Chàng Rể Chiến Thần

Chương 467: Chương 467




“Được, một lời đã định!”

Vương Thanh nhếch miệng lộ ra nụ cười tự tin nói: “Chỉ cần tôi giải quyết được rắc rối của gia tộc thì sau này tôi sẽ là người thừa kế của gia tộc.”

“Được, quyết định như vậy đi!” Lúc này Vũ Văn Cao Dương cũng gật đầu đồng ý.

Nhưng Vũ Văn Cao Chấn lại cuống lên, cả giận nói: “Vũ Văn Cao Dương, chú đây là đang bắt nạt người khác. Con trai tôi vừa mới trở về gia tộc chú liền sắp xếp một nhiệm vụ bất khả thi cho nó.”

“Nếu chú nghĩ rắc rối lần này dễ giải quyết như vậy sao không để Vũ Văn Bân đi làm đi? Nếu trong hôm nay không giải quyết được thì bảo nó rời khỏi Yên Đô mãi mãi, chú bằng lòng không?”

Vũ Văn Cao Chấn hầm hừ nói.

Khó khăn lắm ông ta mới nhìn thấy hy vọng, Vương Thanh là chỗ dựa duy nhất của ông ta. Nếu hắn ta thật sự rời khỏi Yên Đô mãi mãi, thì đời ông ta coi như kết thúc sớm rồi.

Vũ Văn Cao Dương lạnh lùng nói: “Cậu ta cũng ba mươi tuổi rồi nhỉ? Lẽ nào cậu ta không nên chịu trách nhiệm với lời nói của mình sao?”

“Thì thế, bác à, bác chỉ trích ba cháu như vậy đúng là hơi quá đáng. Chính con trai bác tự nói muốn giải quyết rắc rối của gia tộc, đâu có liên quan gì đến chúng tôi.”

“Đương nhiên nếu bác không muốn nhìn thấy cảnh tượng bác và con trai mới đoàn tụ đã chia xa vĩnh viễn thì bác có thể từ bỏ quyền thừa kế.”

Vũ Văn Bân cũng cười khoái chí nói.

Tất cả sản nghiệp mà nhà họ Hoàng và nhà họ Diệp bắt tay chèn ép lần này đều do anh ta phụ trách. So với bất kỳ ai, anh ta là người hiểu rõ nhất, muốn giải quyết được rắc rối này còn khó hơn lên trời.

E rằng cả gia tộc có dốc hết sức lực cũng không thể giải quyết được rắc rối này trong vòng một ngày.

Huống chi là một đứa con riêng mới trở về gia tộc.

Anh ta không tin Vương Thành có thể làm được.

Vũ Văn Cao Dương cũng không tin.

Những người khác lại càng không tin.

“Nếu tôi đã đồng ý thì sẽ không nuốt lời!”

Vương Thành cười chế giễu: “Tôi khuyên các người hãy chuẩn bị lập người thừa kế mới đi. Nói không chừng đợi tới tối là mọi việc đã đâu vào đấy rồi.”

Hắn ta nói xong thì đứng lên cười ha ha nói: “Được rồi, tôi phải đi giải quyết rắc rối lớn mà tất cả các người cách nào xử lý được đây, tạm biệt!”

Vương Thành nói xong thì đi thẳng ra ngoài.

Vẻ mặt Vũ Văn Cao Chấn cứng ngắc, những người khác nhìn ông ta bằng nụ cười chế giễu.

“Chúng ta họp tiếp!”

Vũ Văn Cao Dương hờ hững nhìn Vũ Văn Cao Chấn rồi nói: “Tiếp tục bàn cách đối phó với nguy cơ của gia tộc Vũ Văn lần này.”

Lần này Vũ Văn Cao Chấn không ngăn cản nữa.

Hành động của Vương Thành đã phá rối kế hoạch của ông ta.

Ông ta vốn định mượn cơ hội lần này để cho Vương Thành trở thành người thừa kế. Có sự nâng đỡ của ông ta, chỉ cần giữ vững vị trí người thừa kế của Vương Thành là đủ rồi.

Một một ngày nào đó Vương Thành sẽ trở thành người thừa kế, quản lý gia tộc Vũ Văn trong tương lai.

Nhưng hành động của Vương Thành đã khiến ông ta vô cùng thất vọng.

Ông ta bỗng hơi hối hận vì đã dẫn Vương Thành đến gia tộc Vũ Văn.

Nhưng bây giờ vợ và con trai của ông ta đã bị ám sát, ông ta chỉ còn lại đứa con trai Vương Thành này.

Sợ là sau khi nhiệm vụ lần này thất bại, hai cha con ông ta sẽ hoàn toàn chia lìa.

Bởi vì kết cục thất bại của Vương Thành là phải rời khỏi Yên Đô mãi mãi.

Cùng lúc đó sau khi Vương Thành rời khỏi gia tộc Vũ Văn liền gọi một cuộc điện thoại: “Dương Chấn, mọi thứ đã chuẩn bị xong, bây giờ chỉ cần cậu giúp tôi giải quyết phiền phức của gia tộc Vũ Văn là tôi có thể trở thành người thừa kế của gia tộc Vũ Văn.”

