Cô gái nghe rất tức giận, đứng chắn trước người Tiết Nguyên Bá, nhìn Dương Chấn hét lên: “Anh sinh ra làm người lại mất hết tính người bắt nạt một ông lão. Tôi không cho phép anh bắt nạt ông ấy, có gì thì nói với tôi đây này!”
Tiết Nguyên Bá mếu máo như sắp quỳ xuống: “Chẳng lẽ phải để tôi quỳ xuống xin tha cậu mới chịu buông tha tôi sao?”
“Thì ra là ông lão đáng thương này không cẩn thận giẫm lên giày cậu ta. Thế mà cậu ta muốn đánh ông ấy trước mặt mọi người, đúng là súc sinh!”
“Chàng trai trẻ, sống trên đời phải biết khoan dung độ lượng. Cậu bắt nạt người già không sợ nghiệp quật sao?”
Mọi người nghe Tiết Nguyên Bá kể lể lại càng tức giận.
“Diễn xong chưa?”
Dương Chấn chờ ông ta ngậm miệng mới bật cười nói: “Diễn xong rồi thì đi với tôi một chuyến!”
“Xin lỗi cậu, tôi không nên giẫm lên giày của cậu, tôi sai rồi. Xin cậu tha cho tôi. Tôi quỳ xuống xin cậu thả tôi đi được chưa?”
Tiết Nguyên Bá khẩn khoản nói, hai chân khuỵu xuống định quỳ.
“Này ông ơi, đừng quỳ xuống!”
Đúng lúc đó, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bỗng bước tới ngăn cản Tiết Nguyên Bá đang định quỳ xuống.
Ông ta lập tức bật khóc, vừa lau vừa mắt vừa nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cháu. Nhưng nếu ông không quỳ, cậu ta không thả ông đi đâu”.
“Quê ông ở thành phố Trường Hà, tới Yến Đô vay tiền họ hàng. Vợ ông nhập viện rồi, vẫn đang đợi ông mang tiền về chạy chữa”.
“Khó khăn lắm ông mới mua được một cái vé tàu để về nhà. Nếu lỡ chuyến này vợ ông sẽ bị bệnh viện ngừng trị liệu”.
“Cháu gái đừng lo cho ông. Cứ để ông quỳ đi, cậu ta sẽ tha cho ông”.
Tiết Nguyên Bá diễn rất đạt, nhiều người đều căm tức nhìn chằm chằm Dương Chấn, muốn xông lên cho anh no đòn.
Cô gái nghe rất tức giận, đứng chắn trước người Tiết Nguyên Bá, nhìn Dương Chấn hét lên: “Anh sinh ra làm người lại mất hết tính người bắt nạt một ông lão. Tôi không cho phép anh bắt nạt ông ấy, có gì thì nói với tôi đây này!”
Dương Chấn cau mày. Anh không muốn làm loạn ở nơi công cộng nên mới không muốn ra tay.
Nào ngờ Tiết Nguyên Bá lại diễn trò kích động người dân ngăn cản anh.
“Tránh ra!”
Dương Chấn quát lên một tiếng, giơ tay bắt tóm lấy mặt Tiết Nguyên bá.
“Uỳnh!”
Ai ngờ anh còn chưa chạm được vào người ông ta đã bị cô gái kia ngăn cản.
Cô ta đấm mạnh vào cánh tay anh.
Con ngươi Dương Chấn lập tức co rút. Bởi vì cô gái xinh đẹp này có sức lực rất lớn.
Trông cô ta cùng lắm chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng thực lực lại đạt tới trình độ của cao thủ đứng đầu tám gia tộc quyền thế nhất Yến Đô.
Dương Chấn chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.
Đối phương còn trẻ như vậy đã có sức mạnh ngang với cao thủ hàng đầu của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, đúng là không đơn giản.
Cô gái trẻ tuổi này còn kinh hãi hơn. Vừa rồi trông thấy Dương Chấn định tóm lấy Tiết Nguyên Bá, cô ta hốt hoảng đánh vào tay anh.
Cô ta đã dùng rất nhiều sức.
Vậy mà lại cảm giác như đang đánh vào sắt thép, Dương Chấn lại như không cảm thấy gì.
Tiết Nguyên Bá thừa cơ định leo lên tàu, một chân đã bước vào.
Nhưng Dương Chấn dứt khoát lướt qua cô gái kia kéo áo ông ta lại.
“Rầm!”
Tiết Nguyên Bá ngã rầm xuống đất.
Mọi người xung quanh đều sợ ngây người, lần đầu tiên thấy thanh niên đánh người già như vậy.
“Khốn nạn!”
Cô gái lực điền kia càng nổi giận, tiếp tục ra đòn.
“Bịch!”
Cô ta đấm thẳng vào ngực Dương Chấn nhưng anh không hề nhúc nhích.
Không phải anh không né được mà là không cần phải né. So với người bình thường, cô gái này rất mạnh nhưng với anh chỉ là gãi ngứa.
“Roẹt!”
Cô gái lực điền còn định tấn công tiếp, Dương Chấn bỗng xé rách tấm mặt nạ da người của Tiết Nguyên Bá, lộ ra gương mặt thật của ông ta.
Tất cả đều trố mắt ra nhìn, vẻ mặt khó tin.
Cô gái lực điền cũng từ bỏ ý định tấn công Dương Chấn, ngơ ngác nhìn Tiết Nguyên Bá: “Ông ta không phải người già!”
“Dương Chấn, mày chết đi!”
Tiết Nguyên Bá bị bại lộ, còn bị Dương Chấn giẫm đạp dưới đất. Đây là sự sỉ nhục lớn nhất đời này của ông ta.
Hơn năm mươi năm sống trên đời, lần đầu tiên ông ta bị giẫm đạp dưới chân.