Quả nhiên là Lê Triết, một mình bước ra từ trong chiếc Rolls Royce dáng dài.
“Vậy mà thật sự là gia chủ của nhà họ Lê, Lê Triết!”
“Người trẻ tuổi này, sợ rằng thật sự gây ra chuyện lớn rồi, nhà họ Lê hiện nay thanh thế đang thịnh, nhà họ Thái sau khi bị nhà họ Trần thay thế, nhà họ Lê ẩn ẩn có thề trở thành đệ nhát hào môn dưới Yên Đô Bát Môn.”
“Nghe nói, nhà họ Lê đã liên hợp với bốn gia tộc khác, thành lập một liên minh năm gia tộc, Lê Triết chính là minh chủ của liên minh này.”
Khi người xung quanh nhìn tháy Lê Triết, đều mang vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng bàn luận.
Lê Chí Khuê và mẹ Quân đều mừng như điên, mẹ Quân mặt mày hung hăng nói: “Anh vừa rồi không phải là rất hung hăng sao?
Bây giờ tiếp tục đi!”
“Anh ta đã bị dọa tè ra quân rồi, còn dám tiếp tục cái rắm! Nhà họ Lê chúng tôi hiện nay là đệ nhát hào môn dưới Yên Đô Bát Môn, ba tôi thân là gia chủ của nhà họ Lê, ai dám đắc tội!”
Lê Chí Khuê mặt mày kiêu ngạo nói.
Dương Chấn lại mang vẻ trêu tức nhìn Lê Chí Khuê nói: “Ngộ nhỡ, ba anh đến xử lý anh thì sao?”
“Thằng này, đã đến lúc này, anh còn dám ra vẻ ở trước mặt tôi?”
Lê Chí Khuê tức giận nói: “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng nữa, lập tức quỳ xuống cầu xin tôi, có lẽ anh còn có đường sống!”
Dương Chấn nhìn Lê Chí Khuê đầy sự khinh thường, sau đó ánh mắt nhìn sang Lê Triết đang vội vàng chạy đến.
Lúc này, Lê Triết mặt mày lo lắng, chạy thẳng đền.
“Ba! Ba cuối cùng cũng đến rồi, chính là tên này, anh ta to mồm muốn giết con, còn nói cho dù ba đến, cũng không dám động vào một ngón tay của anh ta, còn gọi nhiều người như vậy tới.”
Lê Chí Khuê vội đi tới nói.
Mẹ Quân cũng đi tới nói: “Ba, tên khốn này có một đứa con gái, chính là tiểu tiện nhân kia, đáng cháu của ba, ba nhất định phải làm chủ cho chúng con!”
“Bóp!”
Lê Triết tát một cái vào mặt của mẹ Quân, mẹ Quân bước chân loạng choạng, trực tiếp ngã ra đắt.
Lúc này, tắt cả mọi người đều sửng sốt.
Lê Triết sao lại tát con dâu của mình một cái?
“Ba! Ba sao lại đánh con?”
Mẹ Quân mặt mày ngây ngốc nói.
“Người tôi đánh chính là cô, cho cái miệng hạ tiện của cô!” Lê Triết phẫn nộ quát.
Lúc này, đừng nói là đánh mẹ Quân, ngay cả tâm tư muốn giết người phụ nữ này cũng có.
“Ba! Rõ ràng là con gái của tên súc sinh đó đánh cháu trai của ba, ba sao lại muốn đánh Ngọc?”
Lê Chí Khuê cũng sốc, mặt mày nghỉ hoặc hỏi.
“Bóp!”
Ai biết, Lê Triết lật tay lại tát một cái, tát vào mặt của Lê Chí Khuê.
*Ông đấy sao lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như mày chứ?”
Trong hai mắt của Lê Triết đã bị lửa giận phủ kín, sau khi tát Lê Chí Khuê một cái, lại đạp vào cước.
Lê Chí Khuê không dám đánh trả, chỉ có thể đỡ, đau đến mức la oai oái: “Ba, ba đánh nhằm rồi! Đánh nhằm rồi! Là con gái của tên khốn đó đánh cháu trai của ba, ba nên đánh anh ta.”
