Gương mặt Trần Hưng Hải đều là không tin được, tức giận nói: “Hợp tác giữa nhà họ Trần và tập đoàn Cửu Hòa, đã kéo dài suốt tám năm, vì sao nói hủy hợp đồng là hủy?”
Dương Chấn khi nghe đến tên tập đoàn Cửu Hòa cuối cùng cũng hiểu, phấn khích của Lạc Khải đến từ đâu.
Khoảng một tháng trước, Lạc Khải từng xin một số kinh phí từ anh, nói là muốn thu mua mấy tập đoàn.
Mà tập đoàn Cửu Hòa, nằm trong danh sách thu mua này.
Vốn Dương Chấn cho rằng Lạc Khải chỉ là vì sự phát triển của tập đoàn Đại Hà, bây giờ xem ra, chỉ là là ông ta đã sớm bắt đầu bố trí mạng lưới kinh doanh Châu thành rồi.
Nói không chừng, mấy xí nghiệp hàng đầu của Châu thành, cũng đã bị ông ta thu mua rồi.
Dương Chấn rất là vui mừng, cũng vô cùng may mắn, vừa quay lại Giang Châu thì cũng không vì Lạc Khải phạm chút sai lầm nhỏ mà đuổi ông ta ra khỏi tập đoàn Nhạn Chấn.
Trong mấy tháng này, sự hy sinh của Lạc Khải, còn có thành tích tạo được, đều vô cùng xuất chúng, Dương Chấn cũng nhìn thấy được.
Trần Hưng Hải sau một hồi rống giận với điện thoại, mới đột nhiên phản ứng lại.
Vừa rồi Lạc Khải nói, muốn đạp đổ kinh tế nhà họ Trần, ngay sau đó, ông ta lập tức nhận được tin tức tập đoàn Cửu Hòa hủy hợp đồng.
“Là ông?”
Trần Hưng Hải vẻ mặt hung tợn nhìn Lạc Khải.
Lạc Khải từ chối cho ý kiến, chỉ cười: “Trần gia chủ, đây chỉ là món khai vị, cũng là cảnh cáo, nếu như ông kiên trì muốn ra tay với Ngài Dương, vậy thứ chờ đợi nhà họ Trần, chỉ có thể là diệt vong!”
Lạc Khải lúc này gương mặt tràn đầy tự tin, không chút xem Trần Hưng Hải vào mắt.
Mà ngay cả Dương Chấn cũng có một cảm giác như lần đầu tiên quen biết Lạc Khải.
“Được, rất được, người dám uy hiếp Trần Hưng Hải tôi, ông là người đầu tiên!”
Trần Hưng Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu chỉ với chút thủ đoạn đấy đã muốn diệt nhà họ Trần chúng tôi, ông cũng không khỏi quá xem thường nhà họ Trần chúng tôi rồi đi?”
“Trần gia chủ đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã như vậy, tôi lại cho ông thêm một chút cảm giác nữa.”
Lạc Khải nở nụ cười vô hại, tiếp đó lại gọi một cuộc điện thoại: “Tiếp tục!”
Vẫn chỉ có hai chữ như trước, lại khiếp Trần Hưng Hải có áp lực vô cùng lớn.
“Phô trương thanh thế mà thôi!”
Trần Hưng Hải cố giả vờ trấn tĩnh, trong lòng lại vô cùng không bình tĩnh.
Lạc Khải cười mà không nói, nói với Dương Chấn: “Ngài Dương, anh yên tâm, có tôi ở đây, hôm nay ai cũng đừng hòng đưa anh đi!”
“Vậy thì cảm ơn Lạc tổng rồi!” Dương Chấn vừa cười vừa nói.
Nhìn dáng vẻ trò chuyện vui vẻ của Dương Chấn và Lạc Khải, trong lòng Trần Hưng Hải ngập tràn lửa giận.
Ông ta thân là gia chủ nhà họ Trần, cũng đã tự mình ra mặt rồi, lại vẫn không được xem trọng.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Hưng Hải lần nữa vang lên.
Đáy lòng của ông ta nhảy dưng lên, nhưng khác đều có vẻ kinh ngạc, ánh mắt của tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lạc Khải.
Trần Hưng Hải âm trầm nhìn Lạc Khải, nhận điện thoại, rất nhanh, gương mặt ông ta trắng bệch, không có thất thố như vừa, rồi, nhưng ai cũng nhìn ra được, nhà họ Trần lại gặp phiền phức lớn rồi.
“Trần gia chủ, bây giờ, còn muốn đưa Ngài Dương đi sao?”
Lạc Khải trêu túc nhìn chằm chằm Trần Hưng Hải hỏi.
“Lạc Khải, cậu đừng có quá đáng, tôi cảnh cáo ông một câu, cậu nhóc này, đắc tội không chỉ một mình tôi, còn có gia chủ nhà họ Mục ở thành phố Mục Đông Phong.”
Trần Hưng Hải trầm giọng nói: “Có lẽ ông vẫn không rõ lắm, tối hôm qua, cậu ta đạp gãy tay con trai cưng của Mục gia chủ, để tôi đến mang cậu nhóc này đi, cũng là ý của Mục gia chủ.”
Lạc Khải cười lạnh một tiếng: “Đừng nói đây là ý của Mục Đông Phong, cho dù ông ta tự mình đến, tôi vẫn là câu nói kia, Ngài Dương, tôi bảo vệ!”
“Tôi lại muốn nhìn xem, Mục Đông Phong tôi điểm danh, ai dám ngăn cản?”
Lạc Khải vừa dứt lời, một giọng nói bá đạo từ cửa chính sảnh tiệc truyền đến, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Ngay sau đó, Mục Đông Phong xuất hiện, cũng không mang theo bao nhiêu người, sau lưng chỉ có hai người vệ sĩ đi theo.
