Chàng Rể Chiến Thần

Chương 411: Chương 411: Bởi vì quyền thế




Tần Nhã cắn chặt bờ môi đỏ, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ.

Nhắc đến Chu Kim Hảo khiến cô nhớ lại quá khứ đau buồn.

Nhưng Dương Chấn không thể không nhắc đến Chu Kim Hảo, anh không hề nhìn thấy tình mẹ trên người Diệp Mạn, trái lại đều là gượng ép, người con gái bị bà ta vứt bỏ hơn hai mươi năm, giờ đây trên người chỉ còn sót lại lợi ích.

Nếu như Tần Nhã không thể nào tiếp nhận được, cho dù thế nào Dương Chấn cũng phải nghĩ cách ngăn cản Diệp Mạn và cô nhận nhau.

“Cho dù như thế nào, em nhất định phải hỏi trực tiếp bọn họ, vì sao lại vứt bỏ em!”

Rất lâu sau, Tần Nhã mang theo ánh mắt kiên định nói ra.

Dương Chấn thầm thở dài trong lòng.

“Chồng, có phải anh biết cái gì hay không?”

Cô thể cảm giác được rõ ràng, Dương Chấn không muốn cô biết chuyện liên quan đến mẹ ruột, vì vậy Tần Nhã nghi ngờ hỏi.

“Thật ra, người phụ nữ kia chính là mẹ ruột của em!”

Dương Chấn lên tiếng.

Uỳnh!

Lời của Dương Chấn giống như sấm sét đánh vào người Tần Nhã, khiến cô lập tức ngây người.

Tất nhiên Tần Nhã biết người phụ nữ kia trong lời Dương Chấn là ai!

Nếu Tần Nhã đã lựa chọn đối mặt, Dương Chấn cũng không có ý định giấu giếm, chẳng thà chủ động nói cho cô biết, cũng để cô chuẩn bị tâm lý trước.

“Thì ra, bà ta chính là mẹ ruột của em!”

“Thảo nào bà ta chủ động muốn đầu tư vào tập đoàn Tam Hòa.”

“Thảo nào ánh mắt bà ta nhìn em hơi khác thường.”

Tần Nhã nhỏ giọng lẩm bẩm, trong đôi mắt đỏ bừng tràn đầy đau thương.

Cô kiên cường ngoài dự đoán của Dương Chấn.

Mà Dương Chấn cũng không nói cho cô nhiều chuyện liên quan đến Diệp Mạn, sợ cô không thể nào tiếp nhận được ngay.

Trước cứ nói cho cô một ít, còn lại, để tự cô từ từ hiểu rõ.

Cho dù như thế nào, ít nhất Dương Chấn có khả năng bảo vệ cô, nếu Diệp Mạn thật sự dám lợi dụng Tần Nhã làm cái gì, chắc chắn Dương Chấn sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Rất nhanh đã đến nhà trẻ Lam Thiên, đón con gái xong khiến tâm trạng Tần Nhã ổn định hơn rất nhiều.

Trên đường đi, hai người đều im lặng không nói, Tiếu Tiếu tựa như con chim non được rời khỏi lồng, không ngừng ríu rít.

“Chồng, em định đi gặp bà ta!”

Vừa về đến nhà, bỗng nhiên Tần Nhã nói, giống như đang trưng cầu ý kiến Dương Chấn.

Dương Chấn gật đầu: “Được!”

Nếu Tần Nhã muốn nhận nhau với Diệp Mạn, anh quả thật không có lý do từ chối, cũng không thể nói với Tần Nhã, Diệp Mạn vốn muốn chia rẽ bọn họ?

Làm như vậy sẽ chỉ khiến Tần Nhã đau khổ hơn.

Nếu ý định ban đầu của Diệp Mạn là cho Tần Nhã ở bên cạnh Giang Bình Vương, anh vốn là Giang Bình Vương, chỉ cần Diệp Mạn thật lòng đối xử tốt với Tần Nhã, vì Tần Nhã, Dương Chấn có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì.

“Anh có thể đi cùng em không?”

Tần Nhã do dự một lát, mong đợi hỏi.

Tất nhiên Dương Chấn sẽ không từ chối, trong nhà có Tần Đại Quang và Tần Yên, đúng lúc có người chăm sóc Tiếu Tiếu.

Volkswagen Phaeton màu đen phi nhanh trên đường, nửa tiếng sau, tại nhà hàng Bắc Viên Xuân.

Trong một phòng bao sang trọng, Diệp Mạn đã ngồi ở đó, Lương Tiến đứng sau lưng bà ta.

Trên bàn cơm trong phòng bao đã bày đủ loại món ăn.

“Tổng giám đốc Tần, cô đã đến rồi!”

Nhìn thấy Tần Nhã, cảm xúc Diệp Mạn hơi kích động, vội vàng đứng dậy.

Rõ ràng bà ta vẫn chưa biết, Dương Chấn đã nói chuyện bà ta chính là mẹ đẻ của Tần Nhã cho Tần Nhã biết.

“Ngài Dương, cậu cũng mau ngồi xuống!”

Diệp Mạn rất nhiệt tình, giống như không còn nhớ chuyện xảy ra với Dương Chấn tại trước cửa tập đoàn Nhạn Chấn lúc trước.

Bà ta như thế này, đương nhiên Dương Chấn sẽ không ý kiến gì.

