Tôn Húc đang ở trong căn biệt thự sau cánh cổng này. Dương Chấn muốn tìm ông ta phải đi qua đây.
“Các người thực sự muốn làm con tốt thí mạng cho Tôn Húc sao?”
Dương Chấn nhíu mày hỏi.
“Nó đang câu giờ để hồi sức, các anh em mau tranh thủ lúc nó mất sức xông lên đập chết nó!”
Bỗng có người hô hào, mười mấy cao thủ lao tới.
Ánh mắt Dương Chấn lạnh lẽo, không hề né tránh hiên ngang tiến lên.
Vệ sĩ xông lên đầu tiên đã tới trước mặt anh.
Dương Chấn tiện tay vỗ một cái.
“Bịch!”
Lồng ngực gã ta bị đập một cái, cả người như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.
Trong lúc bay ra còn đâm vào ba gã vệ sĩ khác đang chuẩn bị lao tới, khiến họ ngã lăn ra đất.
Một đòn hạ gục bốn gã vệ sĩ.
“Đánh nó đi! Tiếp tục lên đánh nó đi!”
Gã vệ sĩ cầm đầu giận dữ hét: “Luân phiên lên đi, phải đập chết nó!”
“Nó sắp kiệt sức rồi, các anh em mau tiến lên!”
Bị gã cầm đầu kích động, lại có mười mấy gã vệ sĩ xông tới.
Dương Chấn không hề nương tay, lúc đấm lúc đá, mỗi lần ra đòn lại có một tên vệ sĩ phun máu bay ra ngoài.
Vẫn còn không ít người bị đánh gãy xương.
Thấy Dương Chấn không hề kiệt sức, còn càng đánh càng hăng, người chịu xông lên cũng ngày càng ít.
Sau lưng anh đã có mấy chục vệ sĩ ngã xuống.
“Tiếp tục đi! Mau lên tiếp đi! Nó sắp kiệt sức rồi, đừng dừng lại, mau xông lên cho tao!”
Gã cầm đầu thấy không ai chịu tiến lên nổi giận quát tháo.
Nhưng sự tàn nhẫn của Dương Chấn đã dọa sợ tất cả mọi người.
Nào còn ai dám xông lên?
“Bịch!”
Gã cầm đầu định nói tiếp, Dương Chấn chợt xuất hiện trước mặt đạp bay gã ta ra ngoài.
Lúc bị Dương Chấn đạp trúng gã ta đã gãy mất mấy cái xương sườn, sau khi rơi xuống đất lại gãy thêm vài cái, mặt mày nhăn nhó vì đau.
Lúc này, không còn ai chặn đường trước
Đám vệ sĩ nhà họ Tôn trơ mắt nhìn Dương Chấn bước vào trong cánh cổng.
Chuyện đến nước này, bọn họ có muốn ngăn cản cũng hết cách.
Không một ai có thể đánh lại Dương Chấn.
Đúng lúc đó, một người trung niên mặc áo trắng đi ra.
Ông ta cầm một khẩu súng ngắn bóng loáng, họng súng chĩa thẳng vào giữa trán Dương Chấn.
Còn anh rốt cuộc cũng dừng bước, híp mắt nhìn tay súng áo trắng.
“Ranh con, mày quá kiêu ngạo!”
Tay súng áo trắng nhàn nhạt nói.
Trong mắt Dương Chấn tràn đầy lạnh lẽo, anh híp mắt nói: “Ông biết mình đang làm gì không?”
“Đương nhiên biết. Tao đang chĩa súng vào đầu mày. Chỉ cần tao động đậy một ngón tay là mày sẽ mất mạng”.
Tay súng áo trắng cười lạnh nói: “Tao biết mày rất mạnh, nhưng giỏi võ thì đã sao?”
“Trong trí nhớ của tao, người nào bị tao chĩa cái đồ chơi này vào đầu đều chết cả rồi!”
Dương Chấn vặn cổ tay, ánh mắt sắc bén.
Bị anh nhìn vào, tay súng áo trắng bỗng thấy hoảng hốt. Rõ ràng người cầm súng là ông ta nhưng lúc này ông ta lại cảm thấy bị uy hiếp.
Dường như chĩa súng vào Dương Chấn không phải sự lựa chọn sáng suốt.
Ông ta là tay súng của riêng Tôn Húc, đã từng ám sát rất nhiều người cho Tôn Húc.
Hôm nay là lần đầu tiên ông ta không nấp trong bóng tối mà hiên ngang chĩa súng vào đầu kẻ địch ngay trước mặt đối phương.
“Mày nghĩ súng của tao ở ngay trên đầu mày còn không giết nổi mày nữa sao?”
Tay súng áo trắng đột nhiên cười lạnh hỏi.
Dương Chấn gật đầu đáp: “Ông không giết được tôi!”
Giờ phút này không chỉ tay súng áo trắng, đám vệ sĩ kia cũng cảm thấy Dương Chấn quá ngông cuồng.
Bị chĩa súng vào đầu còn dám nói đối phương không giết nổi mình.
“Ranh con, trẻ tuổi kiêu ngạo thì được, nhưng phách lối ngông cuồng sẽ phải trả giá đắt”.
Tay súng áo trắng thản nhiên nói: “Ông chủ bảo chỉ cần mày chịu quỳ xuống xin lỗi sẽ cho mày chết toàn thây”.