Chàng Rể Chiến Thần

Chương 662: Chương 662




Từ Vĩ Tài xông vào phòng bao với thái độ cực kỳ phách lối, đưa tay ra chỉ vào Dương Chấn.

Trần Hưng Hải nhìn thấy cảnh tượng này thì thiếu chút nữa là đã tức đến ngất xỉu, mở tiệc chiêu đãi Dương Chấn ở địa bàn của mình, mà lại có người vọt thẳng vào trong phòng bao của bọn họ để tìm Dương Chấn gây phiền phức.

Lông mày của Dương Chấn cũng nhăn lại, anh không ngờ tới là mình buông tha Từ Vĩ Tài, thế mà đối phương lại còn dám tìm tới mình.

“Dương Chấn, không phải là lúc nãy mày vênh váo lắm hả? Bây giờ mày tiếp tục nữa đi, xem xem ngày hôm nay ông mày có đánh mày thành tàn phế hay không!”

Từ Vĩ Tài phách lối đắc ý nói: “Có biết người này là ai không hả? Anh ấy là anh Hoàng, là tổng giám đốc của công ty quản lý idol mạng Anh Hào, tao là người idol mạng dưới trướng của anh Hoàng, anh Hoàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”

Người trẻ tuổi với bím tóc được Từ Vĩ Tài gọi là anh Hoàng cười híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Chấn rồi hỏi: “Này thằng nhóc kia, là mày đã hủy buổi live stream của Từ Vĩ Tài? Mày biết hủy đi buổi livestream kiếm sống của cậu ta đối với công ty của bọn tao mà nói sẽ tạo thành tổn thất lớn bao nhiêu không hả?”

Dương Chấn vẫn không nói gì, cậu thanh niên thắt bím tóc lại mở miệng nói: “Tổn thất ít nhất là ba nghìn tỷ nếu như ngày hôm nay mày không lấy ra ba nghìn tỷ thì ông đây sẽ giết mày!”

Dương Chấn không thèm để ý tới cái tên ngu ngốc này, anh bỗng nhiên nhìn về phía Trần Anh Hào với gương mặt sợ hãi đứng ở một bên, trong tay vẫn còn mang theo ấm trà.

“Công ty quản lý người nổi tiếng Anh Hào có liên quan gì tới anh hả?”

Dương Chấn đột nhiên lại hỏi.

Lúc này, Trần Anh Hào mới lấy lại tinh thần, bị dọa toàn thân run rẩy, “bịch” một tiếng, Trần Anh Hào quỳ gối dưới chân của Dương Chấn ở trước mặt của mọi người, thấp hơn nói: “Anh Dương, đây chính là công ty do tôi đã xây dựng, tôi cũng không biết bọn họ không có mắt nhìn, cũng dám chạm vào ngài.”

“Tôi cũng không có trách anh, anh khẩn trương cái gì chứ, đứng dậy đi.”

Dương Chấn có chút bất đắc dĩ.

Anh chỉ nghe thấy đối phương nói trong tên công ty có chữ Anh Hào, anh liền nghỉ tới có khi nào công ty này có liên quan đến Trần Anh Hào không.

Lúc này, Trần Anh Hào mới vội vàng đứng dậy.

Trần Hưng Hải cũng rất tức giận, ở địa bàn của mình mà lại bị người ta vọt vào trong phòng bao, điểm mấu chốt là những người này còn là người của công ty Trần Anh Hào, ông ta cả giận nói: “Đồ khốn nạn, còn không nhanh chóng giải quyết chuyện này đi.”

Trần Hạo cũng lạnh giọng nói: “Ba cũng đã nói từ lâu là kêu con đừng có làm những chuyện kì quái như là công ty idol mạng gì đó rồi, con lại cứ không chịu nghe, nhìn xem, công ty của con toàn là cái thứ gì không kìa?”