Dương Chấn nghe Vương Thành nói vậy cũng khá bất ngờ: “Dễ như vậy sao?”

“Cậu đã giúp tôi nhiều như vậy, nếu tôi vẫn không trở thành người thừa kế được, vậy chẳng phải tôi là một kẻ rác rưởi sao?”

Có thể nhận ra Vương Thành rất đắc ý.

Dương Chấn bất đắc dĩ cười lắc đầu. Anh vốn nghĩ muốn để Vương Thành thay thế Vũ Văn Bân sẽ tốn rất nhiều công sức nhưng ngào ngờ lại thành công dễ dàng như vậy.

“Được, anh chờ điện thoại của tôi!”

Dương Chấn nói xong liền cúp điện thoại, sau đó lại gọi hai cuộc gọi khác.

Một cuộc là gọi cho Hoàng Thiên Hành, cuộc còn lại gọi cho Diệp Mạn.

Không ai ngờ nguy cơ mà gia tộc Vũ Văn đang đối mặt lại được Dương Chấn giải quyết dễ dàng chỉ bằng hai cuộc điện thoại.

Lúc này cuộc họp của gia tộc Vũ Văn vẫn còn đang tiếp tục, Vũ Văn Cao Chấn hoàn toàn không biết nội dung của cuộc họp, bởi vì lúc này trong đầu ông ta chỉ toàn suy nghĩ miên man.

Đúng lúc này Vũ Văn Cao Dương bỗng tuyên bố: “Được rồi, mọi người cứ làm theo sắp xếp lúc nãy của tôi, ai lo việc nấy, sẵn sàng đợi lệnh của tôi.”

“Dạ!”

Người của gia tộc Vũ Văn đồng loạt đáp.

“Ông chủ, tin tốt!”

Khi mọi người vừa muốn rời đi thì một ông già mặc sườn xám nam dáng vẻ kích động chạy vọt vào phòng họp.

“Tin tốt gì?”

Vũ Văn Cao Dương cười hỏi.

“Nguy cơ của gia tộc đột nhiên được giải quyết rồi!” Ông già mặc sườn xám nam vui vẻ nói.

“Cái gì?”

Vũ Văn Cao Dương ngạc nhiên hỏi.

Vừa nãy ông ta còn đang bàn bạc cách giải quyết nguy cơ, bọn họ còn chưa thực hiện thì nhận được tin mối nguy kia đã được giải quyết. Sao lại thế được?

Từ trước tới nay nhà họ Hoàng và nhà họ Diệp không hợp với gia tộc Vũ Văn.

Lần này cũng không biết tại sao hai gia tộc kia bỗng bắt tay nhau chèn ép gia tộc Vũ Văn.

Tại sao lại kết thúc đột ngột như thế?

“Quản gia Hàn, ông có nhầm lẫn gì không?”

Vẻ mặt Vũ Văn Bân không tin nói: “Sản nghiệp của gia tộc chúng ta phần lớn đều gặp tổn thất nặng nề, thậm chí có mấy sản nghiệp sắp đứng trên bờ vực phá sản rồi, sao có thể vực dậy được chứ?”

“Đúng đấy! Nhà họ Hoàng và nhà họ Diệp vốn đã không vừa mắt chúng ta, nếu bọn họ liên thủ với nhau thì đây chẳng phải là một cơ tuyệt vời để bọn họ làm suy yếu sức mạnh của chúng ta sao? Tại sao bọn họ đột nhiên từ bỏ chứ?”

“Liệu đây có phải là một âm mưu khác nữa không?”

Những người khác cũng nghi ngờ hỏi.

Quản gia lắc đầu nói: “Chắc không phải là âm mưu, dù sao bọn họ đã không còn chèn ép chúng ta nữa, cho nên chỉ chúng ta đề phòng chu đáo thì bọn họ sẽ không còn cơ hội làm gì chúng ta nữa đâu.”

Vũ Văn Cao Dương không lên tiếng, trong đầu tràn đầy nghi ngờ.

Mọi người cũng nghi ngờ, nhưng không ai cho rằng những việc này đều do Vương Thành làm.

“Các vị, tôi về rồi!”

Trong lúc mọi người còn đang thắc mắc rắc rối của gia tộc Vũ Văn được giải quyết bằng cách nào thì một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên ở cửa phòng họp.

Mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy Vương Thành cười ha ha bước vào, liếc mắt nhìn xung quanh, lên tiếng hỏi: “Tôi đã giải quyết xong rắc rối của gia tộc rồi, sao các người vẫn chưa tan họp nữa?”

Hắn ta vừa nói ra câu này, cả phòng họp ngây ra như phỗng.

Tin tức mối nguy của gia tộc vừa mới truyền tới, sao hắn ta biết được?

Chẳng lẽ đúng là hắn ta đã giải quyết rắc rối đó?

Sao có thể như thế chứ?

Chuyện này không thể nào?

Trong lòng mọi người đều thắc mắc giống nhau.

“Thành, ý con là rắc rối của gia tộc là do con giải quyết sao?”

Vũ Văn Cao Chấn kích động bước lên trước nắm tay Vương Thành lớn tiếng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.