Tiêu Đạt Việt cũng bước qua, vẻ mặt không khác gì Thạch Bằng, kinh ngạc nói: “Không ngờ thật sự là Pheaton, hơn nữa còn là loại tốt nhất, giá hơn sáu tỷ.”
“Anh đang nói Pheaton bình thường, những rõ ràng chiếc này không phải thế, đây là loại được đặt làm riêng, cửa kính chống đạn, hơn nữa còn có hệ thống nhận diện gương mặt.” Hình như Thạch Bằng cũng rất hiểu về xe, không ngờ lại nhìn ra được cửa kính xe là loại kính chống đạn.
“Vậy mà lại là Pheaton được đặt riêng, vậy ít nhất cũng phải mười lăm tỷ đúng không?” Tiêu Đạt Việt kinh ngạc nói.
Thạch Bằng lắc đầu: “Ít nhất phải ba mươi tỷ!”
Nhiếp Giang và Chu Hân không hiểu về xe, nhưng nghe thấy bạn trai mình nói thế, lúc này cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Chủ của chiếc xe này chắc chắn là con cháu của gia tộc vô cùng giàu có, nếu giá trị con người không đến hàng nghìn tỷ thì sao có thể mua nổi siêu xe trên ba mươi tỷ chứ? Tôi đột nhiên hơi hối hận, yêu sớm quá.” Nhiếp Giang mặt đầy ước ao nói.
“Nói không chừng chủ chiếc xe này là một anh chàng vô cùng đẹp trai, cô gái có được người bạn trai như thế này, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc! Nếu tớ không có bạn trai, tớ chắc chắn sẽ theo đuổi anh ta!” Chu Hân cũng nói.
Thạch Bằng và Tiêu Đạt Việt nhìn nhau, tuy Nhiếp Giang và Chu Hân cũng chỉ nói chơi, nhưng lại dám nói muốn gả cho chủ nhân của chiếc Pheaton này ngay trước mặt bọn họ, bọn họ lại rất xấu hổ.
“Khụ khụ!”
Thạch Bằng ho khan, mặt không chút thay đổi nói: “Nhiếp Giang, em yên tâm đi, dựa vào thành tựu hiện tại của anh, không đến mươi năm nữa, anh nhất định có thể sở hữu một chiếc Pheaton được đặt riêng thế này.”
“Ông xã giỏi quá, em tin chắc anh sẽ làm được!” Nhiếp Giang kích động hôn lên má Thạch Bằng.
Tiêu Đạt Việt cũng không muốn yếu thế, ra vẻ nghiêm túc nói với Chu Hân: “Hân, em không cần hâm mộ người khác, chờ anh thêm mười năm, anh cũng sẽ trở thành người như hế!”
“Chiếc xe này không phải chỉ là một chiếc Volkswagen cũ rích thôi sao? Thật sự tốt như mấy anh nói hả?”
Đúng lúc này, Bàng Thúy Diễm đột nhiên nói, cô ra vẻ như không hiểu gì hết hỏi.
Nói xong, cô chủ động đi đến trước chiếc Pheaton, lại sờ kính chiếu hậu.
“Thúy Diễm, cậu đừng có lộn xộn, nếu làm hư thì chúng ta không bồi thường nổi đâu!” Thấy hành động của Bàng Thúy Diễm, Nhiếp Giang và Chu Hân sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
Đây là siêu xe trị giá ba mươi tỷ đó!
“Yên tâm đi, cho dù sờ hư xe thì bạn trai của tớ cũng sẽ không bắt tớ đền đâu, đúng không?”
Bàng Thúy Diễm cười tủm tỉm nhìn Dương Chấn hỏi.
Dương Chấn hơi mỉm cười: “Nếu em thích thì anh tặng chiếc xe này cho em đó!”
Đám Thạch Bằng nghe Dương Chấn nói xong, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Dương Chấn đi đến trước chiếc xe.
“Tít!”
Chỉ nghe thấy tiếng giải khóa trong trẻo, sau đó trong chiếc Pheaton vang lên một giọng nói máy móc: “Nhận diện gương mặt thành công, hoan nghênh anh Dương đến cầm lái!”
Đùng!
Đám Thạch Bằng kinh ngạc ngẩn ngơ, trong đầu nổ vang, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Đặc biệt là Nhiếp Giang và Chu Hân, càng dại ra.
Bạn trai của Bàng Thúy Diễm lại là chủ nhân của chiếc xe có giá trị hơn ba mươi tỷ?
Sao có thể chứ?
Nhưng Dương Chấn đã dùng hệ thống nhận diện gương mặt mở xe, lúc này đã leo lên xe rồi.
“Đi thôi! Mấy cậu ngẩn ra đó làm gì?”
Bàng Thúy Diễm từ trong xe ló đầu ra, vô tội nói.
Cô vừa nói xong, Dương Chấn đã khởi động xe rời đi.
Lúc này, đám Thạch Bằng đột nhiên có cảm giác xấu hổ muốn chết.
Đặc biệt là Chu Hân và Nhiếp Giang, ngay từ khi nhìn thấy Dương Chấn đến giờ, hai cô liên tục mắng Dương Chấn là một người nghèo mạt, nhưng kết quả, Dương Chấn lại là người giàu nhất.
