Lúc này, cả người Đinh Tam cứng đờ, tay phải cầm súng lục run rẩy kịch liệt.
“Cậu… điều này, điều này sao có thể?”
Đinh Tam chật vật xoay người thì thấy Dương Chấn đang cười híp mắt nhìn mình chằm chằm, khóe miệng còn mang theo vẻ giễu cợt.
Không chỉ Đinh Tam, mọi người ở đây đều trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn Dương Chấn.
Tránh được đạn?
Điều này sao có thể?
Cho dù là Hoàng Chung vẫn luôn ngồi ở vị trí đầu, giờ ánh mắt cũng đầy vẻ khó tin.
Nhà họ Hoàng không phải không có cao thủ có thể tránh đạn, nhưng còn trẻ như Dương Chấn, thật đúng là không có.
Đừng nói nhà họ Hoàng, toàn bộ Yên Đô, cũng chưa từng nghe nói.
Cường giả cấp bậc này, chỉ cần cậu bằng lòng, bất kỳ gia tộc mạnh nào của Bát môn Yên Đô đều sẽ lấy lễ để tiếp đón.
Mạnh Hoành Nghiệp bên cạnh Hoàng Chung, đứng ngồi không yên, ông ta cảm giác được nguy cơ hết sức rõ ràng.
Từ khi ông ta chọn đi theo nhà họ Hoàng, đến bức Dương Chấn ra mặt, thì giữa nhà họ Mạnh và Dương Chấn cũng chỉ có thể một bên sống sót.
Bây giờ, rõ ràng nhà họ Hoàng quyết định từ bỏ nhà họ Mạnh, lại còn nâng đỡ nhà họ Ninh thăng tiến.
Dù cuối cùng chiến thắng chính là nhà họ Hoàng, chỉ sợ sau này nhà họ Mạnh cũng phải núp dưới bóng nhà họ Ninh mà thôi.
Mà phía nhà họ Ninh, sắc mặt Ninh Trí Viễn hết sức khó coi.
“Thằng khốn, rốt cuộc mày là quái vật gì?”
Tay cầm súng của Đinh Tam run lẩy bẩy.
Nhưng Dương Chấn không hề đáp lại, mà chợt cất bước đi về phía Đinh Tam.
Mỗi bước đi của anh khiến trong lòng Đinh Tam sợ hãi thêm một phần.
Khi Dương Chấn đi đến trước mặt Đinh Tam thì lưng Đinh Tam đã ướt đẫm mồ hôi.
“Chẳng lẽ ông còn chưa nghe rõ lời tôi sao? Thứ đồ chơi này vô dụng đối với tôi.”
Dương Chấn vẻ mặt bình tĩnh nói: “Huống hồ, ông đã dùng đến viên đạn cuối cùng rồi.”
Dứt lời, anh đưa tay nắm lấy khẩu súng lục nặng nề đen nhánh đó.
Đinh Tam vốn không còn sức chống cực nào, bị Dương Chấn cướp mất khẩu súng.
“Rắc rắc rắc…”
Khi Đinh Tam còn đang khiếp sợ, khẩu súng trong tay Dương Chấn như là đồ chơi, bung ra trong chớp mắt Mọi người chỉ thấy một đống linh kiện tung tóe trên mặt đất.
Nhưng Đinh Tam cách Dương Chấn gần nhất, đã nhìn thấy rõ ràng, khẩu súng được chế tạo bằng thép tinh luyện kia không phải được Dương Chấn tháo dỡ như bình thường mà là bẻ ra, khiến cho biến hình, nên mới biến thành một đống linh kiện.
Những người khác tưởng chỉ trong thời chớp mắt ngắn ngủi Dương Chấn đã một tay tháo dỡ một vũ khí nóng tinh xảo.
“Cậu không phải người!”
“Cậu là quái vật!”
“Xin cậu đừng giết tôi, tôi cam đoan, đời này sẽ không sử dụng vũ khí nóng nữa.”
“Mọi hành động của tôi đều do nhà họ Ninh sai khiến, đừng giết tôi, xin ngươi đừng giết tôi!”
