Tên truyện: Chàng quỷ của bác sĩ
Tác giả: Bắc Dã
Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn, thần quái, bác sĩ công x ma thụ.
Editor: Đậu
Chương 60:
Thành phố C ở hướng bắc của thành phố A, trời trở lạnh, mấy ngày trước từng đổ tuyết bây giờ không còn, nhưng vẫn giảm mấy độ.
Quý Thừa Tiêu dừng xe ở khu thương mại thành phố, anh vào một cửa hàng chuyên dụng để mua bao thuốc và cái bật lửa Zippo.
Anh không hút thuốc nhiều, là bác sĩ, trên người đa phần là mùi khử trùng chứ không phải mùi thuốc lá. Mặt khác, dù có là thuốc thơm cũng thế, vẫn không thích.
Lái xe vào trong khu nhà khá cũ nhưng quan trọng ở chỗ sạch sẽ trong lành, anh xuống xe châm một điếu, đứng dựa vào xe hút.
Không biết phải giải thích thế nào.
Không biết đối mặt với cha mẹ Lâm Triệt thế nào.
Không biết bọn họ sẽ có phản ứng thế nào.
Cũng không biết sau này mọi chuyện sẽ thế nào.
Sự tình không đơn giản như anh nghĩ. Anh không thể nói, bác à, con trai Lâm Triệt của bác thật ra không chết, em ấy đang sống rất tốt, ở nhà cháu, hiện đang là người yêu của cháu.
Vậy nên nói sao? Bác à con trai bác không chết, thật ra ngày đó là người khác bị tai nạn, hỏa táng cũng là người khác? Bệnh viện nhầm lẫn?
Một người bình thường sẽ không tin chuyện ấy.
Phun ra vòng khói, Quý Thừa Tiêu gạt tàn thuốc, nhíu mày lại.
Anh không biết dùng cớ nào, cũng không biết nếu nói ra tin tức Lâm Triệt khởi tử hoàn sinh thì có dẫn đến tai bay vạ gió hay không.
Anh vội vã chạy đến đây trong tình cảnh không tính toán kỹ càng, chỉ bởi vì Lâm Triệt nhớ nhà.
Anh buồn bực bật mở cái hột quẹt liên tục, ngọn lửa xuất hiện ngắn ngủi rồi biến mất, hỗn loạn bất định, cũng như tâm tình hiện giờ của Quý Thừa Tiêu.
Một lúc sau, Quý Thừa Tiêu ném bao thuốc và bật lửa trong tay xuống, chỉnh lại cổ áo, vững vàng bước vào khu nhà của Lâm Triệt.
...
Trong phòng riêng của khách sạn.
“Thừa Tiêu, cháu tìm bác có chuyện gì?” Trương Tuệ Chi ngồi lên sofa cởi khăn choàng cổ xuống, hỏi.
Quý Thừa Tiêu nhìn Trương Tuệ Chi, anh nhắm mắt lại hít một hơi, tiếp đó móc điện thoại từ trong túi ra, mở thư viện ảnh đưa cho Trương Tuệ Chi nhìn.
Nó là cái điện thoại khác của Quý Thừa Tiêu.
Lâm Triệt từng đùa trong điện thoại anh không có gì, có phải là vì có cái khác không, cậu đoán không sai, đúng là có. Không những có, mà phần lớn thời gian Quý Thừa Tiêu đều cất trên người, bên trong chứa toàn là hình và video của Lâm Triệt.
Ngủ, đẩy xe đẩy đi dạo trong siêu thị, ôm Em Trai nằm tắm nắng trên sân thượng, nghịch nước trên bãi biển... Rất nhiều.
“Đây là người yêu của cháu.” Quý Thừa Tiêu nói.
Trương Tuệ Chi sửng sốt, nhận điện thoại, nhìn tấm đầu tiên thì kinh ngạc trợn to mắt.
“Đây là...” Trương Tuệ Chi không thể tin hỏi.
