Thấy Ngải Lâm thật sự định cùng Mã Tuân rời đi, Ngải Minh Húc giận đến run người.
“Nếu mày dám bước ra khỏi nhà họ Ngải một bước, từ nay về sau mày sống hay chết cũng không còn liên quan gì đến nhà họ Ngải này nữa!” Ngải Minh Húc gần như hét lên.
Lời này nói ra cũng chính là muốn đoạn tuyệt quan hệ với Ngải Lâm.
Ngải Lâm dừng bước, người khẽ run lên, dù không quay đầu lại nhưng nước mắt cũng đã rơi xuống trên khóe mi.
Thấy thấy dáng vẻ này của Ngải Lâm, Mã Tuân đau lòng cầm tay cô ta, nói: “Em cũng biết mà, một nhà họ Điền tầm thường, ở trước mặt anh Chấn cũng không phải điều đáng lo ngại, em hà tất gì mà phải làm như thế?”
Khóe miệng Ngải Lâm nở một nụ cười dịu dàng, lau khóe mắt ươn ướt, nhìn về phía Mã Tuân, nói: “Vì anh là người đàn ông của em, nếu em đã quyết định chọn anh thì dù có phải lên núi đao xuống biển lửa em cũng sẽ ở bên cạnh anh!”
Trong nháy mắt, Mã Tuân cảm thấy trái tim mình như tan chảy, trong lòng không khỏi cảm động, cũng cảm thấy bản thân rất may mắn vì có cơ hội theo đuổi được Ngải Lâm. Một cô gái tốt đẹp như vậy, dù cho cô ta có bảo anh ta đi chết anh ta cũng đồng ý.
Kẻ tri thức có thể vì tri kỷ của mình mà chết, cũng có thể vì yêu mà chết.
“Ba yên tâm, con sẽ nói với nhà họ Điền, con cùng nhà họ Ngải đã đoạn tuyệt quan hệ, cái chết của Điền Tân Vũ không liên quan đến nhà họ Ngải. Người là do bạn trai con hại chết nên chúng con sẽ tự gánh vác trách nhiệm.”
Ngải Lâm đột nhiên xoay người lại, nhìn Ngải Minh Húc nói.
Nói dứt lời, cô ta đưa mắt nhìn từng người một trong nhà họ Ngải, cuối cùng nhìn khu vườn của nhà họ Ngải thật lâu, cũng không còn cảm thấy không nỡ, dứt khoát xoay người kéo Mã Tuân rời đi.
Người trong nhà họ Ngải lạnh lùng nhìn theo, cũng không có ai muốn lên tiếng giúp Ngải Lâm.
Trước kia không để Ngải Lâm bỏ đi là vì muốn nhà họ Điền nhắm vào cô ta mà xả giận.
Bây giờ, Ngải Lâm đã nói rõ ràng sẽ tự gánh vác với Mã Tuân, hơn nữa lại đoạn tuyệt quan hệ cùng nhà họ Ngải, cho nên từ nay về sau cô ta làm gì cũng không còn liên quan đến nhà họ Ngải nữa.
Nhìn thấy Ngải Lâm quay người rời đi, trái tim Ngải Minh Húc có chút nghẹn lại, dù sao đó cũng là con gái ruột của ông ta, tuy rằng lời nói ra có hung ác cỡ nào nhưng đối với con gái mình thì vẫn là có chút không nỡ.
“Đứng lại!”
Đúng lúc này, một tiếng quát tức giận đột nhiên vang lên.
Nghe thấy tiếng quát giận dữ đó, Ngải Lâm cùng Mã Tuân chưa đi được bao xa lập tức dừng bước.
“Ba!”
“Ông chủ!”
Thấy người đến, người nhà họ Ngải vội vàng cung kính chào hỏi.
Ngải Lâm cũng quay người lại, nhìn về hình bóng già nua kia, không nhịn được mở miệng gọi: “Ông nội!”
Người tới là chủ nhân đời trước của nhà họ Ngải, Ngải Xuyên.
Vốn bởi vì thấy được khả năng của Mã Tuân và Dương Chấn không tệ, Ngải Xuyên mới tuyên bố từ chức, đồng thời chỉ định Ngải Lâm là người kế nhiệm.
Nhưng Ngải Lâm không đồng ý, nên Ngải Xuyên mới đem vị trí chủ nhân nhà họ Ngải này trao cho Ngải Minh Húc.
Tất cả đều là vì Ngải Lâm.
“Tao còn chưa chết, mày đã nhịn không được muốn đuổi cháu gái của tao đi à?”
Đôi mắt sắc bén của Ngải Xuyên nhìn chằm chằm vào Ngải Minh Húc, lạnh giọng hỏi.
Một câu hỏi cũng đủ khiến Ngải Minh Húc lạnh cả sống lưng, vội vàng đáp: “Ba à, đứa con gái ngỗ nghịch này đã đắc tội với nhà họ Điền, con trai Điền Hoa, người thừa kế của nhà họ Điền đã bị chúng nó giết chết.”
“Ngoài cách đuổi Ngải Lâm để bảo toàn nhà họ Ngải thì con cũng hết cách! Con cũng là bất đắc dĩ thôi ba à.”
Ngải Minh Húc nhanh chóng giải thích.
