Chàng Rể Chiến Thần

Chương 373: Chương 373: Chiến thần mạnh mẽ




“Tôi bị người nhà họ Hoàng các ông vu oan, ông lại không thèm nói câu xin lỗi nào, trước khi đi còn uy hiếp tôi.”

Dương Chấn lạnh nhạt nói: “Bây giờ lại hỏi ngược lại tôi, có phải muốn không chết không ngừng với ông không, đây là cách làm việc của nhà họ Hoàng sao?”

Lúc này, không ít con cháu nhà giàu có đều hoảng sợ trợn tròn mắt.

Một người thành niên cùng thế hệ với bọn họ, lại dám đối đầu trực diện với người thừa kế nhà họ Hoàng.

Đừng nói là bọn họ, cho dù là gia chủ của bọn họ cũng không dám thở mạnh khi đứng trước mặt Hoàng Chung.

Sâu trong ánh mắt của Thạch Đà chủ Giang thuộc phân đà Giang Bình của Hiệp hội Võ đạo cũng tràn ngập kinh ngạc.

Tuy Hoàng Chung đã bị ông ép lùi bước, nhưng ông cũng tự hiểu lấy bản thân, ông có thể giành được thắng lợi trong trận chiến này cũng không phải là vì nhà họ Hoàng quá yếu.

Mà vì ở Giang Bình có phân đà của Hiệp hội Võ đạo.

Nếu so địa vị thì Thạch Giang thật sự không bằng.

Dù sao Hiệp hội Võ đạo cũng chỉ mạnh hơn nhà họ Hoàng một chút, Hoàng Chung lại là người thừa kế nhà họ Hoàng, mà Thạch Giang ông chỉ là một phân đà chủ trong vô số phân đà của Hiệp hội Võ đạo.

“Dám bắt Hoàng Chung tôi xin lỗi, cậu đang tự tìm cái chết!”

Hoàng Chung giận quá hóa cười, vô cùng nóng nảy.

“Thật là không khéo, tôi lại cứ thích làm trái ý người khác, nếu ông không muốn xin lỗi tôi, vậy tôi chỉ có thể ép ông xin lỗi!”

Dương Chấn bình tĩnh nói.

“Thằng nhóc này điên rồi à?”

“Cho dù cậu ta là người của gia tộc Vũ Văn, nhưng cũng chỉ là một tên bị vứt bỏ, mà Hoàng Chung chính là chủ nhân tương lai của nhà họ Hoàng, thằng nhóc này lấy cái gì để đấu với chủ nhân tương lai của nhà họ Hoàng chứ?”

“Hôm nay chỉ sợ rất có khả năng thằng nhóc này sẽ bị mất mạng ở đây!”

Xung quanh đều ồ lên, không có ai đánh giá cao Dương Chấn.

Dương Chấn lại ngó lơ, người bình thường sao biết được chí lớn của anh hùng?

Anh còn chưa để nhà họ Hoàng vào mắt, huống chi chỉ là người thừa kế của nhà họ Hoàng.

Chỉ cần anh muốn, anh lập tức có thể trở thành chủ nhân của gia tộc Vũ Văn.

Hơn nữa còn chưa kể đến thân phận người bảo vệ biên giới phía Bắc, Hoàng Chung không có tư cách bàn chuyện thân phận với anh.

“Tôi cũng muốn xem thử cậu làm cách nào để bắt tôi xin lỗi?”

Hoàng Chung khinh thường cười, ông tức giận đến mức sắp mất khống chế.

Thân là người thừa kế nhà họ Hoàng, bình tĩnh là đức tính cần thiết của ông.

Đối mặt với sự thật con trai bị giết, ông vẫn có thể khống chế được cảm xúc, nhưng đối mặt với Dương Chấn, cơn tức giận trong lòng lại dần có dấu hiệu muốn bùng nổ.

“Ông Chung, ông đi trước đi!”

Lúc này, vệ sĩ đứng phía sau Hoàng Chung đột nhiên lộ ra vẻ mặt đầy nghiêm túc nói.

