Giờ vẻ mặt Diệp Kế Tông vô tình, nhưng lời nói còn tuyệt tình hơn.
Cả người Diệp Mạn lảo đảo, lùi về sau mấy bước, sắc mặt cực kỳ trắng bệch.
“Một đứa con gái như con cũng muốn làm gia chủ nhà họ Diệp, con nghĩ con có thể à?”
Diệp Kế Tông liên tục gầm lên, từng bước áp sát Diệp Mạn.
Mỗi lần ông bước lên áp sát, Diệp Mạn lại lùi một bước, hai mắt đỏ hoe, tràn đầy tuyệt vọng.
“Rõ ràng ba đã nói, chỉ cần trong vòng một tuần, con có thể khôi phục mối quan hệ giữa Dương Chấn và nhà họ Diệp, thì ba sẽ giao vị trí gia chủ cho con mà.”
Diệp Mạn cố nén không rơi nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Diệp Kế Tông chất vấn.
“Ha ha!”
Diệp Kế Tông cười chế giễu, khinh thường nói: “Ba đường đường là gia chủ nhà họ Diệp, sao có thể sinh ra đứa con gái ngu xuẩn như con? Giao vị trí gia chủ cho con? Con nghĩ con có thể à?”
Bùm!
Diệp Mạn chỉ cảm thấy đầu mình nổ tung, đến giờ bà mới chợt vỡ lẽ, Diệp Kế Tông chưa từng muốn giao vị trí gia chủ cho bà.
E rằng ông ta cũng chưa từng muốn giao chút quyền lực nào trong nhà họ Diệp cho bà.
Tất cả đều là lợi dụng.
Giống như hai mươi mấy năm trước, Diệp Kế Tông ngăn cản bà ở bên người đàn ông mà bà yêu, vì muốn lợi dụng bà liên hôn, để kiếm được lợi ích lớn hơn cho nhà họ Diệp.
Rồi Diệp Kế Tông hạ lệnh giết người đàn ông mà bà yêu, cũng chỉ vì lợi ích gia tộc.
Thậm chí còn vu khống người đàn ông mà bà yêu, để bà căm hận người đã trả giá bằng cả tính mạng vì bà nhiều năm như vậy.
Chẳng phải mọi chuyện đều là vì lợi ích gia tộc à?
“Hóa ra, mọi thứ đều là giả, ba nói sẽ giao vị trí gia chủ cho con, chẳng qua là để lợi dụng quan hệ giữa con và Dương Chấn.”
“Kể cả những lời ba từng nói với Dương Chấn lúc trước, chỉ cần cậu ta đồng ý dẫn con gái con về nhận tổ quy tông, sẽ cho cậu ta làm gia chủ nhà họ Diệp, thật ra là ba đang lừa cậu ta.”
“Ba chỉ muốn lợi dụng thực lực của Dương Chấn, để trục lợi cho nhà họ Diệp.”
“Giờ người trong Hiệp hội Võ đạo tới tuyên bố muốn giết Dương Chấn, ba cảm thấy cậu ta chết chắc rồi, không còn giá trị lợi dụng nào nữa, nên mới đối xử với con như vậy.”
“Ba thân yêu của con, con nói đúng chứ?”
Diệp Mạn mỉa mai nói, tia tình cảm duy nhất đối với Diệp Kế Tông ở dưới đáy mắt cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng sâu không thấy đáy.
Diệp Kế Tông hừ lạnh: “Con vẫn chưa ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa, không sai, thằng nhãi đó dám giết Bát Gia Hiệp hội Võ đạo, nên chết là cái chắc.”
Quả thật đây là suy nghĩ trong lòng Diệp Kế Tông.
Ông biết Dương Chấn rất lợi hại, nhưng nếu so sánh thì Hiệp hội Võ đạo vẫn mạnh hơn.
Cho dù hôm nay Dương Chấn có thể sống sót khỏi tay Bạo Quân, thậm chí là giết ông ta, nhưng vậy thì sao?
Bất luận là Cửu Gia hay Bát Gia từng bị Dương Chấn giết, cứ xem như Bạo Quân bị anh giết, thì Hiệp hội Võ đạo vẫn còn cường giả mạnh hơn.
Ngay cả Yên Đô Bát Môn cùng hợp sức, chưa chắc đã có thể đánh bại Hiệp hội Võ đạo, thì làm sao bọn họ không thể đối phó được một Dương Chấn?
Người nhà họ Diệp đều sửng sốt, bọn họ vốn tưởng rằng trước đây Diệp Kế Tông thật sự muốn giao vị trí gia chủ cho Dương Chấn và Diệp Mạn, nhưng giờ họ mới biết, mọi thứ đều là giả.
Giờ người kích động nhất là Diệp Thương và Diệp Vô Song.
Vì muốn giết Dương Chấn, nên Diệp Thương mới bị cách chức người thừa kế, giờ Diệp Kế Tông đã hoàn toàn vứt bỏ Dương Chấn, vậy chẳng phải vị trí người thừa kế của ông sẽ được khôi phục à?
Còn Diệp Vô Song kích động là vì, Diệp Kế Tông đã vứt bỏ Dương Chấn, Diệp Thương cũng bị cách chức người thừa kế, Diệp Mạn thì hoàn toàn thất thế, nên vị trí này chỉ có thể thuộc về anh.
Trong lúc hai người ôm ấp từng ý đồ xấu, thì Diệp Mạn lại bi thương.
“Ba chắc chắn, người thất bại cuối cùng là Dương Chấn?”
Một lúc sau, tâm trạng Diệp Mạn bỗng trở nên bình ổn, mặt không cảm xúc, lạnh lùng nhìn Diệp Kế Tông hỏi.