Gương mặt quen thuộc trong hình... Bà nhìn đã gần 20 năm, chính là con trai bà, Lâm Triệt đó mà.
Tay bà run rẩy lật xem ảnh, thỉnh thoảng gặp video, Trương Tuệ Chi đều mở lên.
“Quý Thừa Tiêu, anh nói xem vì sao chai sữa này đắt vậy, mẹ, 52! Cướp tiền là đây chứ đâu, có là sữa nhập khẩu cũng không thể bán thế được, em muốn khiếu nại lên 315...” Trong video, Lâm Triệt đứng trước tủ mát cầm chai sữa bằng thủy tinh bất mãn lải nhải.
“Lấy đi, dinh dưỡng hơn nhiều mấy thứ em thích uống đó.” Quý Thừa Tiêu dùng một bao khoai chiên che camera lại lén quay.
“Em không thèm uống, em đi mua phô mai, đó mới là chân ái, hứ.” Lâm Triệt bĩu môi, thả vật trong tay xuống bỏ đi.
Quý Thừa Tiêu đẩy xe đẩy, tiện tay lấy mấy chai sữa Lâm Triệt mới vừa bỏ xuống.
Tấm tiếp theo là Lâm Triệt ôm Husky tắm nắng trên sân thượng.
Trong hình, Husky nheo mắt ủ trong ngực cậu, còn cậu nằm sải ra trên cái võng trải thảm lông êm ái, sân thượng rộng rãi có rất nhiều thực vật tươi tốt, ánh mặt trời dìu dịu, chiếu xuống người Lâm Triệt trông có vẻ ấm áp, giống như nằm trong vòng sáng dịu dàng.
“A Triệt...” Đầu ngón tay Trương Tuệ Chi run run xoa màn hình, đứa nhỏ trong hình như đang sống động đứng trước mặt bà.
Quý Thừa Tiêu nhìn Trương Tuệ Chi bằng vẻ mặt phức tạp.
Trương Tuệ Chi từ từ xem ảnh, trong nhất thời đan xen đủ các mùi vị.
Mới đầu, bà nghĩ Lâm Triệt, một đứa chỉ muốn nhốt mình trong phòng chơi điện tử, mà có thể quen với Quý Thừa Tiêu ưu tú mọi mặt rất khó tin, hóa ra.. hóa ra... Hóa ra hai đứa ở bên nhau.
Hai đứa ở bên nhau, mà còn đều là đàn ông.
Chuyện hoang đường thế này, không ngờ lại thật sự xuất hiện trong gia đình bà.
Vốn nghĩ thứ gọi là đồng tính luyến ái chỉ xuất hiện trong tin tức báo chí, nào ngờ con trai bà cũng là một trong số đó.
Nhưng bây giờ nói những chuyện này có ích lợi gì.
Lâm Triệt đã chết rồi, dù có nói gì cũng chỉ vô ích.
Đánh nó mắng nó, từ lúc Lâm Triệt còn nhỏ Trương Tuệ Chi đã không nỡ, Lâm Triệt có làm ra chuyện đại nghịch bất đạo hơn nữa, Trương Tuệ Chi vẫn sẽ bao dung nó, thậm chí dù nó giết người ngồi tù, thì bà vẫn sẽ tiếp tục thương yêu Lâm Triệt, vì nó là con trai bà.
Lật xem từng tấm hình, Trương Tuệ Chi cảm tưởng như không phải bà đang chạm vào hình, mà đầu ngón tay đang chạm vào thời gian, là thời gian và sinh mệnh của Lâm Triệt.
Con trai trong hình cười rất rạng rỡ, như khi nó còn bé, tự do tự tại đến vô lo vô nghĩ.
Lâm Triệt... sống cùng với Quý Thừa Tiêu, sống rất tốt. Dù có cách qua màn hình điện thoại lạnh lẽo cũng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc ấy.
Trương Tuệ Chi nắm chặt điện thoại, một tay khác che mắt rơi nước mắt, hỏi: “Thừa Tiêu, cháu yêu A Triệt à?”
