Editor: Đậu
Hiện giờ Lâm Triệt căng thẳng không thua gì lần đầu cậu thi Tiếng Anh không đạt điểm chuẩn bị mời phụ huynh hồi tiểu học.
Vốn dĩ chuyện về nhà sẽ làm người ta cực kỳ kích động, nhưng bình tĩnh lại thì vô cùng xoắn quẩy, căng thẳng và lo lắng.
Hôm nay là giao thừa, buổi trưa Lâm Triệt cùng ăn một bữa thịnh soạn với gia đình Quý Thừa Tiêu xong, đến chiều anh lái xe chở cậu về thành phố C.
“Quý Thừa Tiêu... Cha mẹ em sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài đâu nhỉ... Vừa về đã dẫn đàn ông theo, quá...” Lâm Triệt xoắn xuýt nắm tóc, liếc mắt nhìn Quý Thừa Tiêu đang hạ cửa kính đưa phí xe cho nhân viên trạm thu phí.
Đóng cửa xe, Quý Thừa Tiêu quay qua xoa đầu Lâm Triệt, “Đừng lo, không sao đâu.”
Lâm Triệt vặn xoắn ngón tay, nhìn ngoài trời đổ tuyết càng lớn, trong lòng càng không yên ổn.
Chuyến đi mất hơn hai tiếng, nhưng với Lâm Triệt lại cực kỳ ngắn ngủi, ngắn đến mức cậu vẫn chưa sắp xếp xong tâm tình mà xe đã lái đến dưới lầu nhà cậu.
Ngôi nhà trong trí nhớ, vách tường thoáng nứt nẻ, bên cạnh hành lang còn để một chậu hoa chỉ còn lại bùn đất, mỗi sáng lại có vài đứa bé vứt hộp sữa uống không hết vào đó.
Tất thảy đều thân quen như trong ký ức, tựa như một giây trước còn hoài niệm mà bây giờ lại hiện rõ trước mắt.
Thềm xi măng ở trước lối vào hành lang là do bị công nhân đào hố để lắp đường ống dẫn khí tự nhiên lúc cậu còn nhỏ, cha cậu không nhìn nổi nên tự đi mua một bịch cát vàng và bao xi măng về trát, không bằng phẳng đẹp mắt lắm nhưng cuối cùng cũng xem như lấp bằng đường đi. Mỗi lần đến chỗ này, Lâm Triệt đều có suy nghĩ đây là do cha cậu lấp, vậy thì địa bàn này cũng chính là nhà cậu.
Mặc kệ những người cùng sống trong tòa nhà.
“Đi xuống nào,“ Quý Thừa Tiêu mở cửa xe ra, “Đừng để họ chờ cuống lên.”
Lâm Triệt ngẩng đầu, trầm mặc nhìn Quý Thừa Tiêu.
Quý Thừa Tiêu nhìn vành mắt đỏ hoe của Lâm Triệt, anh xoa đầu tóc mềm mại của cậu: “Không cần phải sợ.”
“Họ rất yêu em.”
Lâm Triệt chững lại, quay đầu qua phía kia cửa kính mở lớn mắt, cố gắng kìm nén chua xót trong mắt lại.
Bước qua thềm xi măng không cùng màu sắc với xung quanh, đi lên từng bậc từng bậc thang xám nhỏ, Lâm Triệt không nén được run run tay.
Quý Thừa Tiêu cúi đầu nhìn Lâm Triệt, chỉnh trang lại cổ áo quần áo cho cậu, rồi nắm chặt tay cậu, nhận hết toàn bộ kinh hoảng và bất an của cậu vào lòng bàn tay.
Tầng năm, căn hộ bên trái chính là nhà cậu.
Nhà... cậu.
Trên cửa chống trộm vốn có dán một tờ chữ “Phúc”, nhưng không biết bị người xé đi từ lúc nào, chỉ còn lại dấu tờ giấy đỏ dán keo không được xé sạch. Lâm Triệt lướt tay trên dấu vết loang lổ ấy, tựa như có thể cảm nhận được sự bi thương và đau khổ của người đã xé nó đi.
“Cha nó à, tôi có nên gọi điện cho Thừa Tiêu không, sao giờ này rồi mà bọn nhỏ còn chưa về?” Cách qua tấm cửa hiệu quả cách âm không tốt, từ trong nhà mơ hồ truyền ra giọng nói bất an của phụ nữ.