Trần Anh Hào vội vàng lau mồ hôi trên trán, trực tiếp bước lên phía trước, cả giận nói với người thắt bím tóc: “Các người là người của ai?”

“Mẹ kiếp, mẹ nó chứ, mày là ai vậy, cũng dám phách lối ở trước mặt của anh Hoàng?”

Từ Vĩ Tài trực tiếp bước lên phía trước một bước, hung hăng hỏi.

Trần Anh Hào cười lạnh một tiếng: “Mày hỏi tao là ai hả? Tao chính là Trần Anh Hào, là chủ tịch của công ty quản lý idol mạng Anh Hào.”

“Ha ha ha ha…”

Cậu thanh niên thắt bím tóc đột nhiên lại cười to: “Mẹ nó chứ, nếu như mày là Trần Anh Hào thì ông đây chính là Trần Hưng Hải.”

Người thắt bím tóc tên là Hoàng Lỗi, căn bản cũng không phải là người của công ty quản lý idol mạng, chỉ là một người đại diện nhỏ có hợp tác với công ty quản lý idol mạng Anh Hào mà thôi.

Gần đây, danh tiếng của nhà họ Trần vang dội, đương nhiên là anh ta cũng biết Trần Hưng Hải là ai.

Chỉ là dựa vào cấp bậc của anh ta, sao có khả năng biết nhiều thêm được nữa?

Giống như là nhà hàng Trần thị, nếu anh ta biết nơi này là sản nghiệp của nhà họ Trần, có đánh chết anh ta cũng không dám dẫn người xông vào đây.

Nghe thấy lời nói của anh ta, Trần Hưng Hải trợn to mắt, hét lớn: “Nếu như cậu là Trần Hưng Hải, vậy thì tôi là ai hả?”

“Mẹ nó chứ, ông là ai thì có liên quan gì tới ông đây?”

Hoàng Lỗi cười nhạo một tiếng rồi nói: “Nếu như không muốn chết thì các người ngậm miệng lại cho ông đây, nếu không thì đừng có trách ông đây không có đức tính tốt đẹp kính già yêu trẻ.”

“Trần Anh Hào, cháu lập tức xử lý bọn người này cho ông, nếu không thì cháu cũng đừng có trách gia pháp của chúng ta.” Trần Hưng Hải thật sự tức giận, tức giận đến nỗi cả người đều đang run rẩy.

Trần Anh Hào cũng gấp rồi, anh ta nhìn Hoàng Lỗi, giận dữ nói: “Cậu tên là gì?”

“Đại ca tôi đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tên là Hoàng Lỗi.” Hoàng Lỗi rất phách lối.

Trần Anh Hào cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy sát khí, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại: “Có phải là công ty có một người tên là Hoàng Lỗi không vậy?”

Đối phương thấy là cuộc gọi của Trần Anh Hào, cũng nghe ra được giọng điệu của Trần Anh Hào không tốt cho lắm, nghe thấy cái tên Hoàng Lỗi, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Chủ tịch Trần, có phải là một thằng nhóc có bím tóc đằng sau đầu không?”

“Đúng vậy, chính là hắn ta.” Trần Anh Hào tức giận nói.

“Chủ tịch Trần, hắn ta căn bản cũng không phải là nhân viên của công ty chúng ta, chỉ là một người đại diện nhỏ nhoi, ỷ vào việc dưới tay mình có mấy idol mạng nổi tiếng, chỉ là một tên ăn mày dựa hơi công ty của chúng ta mà kiếm cơm. Nếu như không có công ty của chúng ta, bọn họ cũng chỉ có thể đi đớp cứt.” Đối phương vội vàng nói.

“Chủ tịch Trần, có phải là cái tên khốn nạn này đã đắc tội ngài rồi không? Nếu không thì ngài chỉ cần nói một câu, bây giờ tôi sẽ hủy bỏ hợp đồng hợp tác với cái tên khốn nạn này, để sau này bọn họ đi đớp cứt đi.” Đối phương vội vàng nói.