“Yêu.” Quý Thừa Tiêu trả lời.
“Còn bây giờ thì sao?”
“Vẫn luôn yêu.”
Trương Tuệ Chi rốt cục không kìm nén nổi khóc thất thanh, “Vậy có ích gì, nó đã chết rồi, cũng không về được, bác không quan tâm hai đứa đều là đàn ông, chỉ muốn hai đứa có thể khỏe mạnh bình an sinh sống là được, chỉ cần nó có thể trở về... Nhưng nó không về được nữa, con trai bác đã không về được nữa rồi... Có ích gì... Không về được...”
Quý Thừa Tiêu bước đến ôm Trương Tuệ Chi, anh vỗ vai bà dỗ dành.
Mục đích của anh đã đạt được một nửa.
“Bác, bác nói thật chứ, bác chấp nhận cho chúng cháu sống với nhau sao?” Quý Thừa Tiêu thấp giọng hỏi.
“Cháu à, cháu không hiểu, từ nhỏ Lâm Triệt hay mắc sai lầm, bác cũng không nỡ mắng nó, có anh trai nó quản lý là được rồi. Dù hai đứa đến tìm bác thú thật trước khi xảy ra chuyện, nếu đứa nhỏ đó thái độ kiên quyết, làm ầm ĩ lên thì bác cũng sẽ không đẩy nó vào bế tắc... Bác không phải là kẻ hai mắt tối đen, cũng không phải không biết tin tức mấy đứa trẻ bị đuổi ra khỏi nhà vì là đồng tính cuối cùng tự sát trên báo đăng, đau lòng lắm... Bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì, người không còn đây, có nói gì cũng vô dụng...” Trương Tuệ Chi khóc.
Con trai bà, dẫu có biến thành thế nào thì cũng vẫn là con trai bà.
Bà không thể như những người cha mẹ kia, vì chú ý đến mặt mũi mà vứt bỏ con mình hay giam giữ nó cuối cùng bắt ép nó tìm phụ nữ kết hôn, cả đời sống trong đau khổ. Lâm Triệt và Lâm Thanh là hai đứa con quý báu của bà, mặc kệ có chuyện gì, mặc kệ chúng mắc sai lầm nào, bà cũng vẫn sẽ yêu thương chúng như 20 năm qua, nếu có thể, bà còn muốn chết thay Lâm Triệt.
“Bác, hôm nay cháu tìm bác mục đích chủ yếu là để nói với bác một chuyện khác.” Quý Thừa Tiêu nói.
“Liên quan đến A Triệt phải không?” Trương Tuệ Chi lau nước mắt.
Quý Thừa Tiêu gật đầu, “Vâng, chuyện cháu nói với bác, xin bác chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Nói đi, còn có chuyện gì không thể nói nữa ư, bác tiếp nhận hết.” Trương Tuệ Chi dần dần bình tĩnh lại, chỉ là khóe mắt vẫn đỏ.
“Thật ra, Lâm Triệt vẫn chưa chết.”
Ngược lại so với Quý Thừa Tiêu nghĩ, anh vốn cho rằng nói ra chuyện này sẽ rất khó khăn, nhưng khi thật sự nói rồi lại dễ dàng hơn nhiều, giống như nói ra một cách tự nhiên thế thôi.
“Cháu nói gì?” Trương Tuệ Chi khiếp sợ trợn mắt.
“Lâm Triệt không chết.” Quý Thừa Tiêu lặp lại.
Trương Tuệ Chi không tin, “Không thể nào, đã hỏa táng cả rồi, không thể còn sống, Thừa Tiêu cháu đừng lừa bác, bác không chịu nổi chuyện cười như vậy đâu...”
Quý Thừa Tiêu móc một cái điện thoại khác từ trong túi áo, mở danh bạ, bấm gọi điện rồi ấn loa ngoài, đồng thời ra hiệu Trương Tuệ Chi đừng lên tiếng.