Những người khác cũng vội vàng nói: “Đúng vậy ông chủ, những gì gia chủ nói đều là sự thật, xin ông chủ giao quyền!”
“Xin lão gia chủ giao quyền!”
“Xin lão gia chủ giao quyền!”
Mấy chục người trong dòng chính của nhà họ Ngải không ngừng gào thét để Ngải Xuyên đồng ý.
Nhìn thấy cảnh này, Ngải Xuyên cảm thấy mỉa mai làm sao, ông ta đã bảy mươi tuổi rồi, trước đó không lâu mới chuyển chức chủ nhân của nhà họ Ngải cho Ngải Minh Húc, không phải ông ta muốn thao túng quyền lực, nhưng Ngải Minh Húc có bản lĩnh ra sao ông ta biết rất rõ.
Nếu không phải vì Ngải Lâm từ chối, dù cho ông ta có chết cũng không giao vị trí gia chủ này lại cho Ngải Minh Húc.
Nhưng điều mà ông ta không thể ngờ tới là cái đứa con trai không có bao nhiêu năng lực trong việc xử lý chuyện tình của gia tộc này lại có chút bản lĩnh trong việc lôi kéo lòng người.
“Ý của con cũng như vậy sao?”
Ngải Xuyên không đáp lại bất kì kẻ nào, chỉ nhìn về phía Ngải Minh Húc, hỏi.
Ngải Minh Húc cúi đầu không dám nhìn Ngải Xuyên.
“Ngẩng đầu lên!”
Ngải Xuyên giận dữ quát lên.
Ngải Minh Húc khó khăn ngẩng đầu đối diện với Ngải Xuyên.
“Trả lời cho ba biết, con cũng muốn ba giao quyền đúng không?”
Ngải Xuyên hỏi lại.
Ngải Minh Húc cũng không còn im lặng nữa, nghiến răng đáp: “Ba đã giao vị trí gia chủ lại cho con thì mong ba hãy giao quyền đi! Con sẽ cố gắng làm cho nhà họ Ngải ngày càng trở nên hưng thịnh!”
“Ba! Sao ba có thể nói như thế với ông nội?”
Vẻ mặt của Ngải Lâm rất khó tin, nhịn không được phải lên tiếng.
Trong ấn tượng của cô ta, Ngải Minh Húc không phải là loại người như vậy.
“Đừng gọi tao là ba! Mày đã bị đuổi khỏi nhà họ Ngải, tao cũng không còn còn quan hệ gì với mày nữa rồi!” Ngải Minh Húc tức giận nói.
Ngải Lâm cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không nói thêm lời nào nữa, đôi mắt đỏ hoe nhìn Ngải Xuyên.
Nhận được câu trả lời, Ngải Xuyên cảm thấy như cơ thể bị rút hết sức lực, ông ta vốn đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng trong nháy mắt lại như già thêm cả chục tuổi.
Ông ta tự giễu cười: “Hóa ra trong mắt con, quyền lực còn quan trọng hơn cả con gái và ba mình.”
“Minh Húc, con có biết tại sao nhiều năm qua ba vẫn không trao lại vị trí gia chủ cho con không?”
Ngải Lâm bình tĩnh hỏi.
Ngải Minh Húc nghe xong, trên mặt lộ ra một tia tức giận, cắn răng nói: “Còn không phải vì ba thích nắm giữ quyền lực sao?”
“Nếu không phải thì tại sao lại không chịu trao lại quyền làm chủ cho con? Không phải con là con trai duy nhất của ba à? Cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc này sao? Cha dựa vào đâu mà muốn nắm quyền lực lâu đến như vậy?”
“Ba biết người bên ngoài nói như thế nào về con không?”
“Bọn họ nói con không có năng lực, là một tên vô tích sự có tầm nhìn hạn hẹp. Cho dù là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngải, chỉ cần ba không chết thì cả đời này con cũng đừng mơ tới làm chủ nhà họ Ngải.”
“Tất cả là tại ba. Ba đã già rồi, an tâm nghỉ ngơi dưỡng già không tốt sao?”
“Tại sao lại cứ không chịu giao lại vị trí gia chủ cho con, để con trở thành một tên vô tích sự trong miệng người khác?”
Cảm xúc của Ngải Minh Húc bùng nổ, không ngừng lớn tiếng trước mặt Ngải Xuyên như đang trút bỏ nỗi uất ức bao năm qua đã phải chịu đựng.
Ngải Xuyên vẫn im lặng lắng nghe, đợi Ngải Minh Húc nói xong ông ta tự giễu cười nói: “Vậy ngay cả con cũng cho rằng ba là người ham quyền lực sao?”
“Còn không phải sao?” Ngải Minh Húc tức giận nói.
“Vậy con không biết những năm gần đây, ba vì con mà hao phí không ít tâm sức à?”
“Nếu không phải vì năng lực con không đủ, con nghĩ ba sẽ nắm quyền lâu vậy sao?”
“Bây giờ con lại trách ba ham chiếm quyền lực? Ba là một người sắp chết mà lại suốt ngày lo lắng cho sự hưng thịnh của nhà họ Ngải, con nghĩ ba không muốn an dưỡng tuổi già sao?”
Ngải Xuyên liên tục chất vấn, trên mặt đều là thất vọng.