Không chỉ vậy, trừ nhà họ Trần họ chưa kịp ra tay vơ vét thì nhà họ Hàn và nhà họ Quan đều bị bọn họ cướp sạch.
“Tiếc là Tiết vương tử gọi chúng ta tới đây mở tiệc ăn mừng, nếu không nhà họ Trần cũng xong đời”.
“Đúng vậy, nhà họ Quan, nhà họ Hàn và nhà họ Hồng cũng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn”.
“Không sao, hiện giờ đến cả ba nhà Diệp, Hoàng, Vũ Văn đều đã diệt vong. Mấy gia tộc kia không có chỗ dựa thì có thể làm gì được?”
Trong sảnh tiệc, mặt ai cũng tươi cười vui vẻ.
Tuy không có đủ toàn bộ gia tộc hàng đầu ở Yến Đô nhưng cũng được hơn một nửa.
Ba người ngồi bàn đầu cười không ngậm được mồm. Nhiều ông lớn chủ động đi tới chúc mừng, còn chắp tay dâng quà mừng.
“Ông chủ Tống, ông chủ Tôn, ông chủ Lâm, sắp hết một tiếng rồi sao Tiết vương tử vẫn chưa tới?”
Mọi người đã đợi gần một tiếng nhưng vẫn không thấy bóng dáng chủ tiệc đâu, không khỏi sốt ruột.
“Chắc là sắp tới rồi! Mọi người đừng gấp. Tiết vương tử là người có địa vị, bận rộn trăm công nghìn việc. Cứ kiên nhẫn chờ đi!”
Tôn Húc đứng dậy cười nói.
Thực ra ông ta cũng không dám chắc, trong lòng hoảng loạn.
Dương Chấn để lại bóng ma tâm lý quá lớn, dù có Tiết Nguyên Bá làm chỗ dựa ông ta vẫn lo lắng.
Không chỉ Tôn Húc, Lâm Thiên Trạch từng bị thua thiệt trước Dương Chấn cũng hơi hốt hoảng.
Tống Thanh Sơn lớn tuổi nhất lại không hề e ngại. Lão ta hiểu rõ thế lực của Vương tộc.
Lão ta không tin Dương Chấn vẫn có thể sống sót dưới tay Tiết Nguyên Bá.
Trong lúc tất cả đang sốt ruột chờ đợi, chợt có người hớt hải chạy vào.
“Chủ gia tộc, không xong rồi, Diệp Hoa dẫn người tới giành lại trang viên nhà họ Diệp!”
Người kia sợ hãi nói với Tôn Húc.
“Cậu nói cái gì?”
Tôn Húc đứng bật dậy, giật mình kinh hãi.
“Diệp Hoa dẫn người tới giành lại trang viên nhà họ Diệp rồi!”
Người kia lặp lại lần nữa.
“Sao bọn họ dám?”
Tôn Húc nổi giận chất vấn.
Trước đó nhà họ Tôn kéo tới, nhà họ Diệp không hề phản kháng bỏ lại trang viên chạy trốn.
Chủ nhà họ Diệp là Diệp Mạn bị ám sát đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Sao nhà họ Diệp dám tới giành lại trang viên?
Ngay sau đó lại có người hoảng sợ chạy vào: “Chủ gia tộc, hỏng rồi. Hoàng Chính dẫn người tới giành lại trang viên nhà họ Hoàng!”
“Cái gì?”
Lâm Thiên Trạch cũng vội vàng đứng lên, trong mắt tràn đầy kinh sợ.
Nghe thấy có người giành lại trang viên nhà họ Diệp vừa bị nhà họ Tôn chiếm đoạt, ông ta còn thầm cười nhạo.
Thực ra ông ta cũng không dám chắc, trong lòng hoảng loạn.
Dương Chấn để lại bóng ma tâm lý quá lớn, dù có Tiết Nguyên Bá làm chỗ dựa ông ta vẫn lo lắng.
Không chỉ Tôn Húc, Lâm Thiên Trạch từng bị thua thiệt trước Dương Chấn cũng hơi hốt hoảng.
Tống Thanh Sơn lớn tuổi nhất lại không hề e ngại. Lão ta hiểu rõ thế lực của Vương tộc.
Lão ta không tin Dương Chấn vẫn có thể sống sót dưới tay Tiết Nguyên Bá.
Trong lúc tất cả đang sốt ruột chờ đợi, chợt có người hớt hải chạy vào.
“Chủ gia tộc, không xong rồi, Diệp Hoa dẫn người tới giành lại trang viên nhà họ Diệp!”
Người kia sợ hãi nói với Tôn Húc.
“Cậu nói cái gì?”
Tôn Húc đứng bật dậy, giật mình kinh hãi.
“Diệp Hoa dẫn người tới giành lại trang viên nhà họ Diệp rồi!”
Người kia lặp lại lần nữa.
“Sao bọn họ dám?”
Tôn Húc nổi giận chất vấn.
Trước đó nhà họ Tôn kéo tới, nhà họ Diệp không hề phản kháng bỏ lại trang viên chạy trốn.
Chủ nhà họ Diệp là Diệp Mạn bị ám sát đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Sao nhà họ Diệp dám tới giành lại trang viên?
Ngay sau đó lại có người hoảng sợ chạy vào: “Chủ gia tộc, hỏng rồi. Hoàng Chính dẫn người tới giành lại trang viên nhà họ Hoàng!”
“Cái gì?”
Lâm Thiên Trạch cũng vội vàng đứng lên, trong mắt tràn đầy kinh sợ.