Chàng Rể Chiến Thần

Chương 737: Chương 737




Tôn Húc bị ánh mắt đáng sợ của lão ta dọa cho im bặt.

Long Đằng nói muốn diệt nhà họ Tôn, nhà họ Tôn thật sự không còn đường sống.

Mấy gia tộc khác đều kinh hãi không dám nói xấu Dương Chấn, sợ bị Long Đằng chèn ép.

“Được rồi, sáu gia tộc còn lại đều phải bồi thường cho em trai tôi mười tỷ trước khi mặt trời lặn. Nếu không đêm nay tôi sẽ dẫn người tới tiêu diệt gia tộc các người!”

Long Đằng uy hiếp nhìn các gia tộc khác.

“Ông chủ Long, mười tỷ nhiều quá thì phải?”

Tống Thanh Sơn dè dặt hỏi. Lão ta biết không trốn được bồi thường, muốn tranh thủ mặc cả.

“Nhà họ Tống bồi thường hai mươi tỷ!”

Long Đằng bá đạo nói: “Ông còn dám nói thêm một chữ không, tôi sẽ tăng lên gấp đôi!”

Tống Thanh Sơn ngơ ngác. Lão ta muốn cò kè mặc cả, kết quả lại bị tăng gấp đôi.

Các gia tộc khác thấy thế, không ai dám từ chối.

“Em trai thấy anh xử lý như vậy có hài lòng không?”

Long Đằng thân mật ôm vai Dương Chấn cười hỏi.

“Em rất hài lòng, cảm ơn anh đã ra mặt giúp em!”, Dương Chấn cười đáp.

“Ha ha, em trai hài lòng là được!”

Long Đằng cười lớn, lại nhìn sang đám người kia quát tháo: “Các người còn đứng đó làm gì? Mau cút đi cho tôi! Đừng quên bồi thường cho em trai tôi trước khi mặt trời lặn!”

Đám người như được tha bổng vội vàng rời đi.

“Dương Chấn, chuyện giải quyết xong rồi, anh phải về đây. Ngày khác chúng ta gặp lại!”

Long Đằng cười chào tạm biệt.

“Được, anh đi thong thả!”

Dương Chấn vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.

Sau khi Long Đằng lên xe rời đi, anh mới ngừng cười.

“Cậu Chấn, tốt quá rồi. Không ngờ Long Đằng lại nhận cậu làm em trai. Sau này không còn ai ở Yến Đô dám đối đầu chúng ta nữa!”

Hoàng Chính kích động nói.

Dương Chấn hỏi ngược lại: “Ông nghĩ Long Đằng thật sự muốn nhận tôi làm anh em à?”

Hoàng Chính sững sờ hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao?”

“Long Đằng đang tự bảo vệ mình thôi!”

Hồng Hưng đi tới, trầm giọng nói: “Thực lực của cậu Chấn đã dọa ông ta sợ chết khiếp”.

“Đến cả Triệu Vô Địch và Triệu Vô Song liên thủ cũng không đánh lại được cậu Chấn, ông ta có thể làm gì?”

“Bề ngoài ông ta nhiệt tình kết nghĩa anh em với cậu Dương, thực ra đây là cách thoát thân của ông ta”.

“Nếu ông ta đã cúi đầu mà cậu Chấn vẫn muốn dồn ông ta vào đường cùng, sau này còn ai dám đi theo cậu Chấn nữa?”

Dương Chấn không ngờ Hồng Hưng có thể nhìn ra được điều này.

Hành động của Long Đằng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Bị Dương Chấn đánh còn chủ động cúi đầu nhận anh em với anh chỉ để thoát thân.

“Không thể nào!”

Hoàng Chính kinh ngạc nói: “Dù sao Long Đằng cũng là chủ nhà họ Long trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô”.

“ Có lẽ bây giờ ông ta đã bắt đầu nghĩ cách đối phó cậu Chấn rồi”.

Hồng Hưng nói: “Với sự hiểu biết của tôi, Long Đằng rất linh hoạt. Chỉ cần giữ mạng, bảo ông ta quỳ xuống dập đầu cũng được”.

“Kẻ lỗ mãng không đáng sợ, loại người nhẫn nhịn giỏi như vậy mới đáng sợ”.

Dương Chấn nheo mắt lại: “Xem ra Yến Đô không hề đơn giản như tôi nghĩ. Ở đây rất phức tạp, sơ ý là có thể sẩy chân chết ngay!”

Chiêu Châu có tất cả bốn biên giới, chín châu vực lớn lần lượt do bốn tướng quân và các Hoàng tộc, Vương tộc thống trị.

Chỉ duy nhất Yến Đô không thuộc về bất kỳ thế lực nào mà do tám gia tộc cầm đầu. Điều này rất có vấn đề.

Nếu không có người che chở, sao Hoàng tộc và Vương tộc có thể bỏ qua Yến Đô?

Cùng lúc đó, trên chiếc Rolls-Royce của Long Đằng.

Một lão già mặc áo vải màu xám ngồi cạnh lão ta, toàn thân tỏa ra khí thế kinh người.

Vừa rồi lão ta không xuống xe nhưng vẫn biết rõ những chuyện xảy ra bên ngoài.

“Ông chủ thật sự muốn làm anh em với thằng nhóc kia sao?”

Lão ta đột nhiên hỏi.

Long Đằng nghiến răng đáp: “Một thằng ranh con như nó có tư cách làm anh em với tôi sao?”

“Ý của ông là gì?”, lão ta nghi hoặc hỏi.

“Vô Song và Vô Địch đều bị cậu ta đánh cho tàn phế, ông nghĩ nhà họ Long còn ai là đối thủ của cậu ta không?”

Long Đằng lạnh giọng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.