Editor: Đậu
Hơn giữa tháng 12, khí trời càng ngày càng lạnh, Lâm Triệt đã từ bỏ hoàn toàn ý nghĩ đi ra ngoài, chỉ muốn toàn tâm toàn ý ở nhà trông Husky như trông con. Quý Thừa Tiêu cũng bảo Lâm Triệt ngoan ngoãn ở nhà, không để cậu đến bệnh viện nữa.
“Hahaha, mở cửa mở cửa!” Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc, kèm theo là tiếng gõ cửa rầm rầm.
Lâm Triệt ở nhà sắp chán muốn chết nhất thời sáng mắt, lê dép chạy ra mở cửa.
“Ái dà, vào cửa đúng là ấm quá trời đất, ngoài kia đóng băng chết anh!” Lê Hình ôm tay run run, tùy tiện cởi giày bước vào, đằng sau còn có Cận Thần mặc jacket xanh đậm.
Lâm Triệt cảm nhận được luồng gió lạnh đi vào cùng hai người, cậu hơi hối hận đã mở cửa cho họ.
“Hôm nay ngoài trời bao nhiêu độ? Dưới 0 hả?” Lâm Triệt lập tức đóng cửa lại, run rẩy bước nhanh vào phòng khách.
“Âm 5 độ! Mẹ nó, năm nay sao lạnh dữ thế, theo tốc độ này đến lúc ăn Tết chắc cũng phải âm mười mấy độ!” Lê Hình cởi áo khoác ném qua một bên, khom lưng ôm Husky lên giỡn.
Lâm Triệt xuống nhà bếp rót mấy ly nước ấm để lên bàn, “Mấy ngày nay các anh chơi ở đâu?”
“Nhật Bản, tắm suối nước nóng tiện ôm mấy chị em, nhiệt độ ấm áp hơn ở đây, thật sự không muốn ở đây, ông sắp bị đông thành cây gậy rồi!” Lê Hình nhe răng lè lưỡi nói cường điệu.
Cận Thần uống ngụm nước, giật Em Trai lại,“Không phải sắp đến Giáng Sinh sao, vốn còn tính đi đâu đó thêm một lúc nữa mới về.”
“Giáng Sinh có gì quan trọng hả, các anh còn chờ về nhà để cha mẹ chuẩn bị quà Giáng Sinh cho hay sao?” Lâm Triệt buồn cười hỏi.
Không phải có người nói lễ Giáng Sinh là lễ của tình nhân à, cẩu độc thân đâu liên quan.
“Mẹ, tiểu Triệt Triệt, em biết sinh nhật Thừa Tiêu ngày mấy không?” Lê Hình lườm.
“Biết chứ, ngày 24 tháng 12... Vãi.” Lâm Triệt mới phản ứng ra được.
Lê Hình cười: “Em đỉnh quá, đến giờ mới phản ứng, ngốc chết mất hahaha. Sinh nhật hàng năm của Thừa Tiêu bọn anh đều tổ chức tiệc ở (1987), làm ngày 25.”
“Sao không làm ngày 24?” Lâm Triệt hỏi.
Cận Thần gãi đầu Husky, “Thật ra cũng có thể nói Thừa Tiêu sinh ngày 25, anh nghe dì Tiêu kể, lúc dì sinh Thừa Tiêu bệnh viện báo giờ là 23:59 phút ngày 24, em nói xem giờ có chuẩn không chứ lại, không chừng là giờ linh, mà ngày 25 vừa vặn là lễ Giáng Sinh, tụ tập ăn chơi tí, đêm Giáng Sinh ăn mấy quả táo, lễ Giáng Sinh mới là ngày quan trọng.”
Lâm Triệt thấy rất có đạo lý nên gật đầu, “Anh ấy thật biết sinh, trùng với ngày lễ.”
Lê Hình vỗ đùi cái đét, ra sức gật đầu, “Đúng đúng đúng! Thừa Tiêu cứ như chơi gian lận ấy, ngay cả sinh nhật của cậu ấy em biết không, khi bọn anh còn đi học, đến đêm Giáng Sinh trong lớp mang đến mười mấy quả táo, lần nào cuối cùng chủ nhiệm lớp cũng phải chia cho mọi người ăn, mẹ kiếp tình cảnh lúc đó đúng là, ngày hôm sau thì sô cô la hoa hòe tràn lan đầy trời, làm bạn học của cậu ấy, mười mấy năm qua anh không thiếu sô cô la để ăn.”
Cận Thần đỡ trán, “Thật sự ăn muốn nôn... Rõ ràng anh trông cũng đâu tệ, mà sao lúc đó các cô gái đều chỉ thích Quý Thừa Tiêu, cái tên không có tí hứng thú gì với yêu đương, quá mẹ nó không khoa học..”