Đầu kia nhanh chóng bắt máy.
“Lâm Triệt, em có lén đi ra ngoài không đó?” Quý Thừa Tiêu không cầm lòng được dịu giọng hỏi.
Đầu bên kia chột dạ lên cao giọng, “Không có mà, bên ngoài lạnh vậy em không thèm ra đâu!”
“Ngoan, nói thật, bây giờ em đang ở đâu, anh nghe thấy tiếng ô tô.”
“Ặc được rồi... Là, là dẫn Em Trai ra ngoài chơi, công viên cách nhà không xa... Em có mặc rất nhiều áo...”
Quý Thừa Tiêu liếc mắt nhìn qua Trương Tuệ Chi sửng sốt thất sắc, anh nói tiếp: “Nhanh rồi về, sắp có người giao đồ ăn trưa, không được mải chơi quên ăn trưa.”
“Ừ biết rồi, về thì về. Chiều mấy giờ anh về?”
“Năm, sáu giờ, ở nhà chờ anh.”
“Ừ ừ ừ, đừng quên đồ ăn vặt.”
“Không quên.”
Cúp điện thoại, Quý Thừa Tiêu bình tĩnh nhìn Trương Tuệ Chi, “Bác nghe rồi đó, em ấy quả thật không chết.”
Trương Tuệ Chi lắp bắp mở miệng: “Chuyện này... Chuyện này rốt cục là sao?”
“Rất phức tạp, trong thời gian ngắn cháu khó mà giải thích rõ ràng, nhưng quả thật Lâm Triệt không chết. Cháu biết chuyện này rất trái với lẽ thường, vẫn chưa nói với bác là vì sợ làm hại em ấy.” Quý Thừa Tiêu nói.
“Bác có thể gặp nó không?” Trương Tuệ Chi khá vội vàng hỏi Quý Thừa Tiêu.
Bà không quan tâm chuyện gì xảy ra, chỉ cần Lâm Triệt có thể trở về là được. Bất kể con trai bà... có phải là người hay không.
“Tạm thời không được, bên chỗ bác trai và Lâm Thanh, cháu rất khó mở miệng.”
“Không sao, bọn họ để bác nói! Bác chỉ muốn gặp A Triệt! Bất luận nó có phải là người hay không bác cũng muốn gặp nó!” Trương Tuệ Chi kích động nói.
Quý Thừa Tiêu nhìn Trương Tuệ Chi, lúc sau mới lên tiếng: “Bác, bên chỗ bác trai và Lâm Thanh nhờ cả vào bác. Sắp Nguyên Đán rồi, ngày Nguyên Đán cháu sẽ dẫn em ấy về để gia đình bác được đoàn tụ. Còn một tháng nữa, nhân khoảng thời gian này gia đình mình dọn dẹp nhà cửa sửa sang lại tâm tình, chắc chắn các bác cũng muốn cho Lâm Triệt một khung cảnh ấm áp ôn hòa phải không ạ, với lại cháu cũng muốn chuẩn bị một vài thứ. Còn nữa... Khoảng thời gian này em ấy sống rất tốt.”
“Ừ ừ! Phật tổ hiển linh rồi con trai tôi không chết!” Trương Tuệ Chi kích động lại lần nữa rơi nước mắt.
Mặc kệ khởi tử hoàn sinh có phạm vào lẽ thường không, Trương Tuệ Chi vẫn luôn hi vọng Lâm Triệt có thể trở về, là một người mẹ, bà làm bất cứ chuyện gì với bất cứ ý nghĩ nào cũng đều xuất phát từ tình thương con vô vàn mà người mẹ dành cho con mình.
Quý Thừa Tiêu cúi đầu nhìn mái đầu pha lẫn những sợi tóc bạc của Trương Tuệ Chi, Lâm Triệt, em sẽ được gặp người thân nhanh thôi, chắc sẽ vui lắm phải không.
Thế nên...
Đừng khóc nữa nhé.
Hết chương 60.