“Mày im miệng cho tao!”
Lê Triết đều sắp tức điên rồi, đối với Lê Chí Khuê chính là một trận đắm đá.
Ông ta trước đó dặn dò Lê Chí Khuê quỳ xuống xin tha, chính là vì để có được sự tha thứ của Dương Chắn, Lê Chí Khuê không những không xin lỗi, ngược lại mở miệng là mắng Dương Chán là đồ khốn.
Mẹ Quân còn mắng con gái của Dương Chấn là tiểu tiện chủng, đây không phải là đáng tìm chết sao?
Dương Chấn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện, từ đầu đền cuối không có nói chuyện.
Mã Tuân giống như một tòa tháp bằng thép, đứng ở bên cạnh Dương Chấn.
Hơn trăm người đàn ông thân hình lực lượng ở xung quanh đều yên lặng đứng ở một bên, chờ đợi mệnh lệnh của Dương Chắn.
Còn những người xem kia, sớm đã ngây dại rồi.
Bọn họ căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì, vốn tưởng Lê Triết đến, Dương Chấn chắc chắn sẽ trả giá, nhưng bây giờ, Dương Chấn vẫn lành lặn đứng ở đó, ngược lại Lê Chí Khuê bị Lê Triệt đấm đá một trận.
Lê Triết cũng ra tay tàn nhẫn, rất nhanh Lê Chí Khuê bị đánh đến mức mặt mày đều là máu.
“Cậu Dương, rất xin lỗi, là tôi không dạy dỗ tốt con trai của tôi!”
Lê Triết lúc này mới đi đến trước mặt Dương Chắn, hơi cúi người nói, trong giọng nói tràn ngập sự van nài: “Cầu xin cậu Dương, có thể tha cho con trai tôi một con đường sống không!”
Đoàng!
Lúc này, chắn động toàn trường!
Lời của Lê Triết, giống như một đạo sắm sét, nỗ vang trong đầu của Lê Chí Khuê và mẹ Quân.
Bọn họ bỗng nhiên có loại cảm giác như đang nằm mơ.
Lê Triết là gia chủ của nhà họ Lê, bây giờ vậy mà cúi đâu xin lỗi Dương Chắn, còn cầu xin Dương Chấn cho Lê Chí Khuê một con đường sống.
Mãi đến lúc này, Lê Chí Khuê mới bỗng dưng ý thức được, Lê Triết tại sao trước đó nghe điện thoại thì kêu anh quỳ xuống xin that Vừa rồi đánh anh ta chính là vì để bày tỏ thái độ với Dương Chán.
Mẹ Quân càng kinh sợ không thôi, nghĩ đến việc cô ta còn tát con gái của Dương Chấn một cái, còn mở miệng là nói tiểu tiện chủng, lúc này khiến cô ta hận không thể tát máy cái vào miệng mình.
Dương Chắn mặt mày không có chút cảm xúc gì: “Ông còn chưa có tư cách nói chuyện, im miệng đứng một bên, tôi đích thân xử lý.”
Nghe vậy, sắc mặt của Lê Triết khó coi đến cực điểm, cắn răng nói: “Cậu Dương, cậu xem, rốt cuộc như nào mới có thể bớt giận?”
“Bốp!”
Dương Chấn tát một cái vào mặt của Lê Triết, quát: “Tôi kêu ông im miệng!”
Lần này, Lê Triết hoàn toàn bị dọa rồi, trước đó khi ở nhà họ Trần, Dương Chấn đều không có biểu hiện ra dáng vẻ giận dữ như này, bây giờ vậy mà nỗi giận rồi.
Điều này chỉ có thể nói rõ, Dương Chắn của bây giờ rất phẫn nộ, hậu quả rất nghiêm trọng.
Những người xem xung quanh, càng trợn to hai mắt, có người còn dụi mắt hai mắt, tưởng mình bị hoa mắt.