Đồng thời, ông ta cũng bước lên trước một bước, bảo vệ Hoàng Chung ở phía sau.

Vệ sĩ có cảm giác cực kỳ nhạy bén, ông đã cảm nhận được cảm giác cực kỳ nguy hiểm từ trên người của Hoàng Chung.

Ông cũng không có tự tin đối mặt với Dương Chấn.

Nghe vệ sĩ nói, trong lòng Hoàng Chung hơi run lên, có hơi hoảng sợ.

Tuy ông biết Dương Chấn rất mạnh, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được được sự thật đến cả vệ sĩ của ông cũng có khả năng không phải là đối thủ của Dương Chấn.

Có thể được chọn làm vệ sĩ cho Hoàng Chung, thực lực đương nhiên cũng không yếu.

“Ai có khả năng bảo vệ được người mà tôi muốn động chứ?”

Dương Chấn vô cùng bá đạo, hai chân đột nhiên nhúc nhích, cơ thể biến thành một vệt bóng mờ.

Lúc này, Thạch Giang vốn còn đang ngồi trên hàng ghế khách quý, đột nhiên đứng phắt dậy, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong đại sảnh giao lưu cũng đều như thế, cũng đồng loạt hoảng sợ đứng bật dậy.

Mà Hoàng Chung chỉ cảm nhận được một luồng áp lực làm ông không thể nào thở nổi ập đến, da gà dựng đứng hết cả hết lên.

Còn vệ sĩ bên cạnh ông chỉ cảm thấy hoa mặt, một cỗ uy áp ập đến trước mặt, làm ông không thể nào nhúc nhích được.

“Quỳ xuống!”

Một giọng nói lạnh băng làm người ta nghẹt thở đột nhiên vang lên.

Dương Chấn lập tức đứng trước mặt ông, giọng nói hùng hồn như sấm sét, làm Hoàng Chung hoảng sợ lỗ tai vang lên tiếng ong ong, mất hồn mất vía.

Trong ánh mắt dại ra của mọi người, chỉ thấy Dương Chấn đột nhiên vươn một bàn tay, ấn trên vai Hoàng Chung.

Hoàng Chung chỉ cảm thấy bả vai lập tức bị sức mạnh ngàn cân đè xuống.

“Đùng!”

Một tiếng vang lớn!

Hai đầu gối của Hoàng Chung không chịu khống chế đập mạnh xuống đất, cơn đau thấu tim thiếu chút nữa làm ông rên rĩ thành tiếng.

Đùng!

Xung quanh đều khiếp sợ!

Tất cả mọi người đều hóa đá, ngay cả Thạch Giang lúc này cũng đã ngây ra như phỗng!

Không phải ông không thể làm được hành động như Dương Chấn, mà là ông không dám làm.

Một khi làm thế, giữa Hiệp hội Võ đạo và nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ bùng nổ một cuộc chiến lớn, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, cho dù là nhà họ Hoàng hay Hiệp hội Võ đạo cũng đều không thể thừa nhận nổi.

Nhưng một cậu thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi lại làm như thế.

Cưỡng ép người thừa kế nhà họ Hoàng phải quỳ xuống, đây là hành động ngông cuồng cỡ nào chứ?

Không lẽ anh không sợ nhà họ Hoàng trả thù sao?

Sau khi Quan Tôn Sắc và Trần Hưng Hải đờ ra một lúc, trong mắt đầy vẻ hưng phấn và kích động.

Làm người thừa kế Yên Đô Bát Môn quỳ xuống đất, đây là hành động vĩ đại đến nhường nào?

Chỉ sợ là trên đời này cũng không có người thứ hai dám làm!

Trong đất nước Cửu Châu rộng lớn này, có mấy ai có thể làm được như thế?

Trong lòng Tô Thanh Sơn cũng chấn động đến đến tột cùng, ông đột nhiên hiểu được vì sao gia tộc Vũ Văn lại đến Giang Châu cầu xin Dương Chấn quay về quản lý gia tộc.