“Hahaha cậu thôi đi! Ông đây còn chưa nói mình đẹp trai thì thôi nhà mi dám nói!” Lê Hình cầm gối ôm ném qua.
Cận Thần cúi người hoàn hảo tránh được,“Cậu im miệng đi... Đừng bắt tớ nói ra chuyện cậu theo đuổi hoa khôi trường bị từ chối ra mặt...”
“Đệt! Quần què nhà cậu!”
Lâm Triệt nghĩ chỉ nhìn Cận Thần với Lê Hình cãi nhau hoặc đánh nhau thôi cũng đã rất thú vị, đúng là sinh hoạt lạc thú. Quan hệ của hai người họ tốt đến mức như người yêu nhưng lại không phải, có lẽ chính là kiểu anh em sau khi kết hôn rồi không chừng vẫn lên mặt với nhau.
Lê Hình và Cận Thần ở đến 3, 4 giờ chiều thì đi, bảo là muốn về quán sửa soạn trang trí, dù gì bây giờ ngoài đường cũng ngập tràn không khí Giáng Sinh rồi, quán bar cao cấp dẫn đầu xu hướng trào lưu của hắn cũng không thể bị lạc hậu phải không?
Hai người bọn họ về không bao lâu thì Quý Thừa Tiêu đi làm về, trên bả vai còn đọng lại hoa tuyết chưa tan.
Lâm Triệt bước đến nhẹ nhàng gạt hoa tuyết dính trên tóc anh, “Ngoài trời lại đổ tuyết rồi?”
“Ừ, hơn 5 giờ thì tuyết rơi, nhưng không lớn. Nhanh mặc quần áo vào, dẫn em đi xem phim.” Quý Thừa Tiêu chê tay mình lạnh nên không xoa mặt Lâm Triệt theo thói quen, chỉ giơ tay vỗ lên vai cậu bảo cậu đi thay quần áo.
“Hả phim? Hay quá! Là bộ gần đây rất nổi trên weibo ấy hả?” Lâm Triệt hưng phấn hỏi.
“Ừ, nhanh, mặc nhiều vào, ngoài trời khá lạnh.”
“Biết mà!”
... (kuroneko3026.wp.com)
Trong rạp phim đông đúc ồn ào, có người đứng xếp hàng lấy vé cũng có người ngồi ghế chờ người chờ phim chiếu.
Lâm Triệt ngồi trên ghế vừa chơi điện thoại vừa chờ Quý Thừa Tiêu mua bánh. Vì phòng ngừa ghế bị người chiếm, cậu còn đặc biệt để áo khoác của mình lên vị trí đối diện.
“Cho hỏi ở đây có ai ngồi không?” Một cô gái thấy vị trí đối diện Lâm Triệt không có người, kéo bạn mình lại hỏi.
Lâm Triệt vừa định nói “Có” thì Quý Thừa Tiêu cầm một cái bánh bông lan xinh xắn bước đến, anh cười khẽ thấp giọng nói: “Xin lỗi, có người.”
“Này này, nhanh lại đây, em đói quá...” Lâm Triệt tức thời sáng mắt bảo Quý Thừa Tiêu ngồi xuống đối diện mình.
Hai cô bé vừa thấy Quý Thừa Tiêu thì mặt đỏ bừng, dè dặt nói “Không sao không sao anh ngồi đi”, rồi luyến tiếc rời đi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.
Lâm Triệt trề môi, đưa tay nhận bánh trong tay Quý Thừa Tiêu để lên mặt bàn đen bằng kính, đợi đến khi Quý Thừa Tiêu ngồi xuống, cậu nghiêng người kéo mặt anh, “Anh tự kiêu quá ha, trước mặt mọi người mà dám dụ dỗ con gái...”
“Nào có, anh dụ dỗ em mà.” Quý Thừa Tiêu cười khẽ, kéo tay Lâm Triệt xuống, còn để bên môi hôn một cái.
Dưới ánh đèn ám vàng, Quý Thừa Tiêu hài lòng nhìn Lâm Triệt đỏ mặt.
Lâm Triệt vội vàng rút tay về, như ăn trộm ngó ngàng bốn phía.
Kết quả...
Cậu thấy các cô gái cầm điện thoại lẫn vé xem phim liên tục chụp bên đây.
Mẹ nó.
Lâm Triệt cúi đầu cầm nĩa làm bộ mắt không thấy lòng không nghĩ ăn bánh.
Wow, bánh của rạp phim này cũng ngon đó chứ.
...
Các chị gái à đừng chụp nữa mà, có đèn flash kìa trời ơi!
Chụp cậu thì được! Chụp Quý Thừa Tiêu đối diện thì không được!