“Bịch” một tiếng, Đinh Tam quỳ gối dưới chân Dương Chấn, vội vàng cầu khẩn.
Tới lúc này, ông ta mới biết được, Dương Chấn mạnh đến mức nào, dù vũ khí nóng của ông ta có đầy đạn thì cũng không giết được Dương Chấn.
Lúc này, ông ta chỉ muốn sống sót.
Cái gì tôn nghiêm?
Cái gì đạo đức nghề nghiệp?
Cái gì hứa hẹn với nhà họ Ninh?
Đều không đáng tiền bằng mạng mình.
Ninh Trí Viễn vẻ mặt sửng sốt, Liễu Thanh và Đinh Tam chính là chỗ dựa của ông ta.
Một cường giả võ đạo, một cường giả vũ khí nóng.
Nhưng hôm nay, một người bị giết.
Một người quỳ gối dưới chân Dương Chấn, dập đầu cầu xin tha thứ.
Đây đúng là cú tát mạnh vào mặt ông ta, lại còn ngay trước nhiều người đứng đầu nhà quyền thế như vậy.
“Cho tôi một lý do không giết ông.”
Dương Chấn vẻ mặt bình tĩnh nhìn xem bóng dáng đang quỳ gối dưới chân mình nói.
Đinh Tam bỗng ngẩng đầu, dù trên trán đã đập ra máu tươi, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy vui mừng, vì từ lời của Dương Chấn, ông ta thấy được hi vọng sống sót.
“Kỹ thuật bắn súng của tôi vô địch, chỉ cần ngài không giết tôi thì sau này tôi sẽ luôn bên cạnh bảo vệ ngài.”
Đinh Tam vội nói.
Dương Chấn khinh thường bật cười: “Ông cho rằng, tôi cần ông bảo vệ sao?”
Đinh Tam sững sờ, nghĩ đến sự khủng bố của Dương Chấn, lại vội nói: “Ngài cần tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó.”
Dương Chấn cười cười, ánh mắt bỗng nhiên dừng trên người Ninh Thành Vũ.
Ninh Thành Vũ đã sớm bị dọa đến cả người run rẩy, không biết làm thế nào.
Lúc này, thấy Dương Chấn nhìn mình, anh ta suýt chút nữa thì hồn phi phách tán.
“Giết anh ta!”
Dương Chấn bỗng nhiên mở miệng.
Tất nhiên Đinh Tam hiểu Dương Chấn đang nói với mình.
Vẻ mặt ông ta đầy vui mừng, Dương Chấn bảo hắn động thủ với Ninh Thành Vũ, tất nhiên là muốn thả cho ông ta một con đường sống.
“Thằng nhãi, mày dám đắc tội Ngài Dương, mày chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.”
Đôi mắt Đinh Tam tràn đầy sát ý mãnh liệt.
“Đinh Tam, ông muốn làm gì?”
Thấy Đinh Tam lần nữa lấy một vũ khí nóng tinh xảo, sắc mặt Ninh Trí Viễn lập tức đại biến, gầm lên một tiếng.
Đinh Tam cười lạnh: “Người đứng đầu nhà họ Ninh, cũng đã đến mức này rồi, ông còn định chết bảo vệ một tên vô dụng sao?”
“Dù nó có vô dụng nữa thì cũng là người nhà họ Ninh tôi.”
Ninh Trí Viễn tức giận nói.
“Là người nhà họ Ninh thì thế nào?”
Đinh Tam lạnh lùng nói, lập tức đưa tay, họng súng đen ngòm, nhắm ngay ấn đường Ninh Thành Vũ.
“Đừng!”
Ninh Thành Vũ bị dọa cuống quýt sợ hãi “Bịch” một tiếng, quỳ trên mặt đất.
“Ngài Dương, tôi biết sai rồi, tôi không nên đập xe của ngài, không nên sai Phùng Nghĩa Cần đi giết ngài, không nên khiêu khích ngài.”
“Tôi thật biết sai rồi, cầu xin ngài tôi cho ta một con đường sống.”
“Sau này, tôi chính là một con chó bên cạnh ngài, ngài bảo tôi cắn ai, tôi sẽ cắn người đó.”
