Chàng Rể Chiến Thần

Chương 697: Chương 697




Lâm Tùng vừa cười vừa nói, còn hống hách chỉ vào Dương Chấn.

“Khốn kiếp! Sao các người dám nói cậu Chấn như vậy? Đúng là không thể tha thứ!”

Hàn Khiếu Thiên giận run người, chỉ muốn lập tức xông lên đập chết Lâm Tùng.

Trong mắt ông cụ, Dương Chấn chính là thần của biên giới phía Bắc, không ai được phép khinh nhờn.

Quan Tôn Sắc cũng nổi giận, nhưng tự biết mình không giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Lâm Tùng ngang ngược chỉ vào Dương Chấn: “Ranh con, tao ra lệnh cho mày lập tức quỳ xuống cầu xin tao, đi theo tao. Nói không chừng tao vui vẻ sẽ tha cho cái mạng chó của mày!”

“Chỉ dựa vào mày sao?”

Dương Chấn cười nhạo một tiếng.

“Không sai, chỉ…”

“Bốp!”

Lâm Tùng chưa kịp nói hết câu đã bị bóp chặt cổ, một từ cũng không nói ra nổi.

“Chỉ dựa vào mày cũng đòi tao phải đi theo?”

Giọng nói của Dương Chấn vang vọng bên tai Lâm Tùng, dọa anh ta sợ chết khiếp.

Gần trăm cao thủ được Lâm Tùng dẫn tới đều sợ ngây người.

Có người còn dụi mắt mấy lần, vẻ mặt khó tin.

Dương Chấn vừa mới đứng cách Lâm Tùng mười mấy mét thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Lâm Tùng, còn bóp cổ anh ta giơ lên cao, hai chân lơ lửng.

“Mau thả cậu Tùng ra!”

Có người lấy lại tinh thần, lập tức giận dữ quát lớn.

Dương Chấn không thèm quan tâm, ngẩng đầu nhìn Lâm Tùng đang bị giơ lên không trung, híp mắt nói: “Hổ không ra uy, nhà họ Lâm lại tưởng tao là mèo bệnh à?”

“Muốn tao đi theo?”

“Tha mạng cho tao?”

“Buồn cười chết mất. Thằng ngu này nói một mình nó bao vây gần trăm người chúng ta hả?”

Lâm Tùng vừa cười vừa nói, còn hống hách chỉ vào Dương Chấn.

“Khốn kiếp! Sao các người dám nói cậu Chấn như vậy? Đúng là không thể tha thứ!”

Hàn Khiếu Thiên giận run người, chỉ muốn lập tức xông lên đập chết Lâm Tùng.

Trong mắt ông cụ, Dương Chấn chính là thần của biên giới phía Bắc, không ai được phép khinh nhờn.

Quan Tôn Sắc cũng nổi giận, nhưng tự biết mình không giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Lâm Tùng ngang ngược chỉ vào Dương Chấn: “Ranh con, tao ra lệnh cho mày lập tức quỳ xuống cầu xin tao, đi theo tao. Nói không chừng tao vui vẻ sẽ tha cho cái mạng chó của mày!”

“Chỉ dựa vào mày sao?”

Dương Chấn cười nhạo một tiếng.

“Không sai, chỉ…”

“Bốp!”

Lâm Tùng chưa kịp nói hết câu đã bị bóp chặt cổ, một từ cũng không nói ra nổi.

“Chỉ dựa vào mày cũng đòi tao phải đi theo?”

Giọng nói của Dương Chấn vang vọng bên tai Lâm Tùng, dọa anh ta sợ chết khiếp.

Gần trăm cao thủ được Lâm Tùng dẫn tới đều sợ ngây người.

Có người còn dụi mắt mấy lần, vẻ mặt khó tin.

Dương Chấn vừa mới đứng cách Lâm Tùng mười mấy mét thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Lâm Tùng, còn bóp cổ anh ta giơ lên cao, hai chân lơ lửng.

“Mau thả cậu Tùng ra!”

Có người lấy lại tinh thần, lập tức giận dữ quát lớn.

Dương Chấn không thèm quan tâm, ngẩng đầu nhìn Lâm Tùng đang bị giơ lên không trung, híp mắt nói: “Hổ không ra uy, nhà họ Lâm lại tưởng tao là mèo bệnh à?”

“Muốn tao đi theo?”

“Tha mạng cho tao?”

“Chỉ dựa vào mày sao?”

Mỗi một câu chất vấn như lưỡi kiếm sắc bén.

Lâm Tùng hoảng sợ tột độ, rất muốn quỳ xuống xin tha nhưng lại bị Dương Chấn bóp cổ, nói còn không ra tiếng.

Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc cũng cực kỳ kinh hãi. Hàn Khiếu Thiên biết thân phận của Dương Chấn còn đỡ, nhưng Quan Tôn Sắc chỉ biết anh giỏi đánh đấm mà thôi.

Bây giờ trông thấy Dương Chấn cách xa mười mấy mét đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Tùng, một tay nhấc bổng người ta lên, ông ta không thể giải thích nổi.

Sắc mặt của gần trăm cao thủ nhà họ Lâm đều cực kỳ khó coi.

Dương Chấn một tay nhấc bổng Lâm Tùng lên ngay trước mặt bọn họ chính là sự sỉ nhục.

“Cút hết đi cho tao!”

Ánh mắt bén nhọn của Dương Chấn quét tới, anh rống lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.