Lúc trước ông còn lo rằng Dương Chấn sẽ bỏ mạng trong quá trình đấu tranh ở bên trong gia tộc Vũ Văn, nhưng bây giờ ông đột nhiên bừng tỉnh, người thanh niên như thế này, trong gia tộc Vũ Văn còn có ai có thể đấu lại anh chứ?

Nhưng cố tình người thanh niê này lại khinh thường không thèm để ý đến vị trí gia chủ gia tộc Vũ Văn!

Tô San vẫn luôn ngồi yên lặng bên cạnh ông, hai mắt xinh đẹp tràn đầy tia sáng kỳ lạ, lóe sáng lấp lánh.

Trên đời này, có mấy người tài giỏi như thế chứ?

Cô đột nhiên ý thức được, sau khi tiếp xúc với người thành niên ưu tú như vậy rồi, sau này gặp được các thanh niên tài giỏi đẹp trai khác, chỉ sợ cũng sẽ không có bất cứ cảm giác nào.

Không chỉ Tô San, có rất nhiều cô gái xinh đẹp của gia đình giàu có trong đại sảnh cũng dùng vẻ mặt mê đắm nhìn chằm chằm người thanh niên vô cùng mạnh mẽ đang đứng ở giữa đại sảnh.

“Mau buông ông Chung ra!”

Lúc này, vệ sĩ của Hoàng Chung mới lấy lại tinh thần, mặt đầy vẻ hoảng sợ, tức giận hét to với Dương Chấn.

“Biến!”

Dương Chấn nhìn vệ sĩ, quát to một từ “Biến”, giống như một đòn tấn công đến từ mặt tinh thần, làm vệ sĩ phải lui gấp ra sau bảy tám bước.

Đợi đến khi vệ sĩ dừng bước, ngay khoảng khắc chạm phải hai mắt của Dương Chấn, da gà của ông đã dựng đứng hết lên.

Ông đột nhiên có ảo giác đó không phải là ánh mắt của một con người, mà là ánh mắt của một ác ma ở dưới địa ngủ, chỉ cần liếc nhìn là có thể làm người ta tan vỡ ngay lập tưc.

Vệ sĩ của Hoàng Chung vội vàng cúi đầu, thậm chí không dám nhìn Dương Chấn thêm lần nào nữa.

Cảnh này cũng làm tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người!

Chỉ rống lên một chữ đã là cao thủ đứng đầy nhà họ Hoàng lui lại!

Đây thật sự chỉ là một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi sao?

Hoàng Chung đã hoàn hồn từ trong cơn đờ đẫn, ông bị Dương Chấn đè quỳ xuống đất trước mặt mọi người, đây chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đời ông!

Tuy trong lòng ông tràn ngập sợ hãi, nhưng vẻ mặt lại vẫn phủ đầy vẻ tức giận.

“Buông tôi ra!”

Hoàng Chung gầm nhẹ nói.

“Tôi muốn ông xin lỗi vậy thì nhất định phải xin lỗi!”

Mặt Dương Chấn không hề thay đổi nói.

Nói xong, năm ngón tay đang nắm vai của Hoàng Chung đột nhiên dùng lực.

“Rắc!”

Tiếng gãy xương đột nhiên vang lên.

Đại sảnh vốn đang yên lặng không chút tiếng động.

Âm thanh gãy xương này kích thích mạnh mẽ vào trong lòng mọi người.

“A…”

Giây tiếp theo, một tiếng rên rĩ thảm thiết bùng nổ từ sâu trong cuống họng của Hoàng Chung ra ngoài.

Khi mọi người nhìn vào bả vai của Hoàng Chung, chỉ thấy chỗ mới bị Dương Chấn đè xuống đã máu me be bết, máu tươi nhuộm đỏ quần áo nhạt mày.

Vết máu rợn người kia, cộng thêm tiếng kêu rên của Hoàng Chung, cũng đã để lộ ra cơn đau đơn mà Hoàng Chung phải thừa nhận vào lúc này.

“Bây giờ ông đã chịu xin lỗi hay chưa?”

Giọng của Dương Chấn đột nhiên vang lên lần nữa.

Nhưng nụ cười gợi lên trên khóe môi của anh lại làm người ta không rét mà run!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.