Đường đường là gia chủ của nhà họ Lê, vậy mà bị Dương Chắn tát, mầu chót là Lê Triết thật sự không dám nói chuyện nữa.
Khi Lê Chí Khuê và mẹ Quân nhìn thấy Lê Triết bị tát thì biết thân phận của Dương Chấn khủng bồ cỡ nào.
Một người ngay cả chủ nhân của nhà họ Lê cũng dám đánh, cho dù là chủ nhân của Yên Đô Bát Môn, cũng không dám?
“Xe của hai người, tôi đã đền 3000 tỷ, tiếp theo, chúng ta nên tính món nợ khi hai người đánh ba vợ của tôi, tát con gái của tôi rồi.”
Dương Chấn bỗng nhìn sang Lê Chí Khuê và mẹ Quân rồi nói.
Nhát là mẹ Quân, trong ánh mắt của Dương Chán ẩn hiện sát cơ.
Người phụ nữ này vậy mà dám tát Tiếu Tiếu, bắt buộc phải trả cái giá đắt.
“BụpP”
Lê Chí Khuê cuối cùng cũng tỉnh táo rồi, trực tiếp quỳ dưới chân Dương Chấn, liều mang van xin: “Anh Dương, tôi sai rồi, 3000 tỷ đó, tôi lập tức trả cho anh, cầu xin anh tha cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi, bây giờ tôi trả tiền cho anh.”
“Bóp!”
Thấy mẹ Quân còn đang ngây ngốc, Lê Chí Khuê tát một cái vào mặt của mẹ Tiểu Quân, tức giận quát: “Cái đồ tiện nhân này, đều là họa cô gây ra, còn không mau quỳ xuống cầu xin anh Dương tha cho cô?”
Mẹ Quân lúc này mới như tỉnh như trong mơ, vội vàng quỳ ở bên cạnh Lê Chí Khuê, trong mắt tràn ngập sự kinh sợ: “Anh Dương, tôi chính là đồ chết tiệt, vậy mà dám đánh con gái của anh, thật sự chính là tìm chết.”
“Bốp bốp bóp…”
Mẹ Quân bỗng giơ tay bắt đầu tát bản thân, vừa đánh vừa nói: “Cái miệng hạ tiện của tôi, đáng đánh!”
“Anh Dương, tôi thật sự biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa, cầu xin anh tha cho chúng tôi, tôi thật sự biết sai rồi.”
Ánh mắt của Dương Chấn rát bình lặng, từ trên cao nhìn xuống hai người rồi nói: “Con người này của tôi, trước giờ rất dễ nói chuyện, tính khí cũng rất tốt, chỉ có người thân của tôi là vảy ngược của tôi, mà con gái của tôi, càng là vảy ngược trong vảy ngược của tôi.”
“Cái tay nào của cô đánh con gái tôi thì phế cái tay đó, còn khoản nợ khi cô mắng con gái tôi, cũng dễ tính, sau này mãi mãi đừng nói chuyện nữa, xem như là sự trừng phạt đối với cô.”
Lời này của Dương Chấn đã dọa mẹ Quân sắp hồn bay phách lạc, Dương Chấn đây là không chỉ muốn phế đi một tay của cô ta, còn muốn cô ta biến thành người câm.
Lê Chí Khuê cũng bị dọa ngốc rồi, liều mạng dập đâu cầu xin: “Anh Dương, chúng tôi thật sự biết sai rồi, thật sự biết sai rồi.”
“Còn anh, khoản nợ khi kêu người đánh ba vợ của tôi, cũng rất dễ tính.”
Dương Chắn bỗng lại nhìn sang Lê Chí Khuê nói: “Chỗ này của tôi có một trăm người anh em, mỗi người đá anh một cước, nếu như anh có thể sống, xem như mạng của anh lớn!”
*Được rồi, bắt đầu đi!”
Dương Chắn hạ lệnh, Mã Tuân trực tiếp đi về phía mẹ Quân.
Một trăm người đàn ông lực lưỡng còn lại thì vây Lê Chí Khuê lại.