“Gia tộc ở thành phố cũng đến!”
“Nhà họ Mục chính là dựa vào nhà họ Hàn hào môn trong thành phố, cái này, Lạc Khải và người trẻ tuổi kia, chỉ sợ thảm rồi!”
“Tập đoàn Đại Hà chỉ là một tập đoàn ở Châu Thành, nhà họ Mục lại là gia tộc thành phố, không chỉ có tiền, lại còn có thể, một câu nói, có thể làm tập đoàn Đại Hà ngã xuống đáy vực.”
“Lạc Khải, chỉ sợ thật sự gặp phiền phức lớn rồi!”
…
Tất cả mọi người đều có vẽ kinh ngạc, đối với người ở đây mà nói, Trần Hưng Hải đã là nhân vật lớn không thể động vào rồi, hôm nay Mục Đông Phong này, lại càng là một nhân vật xa vời.
Đặng Dương cũng ngốc ra, thì thảo nói nhỏ: “Chẳng lẽ nhân vật lớn là ông cụ nói là Mục Đông Phong?”
Ông ta thật sự không thể tưởng được, ngoại trừ Mục Đông Phong, còn có địa vị của ai càng cao hơn nữa đây?
Lạc Khải nhìn thấy Mục Đông Phong xuất hiện thì vẻ mặt có chút nghiêm lại, nhưng cũng không sợ hãi gì cả.
Đối với nội tình của Dương Chấn, ông ta biết rõ.
Đừng nói là thành phố, cho dù là những hào môn ở thủ đô, chỉ sợ cũng không được được Dương Chấn để vào trong mắt.
Chỉ là, để ông ta đối phó với nhà họ Trần, còn có thể làm được, nhưng thêm một nhà họ Mục, ông ta lại không đủ lực rồi.
Trong mắt Trần Hưng Hải ngập tràn ý lạnh, vội vàng dâng vị trí lên cho Mục Đông Phong, hơi khom người nói: “Mục gia chủ, nếu như không phải Lạc Khải, tôi đã đưa tên nhóc kia về nhà họ Trần rồi,”
Mục Đông Phong không nói gì, ánh mắt nhìn vào Dương Chấn.
Ông từ từ trên mặt Dương Chấn, không nhìn thấy một chút sợ hãi, thậm chí ngay cả căng thẳng cũng không có.
Giống như tối hôm qua vậy, bình tĩnh thong dong, giống như thật sự không để ông ta vào trong mắt.
“Lạc Khải, ông không phải vừa rồi rất cường thế, muốn tiêu diệt nhà họ Trần của tôi sao?”
“Đúng rồi, ông còn nói, dù là Mục gia chủ đến đây, ông cũng không đặt vào mắt.”
“Bây giờ sao không nói gì?”
Có Mục Đông Phong, Trần Hưng Hải bình tĩnh lại rất nhiều, cười lạnh nói liên tục.
Mặc dù tập đoàn nhà họ Trần nhận đả kích, nhưng đối với ông ta mà nói, chỉ cần có thể giữ vững quan hệ với Mục Đông Phong, cho dùng trở thành bá chủ Châu thành, cũng không phải là không thể.
Nhưng muốn ôm đùi Mục Đông Phong, chuyện hôm nay, nhất định phải làm cho tốt.
“Dương Chấn, cái tên khốn này, không chỉ đắc tội với Trần gia chủ, ngay cả Mục gia chủ cũng dám đắc tội, còn không nhanh cút ra xin lỗi!”
Đặng Dương cuối cùng cũng tìm được cơ hội tiếp xúc với nhân vật lớn, vội vàng giận dữ hét lên với Dương Chấn.
Chu Ngọc Kiệt cũng như tỉnh mộng, đây là ngày đại hỉ của nhà họ Chu, mặc dù bị hủy rồi, nhưng mà bây giờ lại có cơ hội tiếp xúc với gia tộc lớn.
Ông ta cũng vội vàng chạy đến, cùng hét lên với Dương Chấn: “Cái tên phế vậy này, vẫn còn mặt mũi ngồi đó, nhanh cút ra!”
“Chu Kim Hảo, nhìn xem con rể tốt của em, thậm chí cả nhà họ Trần và nhà học Mục cũng dám trêu chọc, quả thật không biết sống chết!”
Ông cụ Chu phẫn nộ mà nói.
Ngày hôm qua Dương Chấn đưa đến lá trà có giá mấy chục tỷ, vốn ông ta đã nhận Dương Chấn rồi, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của trưởng tôn nhà họ Chu, lại chọc đến nhiều phiền phức như vậy, quả thật là hủy hôn lễ.
Ông ta cũng muốn nhân cơ hội này tiếp xúc với nhà họ Trần và nhà họ Mục, cho dù là Trần Hưng Hải hay Mục Đông Phong, chỉ cần có một người nguyện ý dẫn theo nhà họ Chu, nhà họ Chu có thể ra khỏi nông thôn.
“Dương Chấn, còn không quỳ xuống xin lỗi, cầu xin Trần gia chủ và Mục gia chủ tha cho cậu một cái mạng!”
Chu Kim Hảo cũng gấp giận dữ hét lên với Dương Chấn.
Nhất thời, tất cả người nhà họ Chu, đều hét lên với Dương Chấn, đề anh quỳ xuống xin tha.
Đặng Mỹ Linh trong đám người, trên mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn, cô ta vẫn luôn đợi một cơ hội, cuối cùng cũng đợi được.
“Trần gia chủ, tôi biết cháu trai của ngài chết thế nào!”
Đúng lúc này, Đặng Mỹ Linh đột nhiên bước về phía trước, vẻ mặt điên cuồng lớn tiếng nói.