Trong nhà lào xào mấy tiếng, giọng đàn ông vang lên: “Tôi xuống dưới lầu nhìn.”
Rồi cửa nhà bị mở ra từ bên trong.
Lâm Triệt đối mặt với ánh mắt của người đó.
“Cha...”
Lâm Thanh Bình chấn động, sống hơn nửa đời người mà ông chưa từng nghe thấy giọng nói nào êm tai đến vậy.
Lâm Triệt nhìn hai bên tóc mai ông lốm đốm hoa râm, trán càng hằn nếp nhăn, mặc áo khoác xám đen, cậu nhất thời xấu hổ đến không còn mặt mũi.
Trong phòng yên tĩnh hai giây, ngay sau đó là tiếng đồ vật rơi xuống đất, kế tiếp là tiếng bước chân vội vàng.
“A Triệt đó hả?”
Quý Thừa Tiêu nắm tay Lâm Triệt đi vào, trở tay cài cửa lại.
“Mẹ, con...” Lâm Triệt nắm chặt tay Quý Thừa Tiêu, trong phút chốc không biết nên nói bắt đầu từ đâu.
Trương Tuệ Chi kích động ôm Lâm Triệt, sờ lên mặt cậu thân thiết: “Đừng nói, cha mẹ đều biết cả rồi, để mẹ nhìn con có gầy đi không, ở một mình ngoài kia khó chịu lắm phải không, A Triệt đừng sợ, nào, để mẹ ngắm con...”
Lâm Triệt ôm Trương Tuệ Chi, tim như bị người bóp nghẹt.
Cậu thật sự rất khó chịu.
Ban đầu, Lâm Triệt nhìn thấy khung cảnh gia đình Quý Thừa Tiêu quây quần ăn điểm tâm thì rất khó chịu, cậu chỉ có thể ngồi xổm dưới bàn nhìn con mèo con chó ăn thì rất khó chịu, không ai thấy được sự khó chịu của cậu, cậu ở vào trạng thái là người mà không phải người cũng rất khó chịu, cậu không muốn chết cậu muốn về nhà thật sự rất khó chịu.
Lâm Thanh Bình gật đầu với Quý Thừa Tiêu, nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Triệt rồi đi xuống nhà bếp. Lúc rửa táo trong bồn, Lâm Thanh Bình lẩm nhẩm: “Trở về là được rồi, trở về là được rồi...”
Lâm Thanh ở trong phòng nghe thấy tiếng động, nhẹ đặt tấm hình xuống tủ đầu giường, lẳng lặng ngồi trên giường một lúc, đôi mắt vây kín sự thâm trầm đen như mực.
Mãi lúc sau, Lâm Thanh mới đứng dậy, đẩy cửa phòng bước ra.
Vẫn là dáng vẻ trong ký ức, ăn uống không tệ, khí sắc vui vẻ, xem ra vô cùng khỏe mạnh, hơi mập lên, dường như còn cao hơn... Quý Thừa Tiêu đối xử với em ấy rất tốt.
Lâm Triệt thấy Lâm Thanh bước ra, cậu vui mừng chạy lại: “Anh!”
Lâm Thanh im lặng nhìn Lâm Triệt, khóe miệng dần cong lên ý cười: “A Triệt à...”
“Anh! Anh lại đẹp trai trở lại rồi!” Lâm Triệt nói lấy lòng, đẩy tay Lâm Thanh.
Lâm Thanh kìm nén nỗi kích động dang rộng tay ôm Lâm Triệt vào lòng, y siết chặt ngón tay rồi từ từ thả lỏng, cuối cùng, chỉ xoa đầu Lâm Triệt: “Ăn cơm thôi, chắc đói rồi phải không? Cha có làm sườn xào chua ngọt với thịt kho tàu, món em thích ăn.”
Quý Thừa Tiêu để mặc Trương Tuệ Chi kéo tay mình cười vui vẻ đi xuống nhà bếp, nhưng vẫn dán mắt nhìn Lâm Thanh đang cười cay đắng.
Lâm Thanh, cảm ơn tình yêu thương anh dành cho Lâm Triệt.
Nhưng sau này, chăm sóc Lâm Triệt là chuyện của tôi.