Ninh Thành Vũ vừa dập đầu, vừa cầu khẩn.
Mặt Ninh Trí Viễn tím lại, mình còn đang suy nghĩ biện pháp cứu Ninh Thành Vũ, Ninh Thành Vũ lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Điều này còn khiến ông ta mất mặt hơn cả Đinh Tam quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Người của các gia tộc lớn xung quanh đều vẻ mặt kinh ngạc, hầu hết đều nhìn về phía Nhà họ Ninh, vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Giết!”
Dương Chấn bỗng ra lệnh một tiếng.
“Pằng!”
Đinh Tam không hề do dự nổ súng, đạn nóng bỏng ghim vào giữa ấn đường Ninh Thành Vũ.
Vẻ mặt sợ hãi của Ninh Thành Vũ lập tức dừng lại, cơ thể đổ thẳng xuống vũng máu.
Nơi đây lặng ngắt như tờ.
Siêu xạ thủ nhà họ Ninh lại giết người nhà họ Ninh.
“Ngài Dương, tôi đã theo lệnh ngài giết chết đồ khốn này, ngài còn muốn ai chết? Tôi giết giúp ngài!”
Đinh Tam vẻ mặt lấy lòng nhìn Dương Chấn nói.
Từng người nhà họ Ninh sắc mặt tái mét, Đinh Tam nổ súng vào Ninh Thành Vũ chẳng khách nào tát đám người nhà họ Ninh một bạt tai.
Dương Chấn không thèm nhìn Đinh Tam, quay người trở lại chỗ ngồi của mình, cầm lên một bình Long Tỉnh Tây Hồ tốt nhất.
“Róc rách” một tiếng, rót cho mình một cốc đầy, khẽ nhấp một ngụm.
“Người đứng đầu nhà họ Phùng, Ninh Thành Vũ giết con trai ông, nhưng lại không bằng lòng trả cong bằng cho ông, nên tôi đã đòi giúp ông rồi, chuyện còn lại, ông hãy tự mình xử lý.”
Dương Chấn hờ hững nhìn Phùng Toàn một chút nói.
Phùng Toàn vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Chấn, trước mặt mọi người giết chết cao thủ hàng đầu nhà họ Ninh, bây giờ lại sai siêu xạ thủ đứng đầu nhà họ Ninh giết chết Ninh Thành Vũ.
Ông ta không thể tin nổi, chuyện mà cả tỉnh Giang Bình lớn như vậy cũng không ai làm được, lại được thực hiện bởi một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi.
Không chỉ là Phùng Toàn, những phe phái khác đều thầm nghĩ như nhau.
Ninh Trí Viễn đứng tại chỗ, mặt mũi tràn đầy tức giận, hận không thể giết chết Dương Chấn.
Ngay cả cao thủ mạnh nhất Nhà họ Ninh cũng đã bị giết, nhà họ Ninh còn có ai có thể làm gì được Dương Chấn?
Lúc này, Mạnh Hoành Nghiệp, người đứng đầu nhà họ Mạnh đỉnh cao ở tỉnh Giang Bình cũng không được tự nhiên.
Dương Chấn một thân một mình, có thể chống lại nhà họ Ninh, điều này chẳng phải cũng có nghĩa Dương Chấn cũng có thể chống lại nhà họ Mạnh sao?
Ông ta len lén liếc mắt nhìn Hoàng Chung, chỉ thấy Hoàng Chung vẫn ngồi ở vị trí đầu, nhưng đáy mắt có vẻ tối lại.
Người trung niên phía sau lưng Hoàng Chung không hề nổi bật nhưng cũng như đang lâm đại địch, cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Chấn.
“Nhãi con, cậu không khỏi quá phách lối rồi?”
Đúng lúc này, Hoàng Chung rốt cục mở miệng, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm Dương Chấn.
Nếu ông ta còn không ra mặt, e là chuyến đi Giang Bình lần này sẽ công cốc mà trở về rồi.
“Ông đang tính toán cái gì? Lão già từ nơi khác đến, chuyện của tỉnh Giang Bình đâu đến phiên ông đến nhúng tay?”
Dương Chấn gay gắt nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Hoàng Chung.