Sắc mặt Nhiếp Giang và Chu Hân vô cùng khó coi, Bàng Thúy Diễm đẹp hơn mấy cô thì thôi đi, bây giờ đến cả bạn trai cũng giàu hơn bọn họ gấp mấy lần.
Không chỉ thế, Dương Chấn còn cực kỳ đẹp trai.
“Tên khốn nạn kia chắc chắn cố ý giả nghèo!”
Sau khi Dương Chấn lái xe rời đi, Tiêu Đạt Việt nghiến răng nghiến lợi nói: “Rõ ràng là một cậu ấm giàu có, lại ăn mặc đồ dỏm như thế, ai mà ngờ anh ta có thể sở hữu được một chiếc Phaeton phiên bản làm riêng chứ?”
“Không sai, chắc chắn thằng nhóc đó giả vờ, nhưng không sao, cậu Lương đã thích Bàng Thúy Diễm từ lâu rồi, nếu đợi lát nữa cậu Lương biết được sự tồn tại của Dương Chấn, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.” Mắt Thạch Bằng vô cùng lạnh lẽo.
“Ông xã, có khi nào sẽ xảy ra chuyện không?” Nhiếp Giang hơi chột dạ hỏi.
Thạch Bằng cười mỉa: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cho dù anh ta có giàu, không lẽ còn có thể giàu hơn cậu Lương sao?
Đừng quên nhà cậu Lương làm cái gì? Trong gara nhà anh ta cũng có vài chiếc siêu xe trị giá trên ba mươi tỷ.”
Nghe vậy, Nhiếp Giang mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy cô mắng chửi Dương Chấn ngay trước mặt anh lâu như thế, ai mà biết Dương Chấn có trả thù hay không.
Nhưng có cậu Lương thì cũng không cần lo nữa.
“Chúng ta cũng đi thôi!” Mọi người lái xe đi.
Dương Chấn đã lái xe chờ Bàng Thúy Diễm đi rất xa.
“Ha ha ha…”
Trong xe, Bàng Thúy Diễm cười phá lên: “Hai tên ngu kia lại dám giả ngầu ở trước mặt anh, kết quả không phải là bị vả mặt sao?”
“Lúc nãy anh có nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ không? Lúc biết anh là chủ chiếc xe này, mặt bọn họ như nuốt phải ruồi vậy, ha ha ha…”
Nhìn Bàng Thúy Diễm đang cười điên cuồng, Dương Chấn bất đắc dĩ lắc đầu: “Rõ ràng cô biết rất rõ về chiếc xe này, lại còn vờ như cái gì cũng không biết, cô xấu thật đó.”
“Hừ!”
Bàng Thúy Diễm vô cùng kiêu ngạo nói: “Ai bảo lần nào bọn họ cũng tham dự mấy cuộc họp mặt của mấy người bạn cùng phòng bọn tôi, còn thích nhìn lén tôi, đúng là mặt người dạ thú.”
Dương Chấn lắc đầu cười, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của câu nói: “Không được nuôi kẻ tiểu nhân và phụ nữ”.
Đắc tội Bàng Thúy Diễm, đúng là không phải chuyện tốt lành gì.
“Nhưng anh cũng nên cẩn thận, cậu Lương mà bọn họ nói tên là Lương Vũ, anh ta cũng không đơn giản đâu, dưới Yên Đô Bát Môn thì nhà họ Lương là mạnh nhất, thậm chí có lời đồn, nhà họ Lương sắp bước vào hàng ngũ Yên Đô Bát Môn, nói là sẽ có một gia tộc trong Yên Đô Bát Môn sẽ bị thay thế.”
Bàng Thúy Diễm đột nhiên nghiêm túc nói, rõ ràng, cô cũng hơi lo lắng khi Dương Chấn gặp mặt Lương Vũ.
Dương Chấn cười cười hỏi: “Cô bảo tôi giả làm bạn trai cô, thật ra là vì đối phó với tên Lương Vũ này đúng không?”
Bàng Thúy Diễm bị vạch trần cũng không thấy xấu hổ, ngược lại còn vô cùng kiêu ngạo: “Dù sao anh thua tôi, phải đồng ý một điều kiện của tôi, anh đắc tội với ai thì cũng không liên quan đến tôi.”
Có lẽ cô thấy câu này có hơi vô tình, nói xong, lại dặn dò: “Dương Chấn, anh nhất định đừng có thể hiện, có thể nhịn thì cứ nhịn, nhất định đừng phát sinh mâu thuẫn với Lương Vũ.”
Dương Chấn cười nói: “Không phải lúc nãy cô nói, cho dù tôi đắc tội với ai thì cũng không liên quan đến cô sao?”
Nghe vậy, Bàng Thúy Diễm trừng mắt nhìn Dương Chấn, tức giận nói: “Nếu anh cứ nhất quyết muốn đắc tôi với Lương Vũ thì tôi cũng mặc kệ anh! Đến lúc đó liên lụy đến cả tập đoàn Nhạn Chấn thì anh đừng có trách tôi!”
“Yên tâm đi, chỉ là con cháu của nhà họ Lương mà thôi, tôi chẳng xem ra gì.”
Dương Chấn cũng không định trêu Bàng Thúy Diễm nữa, cười nói.