn thì sáng mắt, lập tức kéo một chiếc ra nhét vào tay Cận Thần.

“Cậu đi đi, tớ muốn ngồi vào!” Lê Hình hưng phấn nói.

“...” Cận Thần mặt không cảm xúc nhìn Lê Hình trực tiếp leo lên ngồi vào trong, gã câm nín.

Lâm Triệt trề môi dán mắt nhìn Lê Hình, rồi quay người lại nhìn Quý Thừa Tiêu đứng sau, ý tứ muốn biểu đạt trong mắt không cần nói cũng biết.

Quý Thừa Tiêu bật cười, cũng kéo chiếc xe đẩy ra, “Lên đây.”

Lâm Triệt cười, nhanh nhẹn bò lên, không gian trong xe đẩy cũng vừa vặn.

Đây không phải lần đầu tiên Quý Thừa Tiêu đẩy xe đẩy Lâm Triệt ngồi ở trong, khi cậu vẫn còn là chàng ma vô hình đã từng ngồi một lần, cảm giác khá dễ chịu.

“Cận Thần, cậu đẩy đi chứ, đẩy nhanh lên, phóng lên luôn!” Lê Hình quay đầu hô với Cận Thần.

Cận Thần co rút khóe miệng, gã kéo mũ áo hoodie lên một cách thuần thục, kéo khóa kéo lên cao che khuất mũi với miệng chỉ lộ ra đôi mắt.

Tiếp theo gã nắm chặt tay cầm. Cận Thần cho rằng mình đã làm biện pháp bảo vệ rất tốt, không ai có thể nhìn ra mặt gã.

“Cậu ấu trĩ quá, đi soi gương nhìn mình lớn thế nào rồi.”

“Thật sự chơi vui lắm, một lát nữa đến lượt tớ đẩy cậu, thoải mái vô đối!”

“Được.”

“...Cậu đáp ứng nhanh ghê.”

Nhân viên mặc đồng phục của siêu thị đứng bên cạnh vốn định bước lên ngăn lại, nhưng thấy bốn người đàn ông, hay nói ba người đàn ông với một cậu trai đứng cùng một chỗ quá đẹp mắt, thôi kệ, cứ để họ chơi vậy, họ vui vẻ là được.

Nguyên tắc ấy hả?

Nguyên tắc có ăn được không.

Cận Thần đạp một chân lên thanh gác chân như đang trượt ván trượt, chân còn lại đạp lên sàn linh hoạt đẩy đẩy, còn Quý Thừa Tiêu lại bước đi thong thả không nhanh không chậm, thỉnh thoảng có ánh mắt của người ngoài bắn đến.

“Vãi chơi đã thế! Mày đừng đi để tao cũng leo vào!” Một học sinh nam mặc đồng phục địa phương nhìn thấy Cận Thần chơi như thế, cậu bé lập tức phấn khích nói với nam sinh đứng bên.

“Nhanh nhanh, tao cũng thấy vui ghê!” Nam sinh đứng bên mặc đồng phục tương tự hí hửng trả lời.

“Anh yêu, em cũng muốn ngồi vào.” Một cô gái quay sang nói với bạn trai của mình.

Bạn trai cười, “Đây, anh ôm em lên.”

“Hihihi, anh tốt nhất.”

“Mẹ, con cũng chơi.”

“...Mẹ không đẩy nổi con.”

... (kuroneko3026.wp.com)

“Quý Thừa Tiêu, nhanh lấy bao khoai chiên đè chết em đi!” Lâm Triệt vui vẻ quay đầu nói với Quý Thừa Tiêu đang tràn đầy ý cười.

Quý Thừa Tiêu nhướng mày, lựa mấy bao khoai Lâm Triệt thích ăn trên kệ để lên ngực cậu, “Ôm kĩ vào.”

“Được được được.” Mắt Lâm Triệt đã sắp híp thành sợi chỉ, trông có vẻ hết sức thỏa mãn.

Một gã đàn ông mặc âu phục màu xám đậm, đứng ở khúc ngoặt nghiêng người nhìn Lâm Triệt ngồi trong xe đẩy và Lê Hình Cận Thần đang ầm ĩ ở cách không xa, gã ta hơi nhếch khóe môi, cúi đầu tựa hồ đang suy tư điều gì, mái tóc được chải ra sau rơi xòa vài cọng, một hồi sau gã bế một con gấu cao bằng người bỏ vào trong xe đẩy, còn phủ thêm áo vest lên cho nó.

“Chúng ta đi thôi.” Gã đàn ông xoa đầu lông của con gấu, đội cái mũ quan lên đầu nó.

Nhìn từ đằng xa, cứ như trong xe đẩy của ông ta cũng có một người đang ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.