Diệp Kế Tông nhíu mày nói: “Ba thừa nhận cậu ta rất mạnh, nhưng ba càng biết rõ Hiệp hội Võ đạo đáng sợ đến cỡ nào, chẳng lẽ con cho rằng, ngay cả Hiệp hội Võ đạo, cũng không đối phó được Dương Chấn?”
“Con mong ba sẽ không hối hận về quyết định ngu xuẩn của mình.” Diệp Mạn lạnh lùng nói.
Từ lúc Bạo Quân xuất hiện, Diệp Mạn vốn đã mất hết niềm tin vào Dương Chấn, nhưng giờ bà bỗng dấy lên lòng tin vào anh.
“Câu nói của bà làm tôi rất khó chịu.”
Đúng lúc này, một giọng nói đầy lạnh lẽo, vang dội như tiếng sét bỗng gầm lên: “Nửa tiếng đã trôi qua, mà thằng nhãi đó vẫn chưa đến, nên bà chỉ còn con đường chết.”
Giờ Bạo Quân như một vị thần, thân hình to lớn gần hai mét tràn đầy uy lực.
Chỉ thấy ông ta sải bước về phía trước, nháy mắt đã đi tới trước mặt Diệp Mạn, rồi bóp cổ bà ta.
Thân hình nhỏ nhắn của Diệp Mạn bị ông ta nhấc thẳng lên như xách một chú gà con.
Tay chân bà không ngừng quơ quào trong không khí, trên mặt chỉ còn lại nỗi sợ hãi nồng đậm, ánh mắt vô thức nhìn về phía Diệp Kế Tông, con ngươi còn mang theo chút cầu xin.
Nhưng Diệp Kế Tông chỉ hờ hững liếc nhìn Diệp Mạn, không hề có ý định cầu xin.
Lúc này, trong đầu Diệp Mạn lại thoáng qua những hình ảnh quen thuộc.
Hơn 20 năm trước, trong một đêm hè, lúc đó bà chỉ là cô gái khoảng 20 tuổi, bị mấy tên lưu manh đùa bỡn, muốn cưỡng ép dẫn bà rời đi.
Bà ra sức cầu cứu người đi đường, nhưng trong dòng người tấp nập lại chẳng có ai đứng ra giúp bà.
Đúng lúc đó, một chàng trai ăn mặc giản dị, trên vai còn đeo một chiếc túi vải rất lớn bỗng xuất hiện, tức giận quát: “Mấy người đang làm gì đấy?”
Chàng trai đó khoảng 20 tuổi, có gương mặt non nớt, quần áo trên người còn chắp mấy miếng vá, chân mang một đôi giày vải màu đen, giọng nói đậm chất địa phương.
“Nếu mày không muốn chết thì cút đi! Đừng chen vào việc người khác.”
Mấy tên lưu manh gầm lên uy hiếp.
“Cứu tôi với! Xin anh hãy cứu tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp anh!”
Diệp Mạn lớn tiếng cầu xin.
Ánh mắt chàng trai hiện rõ vẻ do dự, nhìn cách ăn mặc của người này thì biết mới đặt chân lên thành phố lớn, nhưng tận mắt nhìn thấy mấy tên lưu manh trêu chọc nữ sinh, cuối cùng một người có tính thuần phác như anh ta vẫn hạ quyết tâm, chen vào việc này.
“Mấy người buông cô ấy ra!”
Chàng trai bỏ hành lý xuống, đi về phía Diệp Mạn, ánh mắt anh ta hiện rõ vẻ sợ hãi.
“Tên nhà quê này từ đâu tới vậy, dám chen vào chuyện của ông đây, xử nó cho tao!”
Tên cầm đầu quát, rồi ba tên lưu manh còn lại cùng xông lên.
Chàng trai nhất thời bị vật ngã xuống đất, mặt đầy máu.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát bỗng vang lên, mấy tên lưu manh nghe vậy vội bỏ chạy.
Cũng vì màn cứu giúp này, mà hai người đã kết duyên với nhau.
Rồi hai người dần dần thân quen, năm tháng dần trôi qua, đôi nam nữ không khỏi nảy sinh tình cảm.
Cho đến sau này, Diệp Mạn mang thai, bỏ trốn cùng chàng trai đó.
Rồi chàng trai đó biết được thân phận của Diệp Mạn, vì muốn cho bà một cuộc sống hạnh phúc, người đó đã chủ động tới gặp Diệp Kế Tông, muốn nhận được lời chúc phúc từ ông ta.
Ai ngờ chuyến đi này mãi mãi không quay về, ngược lại còn bỏ mạng ở nhà họ Diệp, thậm chí còn bị nhà họ Diệp vu khống, để Diệp Mạn hận ông nhiều năm như vậy.
Nhớ lại những chuyện này, khóe mắt Diệp Mạn bỗng chảy nước mắt, ẩn chứa nỗi nhớ về người mình và sự thiếu thốn dành cho con gái.
Bà thầm thề rằng, nếu có kiếp sau, dù phải làm trâu làm ngựa, bà cũng phải ở bên con gái, vì Tần Nhã không phải con của mình bà, mà cô còn là dòng dõi duy nhất mà người đó để lại trên cõi đời này.
“Bà hãy chết đi!”
Ánh mắt Bạo Quân hờ hững, như sắp bẻ gãy cổ một con gà.
“Nếu bà ta chết thì toàn bộ Hiệp hội Võ đạo sẽ phải chôn cùng bà ta!”
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng lạnh lùng bỗng vang lên.
Mặt trăng trời thu ở trên cao, chiếu ánh sáng lạnh lẽo xuống mặt đất.
Trong bóng tối, một dáng người thẳng tắp, đang sải bước đi tới, như giẫm lên âm thanh chết chóc.