Nghĩ vậy, Lâm Triệt đứng phắt dậy, đẩy bên phải Quý Thừa Tiêu, ngồi kẹp anh ở giữa cậu và bức tường khảm pha lê.
Quý Thừa Tiêu buồn cười nhìn động tác của Lâm Triệt, kéo bánh trên bàn qua, “Nhanh ăn đi, không phải đói bụng sao, sắp chiếu phim rồi, xem xong sẽ dẫn em đi ăn.”
Lâm Triệt đắc chí nhướng mày, cậu cảm giác mình thật sự quá lanh trí, rồi cúi đầu tiếp tục ăn bánh.
Đến thời gian phải vào, Quý Thừa Tiêu mua một hộp bỏng nhét vào lòng Lâm Triệt, đưa hai vé ra xong hai người đi thẳng lên hàng 5.
Tìm chỗ ngồi xuống, trên màn hình vẫn đang chiếu quảng cáo, Quý Thừa Tiêu liếc nhìn đồng hồ trên tay, lấy khăn giấy ra cúi đầu cẩn thận lau kính 3D nhân viên rạp chiếu đưa.
Không bao lâu, ánh đèn trong rạp dần giảm xuống, phim bắt đầu sáng lên, Quý Thừa Tiêu đưa kính lau sạch cho Lâm Triệt đeo rồi cũng đeo kính vào.
Bình thường con trai đều thích xem kiểu phim thế này, nhiệt huyết mạo hiểm đánh đấm khoa học viễn tưởng, Lâm Triệt cũng không ngoại lệ, cả bộ phim cậu tựa ra ghế ngồi êm ái dán mắt nhìn màn ảnh không chớp mắt, thỉnh thoảng nhét mấy hạt bỏng vào miệng, đôi lúc còn đưa bỏng đến bên miệng Quý Thừa Tiêu.
Quý Thừa Tiêu nhìn Lâm Triệt xem hăng say thì thấy cậu chọc người không chịu được, cầm hộp bắp trong tay cậu đi rồi nắm chặt tay Lâm Triệt.
Lâm Triệt không phản kháng, thậm chí còn nắm lại tay anh.
Quý Thừa Tiêu chợt nhớ gần nửa tháng trước anh có đi gặp Trương Tuệ Chi, Trương Tuệ Chi hỏi anh: “Thừa Tiêu, cháu yêu A Triệt sao?”
Lúc đó anh trả lời: “Yêu.”
Rồi bà lại hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
“Vẫn luôn yêu.”
Hai câu đó hoàn toàn là sự thật, không có một điểm dối trá. Trên chuyện tình cảm, Quý Thừa Tiêu sẽ không gạt bản thân.
Còn có mấy ngày trước, anh nhân lúc Lâm Triệt không để ý lái xe về thành phố C gặp cha cậu, Lâm Thanh Bình, hai người hẹn gặp ở quán cơm rất bình dân, gọi một bàn đồ ăn và mấy chai rượu đế, lúc đó ông hỏi anh hai câu, câu đầu tiên: “Lâm Triệt thật sự còn sống không?”
Quý Thừa Tiêu trả lời: “Sống, còn sống rất tốt.”
Câu thứ hai Lâm Thanh Bình phân vân rất lâu mới hỏi: “Cậu yêu Lâm Triệt chứ?”
Quý Thừa Tiêu nói cực kỳ chắc nịch: “Cháu có thể chứng minh với bác, cháu yêu em ấy.”
Phương thức giữa đàn ông rất đơn giản, hỏi xong hai câu đó Lâm Thanh Bình không nói thêm gì, hai người uống rượu với nhau, Quý Thừa Tiêu đã lâu không uống cũng thống khoái uống một bữa, thời điểm say chếch choáng anh nghe thấy Lâm Thanh Bình nói: “Nguyên Đán đến nhà cùng ăn bữa cơm đi.”
Lâm Triệt đang xem phim thì cảm nhận bàn tay đang nắm tay mình khẽ siết lại, cậu nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Quý Thừa Tiêu.
Quý Thừa Tiêu chỉ lẳng lặng nhìn cậu, rồi nghiêng người qua ghé vào tai Lâm Triệt thầm thì: “Anh yêu em.”
Trên màn ảnh đang chiếu cảnh nữ chính và nam chính tỏ lòng trong thời khắc hoạn nạn biết chân tình, nam chính thương tích và máu dính đầy người thâm tình nhìn nữ chính, khàn giọng nói: “My heart only you one person unique. I love you.” (Trái tim anh chỉ thuộc về một người duy nhất. Anh yêu em.)
Lâm Triệt bật cười, nắm chặt tay Quý Thừa Tiêu.
“Em cũng vậy.”
“Em cũng yêu anh.”