“Lúc trước, vì sao các người muốn vứt bỏ tôi?”

Tần Nhã cũng không ngồi, mà đứng trước bàn ăn, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Diệp Mạn.

Nghe thấy vậy, Diệp Mạn sững sờ.

Bà ta muốn nhận mẹ con với Tần Nhã, lại không ngờ Dương Chấn đã nói cho Tần Nhã biết.

“Con đã biết rồi!”

Cảm xúc Diệp Mạn cũng rất kích động, hai mắt đỏ lên.

Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, cho dù hơn hai mươi năm không gặp, chỉ dựa vào mối quan hệ máu mủ, bà ta vẫn không nhịn được rơi nước mắt.

Nhìn thấy Diệp Mạn rơi nước mắt, Tần Nhã cũng không cách nào khống chế nước mắt của mình, trên mặt vương đầy nước mắt.

“Tôi chỉ muốn biết, hơn hai mươi năm trước, tại sao các người muốn vứt bỏ tôi?”

Tần Nhã để mặc nước mắt chảy dài trên mặt, hỏi lại lần nữa.

Kể từ khi biết mình cũng không phải là con ruột của Tần Đại Quang và Chu Kim Hảo, chuyện này giống như gai nhọn đâm vào lòng cô.

Nhất là những hành động của Chu Kim Hảo, lại càng khiến cô đau đớn muốn chết.

Nếu như không phải bởi vì Tần Đại Quang vẫn luôn đối xử mình như con gái ruột, bên cạnh lại có Dương Chấn và Tiếu Tiếu, và cả cô em gái Tần Yên hiểu chuyện.

Cô thật sự không biết khi mình biết sự thật, sẽ có thể chịu đựng được hay không.

Vì sao ba mẹ ruột lại muốn vứt bỏ mình, vấn đề này đã trở thành cái gai trong lòng cô từ lâu.

Cô đã vô số lần tìm lý do cho ba mẹ ruột mình, một lý do không thể không vứt bỏ mình.

Câu hỏi của Tần Nhã khiến Diệp Mạn lập tức im lặng, trong ánh mắt bà ta tràn đầy đau thương và khổ sở.

Từ trên mặt bà ta, Dương Chấn thấy được rất nhiều.

Sự thật, rất tàn khốc!

“Con chỉ cần biết, con là con gái của Diệp Mạn, mẹ rất yêu con! Mà con, cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hồng Mạn!”

Diệp Mạn kích động nói ra, cũng không muốn trả lời câu hỏi của Tần Nhã.

“Tại sao muốn vứt bỏ tôi?”

Trên mặt Tần Nhã đều là thất vọng, nhưng vẻ mặt vẫn kiên định như trước.

Mặc kệ Diệp Mạn nói như thế nào, cô chỉ muốn biết sự thật, sự thật vì sao ba mẹ ruột lại vứt bỏ mình.

“Bởi vì quyền thế!”

Đúng lúc này, cửa phòng bao bị người bên ngoài đẩy ra, một bóng hình xinh đẹp chậm rãi bước vào.

“Diệp Tình Nhi!”

Nhìn thấy người đến, sắc mặt Diệp Mạn lập tức thay đổi, gần như là cắn răng nghiến lợi gọi tên đối phương.

Ánh mắt Dương Chấn rơi xuống người Diệp Tình Nhi, một người phụ nữ trẻ tuổi rất xinh đẹp, chỉ là không biết vì sao, anh lại có loại cảm giác đã từng quen biết.

Mái tóc dài đen nhánh bóng mượt của Diệp Tình Nhi rủ xuống eo, chiếc váy dài bó màu trắng gạo bao lấy thân hình uyển chuyển của cô ta, tựa như một nữ thần từ trong tranh bước ra.

Khiến Dương Chấn kinh ngạc chính là, vậy mà sắc đẹp của người phụ nữ này lại không hề thua kém Tần Nhã, toàn thân đều tỏa ra hơi thở cao quý.

“Diệp Tình Nhi! Cô dừng nói bậy bạ!”

Diệp Mạn biết đối phương muốn nói gì, trên mặt tràn đầy tức giận.

“Đúng rồi, tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Diệp Tình Nhi, tính ra, tôi nên gọi cô một tiếng chị họ!”

Diệp Tình Nhi hào phóng tự nhiên đi đến trước mặt Tần Nhã, trên mặt nở nụ cười hiền hòa, chủ động duỗi tay về phía Tần Nhã.

Tần Nhã cũng không đưa tay ra, chỉ cảnh giác nhìn đối phương.

Không biết vì sao, cô cảm giác thấy uy hiếp từ trên người Diệp Tình Nhi, còn là loại cảm giác rất mãnh liệt.

“Lời cô vừa nói có ý gì?”

Ánh mắt Tần Nhã nhìn chằm chằm vào Diệp Tình Nhi, người phụ nữ có sắc đẹp không hề kém mình này.

Diệp Tình Nhi mỉm cười, lập tức nhìn về phía Diệp Mạn, vừa cười vừa nói: “Cô, chẳng lẽ cô không định chính miệng nói sự thật cho chị họ sao?”

“Đây là chuyện nhà của tôi, không liên quan đến cô, bây giờ cô rời đi cho tôi!”

Diệp Mạn giở giọng ra lệnh, lạnh lùng nhìn Diệp Tình Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.