“Tôi không chỉ muốn để bọn họ phải đi đớp cứt, còn muốn để bọn họ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, hiểu ý của tôi chứ?” Sát khí của Trần Anh Hào trùng trùng.

Đối phương nghe nói như vậy thì lập tức giật mình, vội vàng nói: “Chủ tịch Trần, ngài cứ nói với tôi là hiện tại thằng nhóc này đang ở đâu, bây giờ tôi sẽ dẫn người tới đó.”

“Đang ở trong nhà hàng Trần thị, nội trong mười phút nếu như còn không dẫn người tới đây thì cậu cũng cút đi cho tôi.” Trần Anh Hào nói dứt lời liền trực tiếp cúp điện thoại.

“Ha ha ha ha…”

Tất cả những người ở đây đều đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của Trần Anh Hào, nhìn thấy Trần Anh Hào cúp điện thoại, bọn người Hoàng Lỗi đều phá lên cười.

“Ngầu quá đó chứ, còn để tao vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, mày ngầu như vậy, nhà họ Trần có biết không?”

Hoàng Lỗi cười lớn nói.

Từ Vĩ Tài cũng khoa trương mà cười lớn: “Dương Chấn, mày ngu dốt thì cũng thôi đi, không ngờ tới là người mày quen biết cũng đều ngu dốt.”

“Ngày hôm nay mày cũng không lấy ra ba nghìn tỷ, vậy thì mày đừng nghĩ là có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.”

Từ Vĩ Tài uy hiếp, cười lớn: “Anh Hoàng là người của nhà họ Trần, mày có biết là nhà họ Trần đại biểu cho cái gì không hả?”

“Hiện tại nhà họ Trần như mặt trời buổi trưa, ở Yên Đô Bát Môn, nhà họ Trần là mạnh nhất, nếu như ngày hôm nay mày không giao tiền, cho dù bọn tao có bỏ qua cho mày thì nhà họ Trần cũng sẽ không bỏ qua cho mày.”

Dương Chấn cười, híp mắt nhìn Từ Vĩ Tài rồi mới nói: “Là vậy à? Vậy thì chúng ta cũng rửa mắt mà đợi đi, thật sự thì tôi cũng có chút chờ mong, chờ khi chủ nhân của các người đến đây, các người có còn dám phách lối giống như bây giờ nữa hay không.”

“Được thôi, nếu như các người đã gọi người tới đây, vậy thì chúng tôi cũng chờ cùng.” Từ Vĩ Tài vừa cười vừa nói.

Vốn dĩ Trần Hưng Hải dự định trực tiếp gọi điện thoại cho người đến để bài trừ những người này, nhưng mà nhìn thấy Dương Chấn có nhã hứng xem kịch vui, ông ta cũng không ngăn cản.

Trần Anh Hào vẫn đứng ở một bên, là nhân vật bưng trà rót nước, chỉ là lúc nhìn về phía đám người Hoàng Lỗi, trong ánh mắt tràn đầy sát ý.

Vất vả lắm anh ta mới có thể tạo dựng nên doanh nghiệp của mình, chính là vì muốn để ông nội nhìn thấy tài năng của mình, nhưng mà không ngờ tới người trong công ty mình lại trêu chọc Dương Chấn.

Hiện tại anh ta chỉ muốn khiến cho những người này biến mất trên thế giới.

Trong nháy mắt mười phút đã trôi qua, chỉ là người của Trần Anh Hào vẫn còn chưa tới nơi.

“Này thằng nhóc, đã qua mười phút rồi mà người của bọn mày vẫn còn chưa tới, có phải là bây giờ chúng ta đã có thể nói tới chuyện bồi thường rồi không?”

Hoàng Lỗi cười híp mắt nói.

Chỉ là anh ta vừa mới dứt lời, bỗng nhiên ở ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộn xộn, sau đó có một đám người vọt vào trong phòng bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.