Anh vẫn biết không nên trở mặt thành thù với Hoàng tộc họ Long.
Chỉ là anh không muốn kiếm chuyện, Long Đằng lại không chịu bỏ qua cho anh.
“Cậu tự sát đi! Tôi sẽ cho cậu chết toàn thây!”
Long Đằng thản nhiên nói, giống như Dương Chấn chỉ là sâu kiến lão ta có thể tùy ý giẫm đạp.
“Được! Ông chủ Long đã kiên quyết đòi mạng tôi, nếu tôi còn muốn giữ thể diện cho Hoàng tộc họ Long đúng là tự rước lấy nhục”.
Dương Chấn bỗng nhiên nói.
Nghe anh nhắc tới Hoàng tộc họ Long, sắc mặt Long Đằng cứng đờ, trong mắt còn hiện lên sát khí.
Tuy lão ta là người của Hoàng tộc họ Long nhưng lại bị đuổi khỏi gia tộc, không muốn nghe thấy bất kỳ ai nhắc tới thân phận của mình.
Dù sao đó cũng là chuyện xấu lão ta không muốn nghĩ lại.
Có thể nói bốn chữ Hoàng tộc họ Long chính là vảy ngược của lão ta.
Các chủ gia tộc biết chuyện đều trào phúng nhìn Dương Chấn.
“Vô Địch, ra tay đi!”
Long Đằng hùng hổ ra lệnh.
Ngay sau đó Triệu Vô Địch đột nhiên biến mất khiến mọi người giật mình kinh hãi.
“Ranh con chết đi!”
Đến khi mọi người lấy lại tinh thần, Triệu Vô Địch đã xuất hiện trước mặt Dương Chấn, tung đòn vào đầu anh.
Muốn một đòn lấy mạng anh.
Trong mắt Vũ Văn Bân tràn đầy kích động như đã thấy Triệu Vô Địch đánh vỡ đầu Dương Chấn.
Tôn Húc vẫn luôn bất an chờ mong thấy cảnh tượng Dương Chấn bị đánh chết.
Dương Chấn đã gây cho ông ta bóng ma tâm lý quá lớn, chỉ khi anh chết đi mới có thể xóa bỏ.
“Bốp!”
Tiếng tát chói tai chợt vang lên.
Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, Triệu Vô Địch đã bị Dương Chấn tát bay ra ngoài.
“Ông xứng với cái tên Vô Địch này sao?”
Dương Chấn thu tay về, châm chọc hỏi.
Con ngươi Long Đằng lập tức co rút lại!
Vũ Văn Bân và Tôn Húc chờ mòn mỏi để thấy Dương Chấn bị đánh chết cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.
Tống Thanh Sơn càng thêm sợ hãi, đồng thời vô cùng hối hận vì đã kiên quyết đuổi Tống Hoa Nghĩa khỏi gia tộc. Nếu không có lẽ lão ta đã có thể dựa vào Dương Chấn.
Đám người đi theo Dương Chấn đã lâu như nhà họ Hoàng và nhà họ Hàn từng rất tuyệt vọng khi thấy bảy trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô về cùng một phe.
Nhưng giờ phút này, bọn họ vừa kinh ngạc lại vừa tràn trề hi vọng.
Từ đầu đến cuối Dương Chấn vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Triệu Vô Địch chủ động xông lên muốn đánh chết Dương Chấn lại bị anh đập bay ra ngoài.
“Ranh con chết tiệt, sao mày dám đánh lén?”
Sau khi đứng vững, Triệu Vô Địch thẹn quá hóa giận hét lớn: “Đồ vô liêm sỉ, tao vốn định cho mày chết toàn thây nên mới dùng một nửa sức lực”.
“Không ngờ mày lại dám đánh lén tao? Tao nhất định phải dùng hết sức đập vỡ đầu mày ra!”
Bấy giờ đám người Vũ Văn Bân mới biết Dương Chấn đánh lén, âm thầm thở phào một hơi.
“Ông Triệu, thằng này rất âm hiểm xảo trá. Ông đừng nương tay, tốt nhất cứ ra đòn trí mạng!”
Vũ Văn Bân lên tiếng, trêu tức nhìn Dương Chấn.
Dường như anh ta đã trông thấy cảnh tượng Dương Chấn bị đập nát đầu.
“Các người đúng là không biết xấu hổ. Rõ ràng cậu Chấn chỉ đứng im tại chỗ, Triệu Vô Địch tự mình xông tới bị cậu ấy đánh bay bằng một cái tát”.
“Các người mù hết rồi à? Không tự nhìn ra được cậu Chấn có đánh lén Triệu Vô Địch không sao?”
Hoàng Chính giận dữ chất vấn đám người Vũ Văn Bân.
“Mày câm miệng cho tao!”
Triệu Vô Địch cả giận quát: “Mày còn nói thêm câu nữa, tao đập chết mày trước đấy!”
Long Đằng cũng lên tiếng nói: “Dương Chấn, không ngờ cậu còn trẻ mà lại hèn hạ như vậy. Biết đánh không lại liền đánh lén Vô Địch sao?”
“Nhưng ở trước thực lực tuyệt đối, thủ đoạn mánh khóe gì cũng vô dụng!”
“Lần này Vô Địch nghiêm túc đánh rồi. Cậu muốn đánh lén cũng không còn cơ hội nữa đâu!”
“Cậu cứ chờ chết đi!”
Nghe Long Đằng nói thế, Dương Chấn thấy bó tay. Có thể vô liêm sỉ nói ra mấy lời lý lẽ chính trực như vậy đúng là lợi hại.