Chàng Rể Chiến Thần

Chương 864: Chương 864: Chương 764




Chắc chắn Tào Trí đã biết chuyện xảy ra hôm nay ở cổng khách sạn Đế Đô. Mấy gia tộc đứng về phe Dương Chấn đã chứng minh anh rất có tiếng nói ở Yến Đô.

Chỉ cần lôi kéo được Dương Chấn, nhà họ Tào có thể lập tức đạt được quyền lực lớn nhất ở Yến Đô.

Mười tỷ rất nhiều, nhưng chẳng đáng là bao với quyền lực ở Yến Đô.

“Cậu Chấn quả nhiên thông minh”.

Tào Trí không phủ nhận cười đáp: “Tôi cần cậu Chấn làm giúp tôi một chuyện. Nếu cậu làm được sẽ có lợi ích rất lớn!”

“Chắc chắn hơn xa lợi nhuận của tập đoàn Nhạn Chấn!”

Dương Chấn cười hỏi: “Chắc là chuyện anh muốn tôi là không đơn giản đâu nhỉ?”

Tào Trí gật đầu: “Tôi muốn cậu Chấn ra mặt thống nhất tám gia tộc đứng đầu Yến Đô. Chỉ cậu mới có thể làm được chuyện này!”

“Nhà họ Tào sẽ dốc hết sức nâng đỡ cậu trở thành Vương của Yến Đô”.

Nghe thấy thế, Tào Khánh và ông chủ quán bar đều khiếp sợ.

Tuy Hạ Hà không biết Vương của Yến Đô nghĩa là gì nhưng có thể đoán được thân phận này rất khủng bố, trong mắt tràn ngập kinh hãi.

“Anh ơi, thằng đó có tài cán gì mà nhà họ Tào phải ủng hộ trở thành Vương của Yến Đô?”

Tào Khánh không nhịn được lên tiếng hỏi.

Tào Trí cau mày, ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu mày còn dám vô lễ với cậu Chấn, đêm nay lập tức cút về gia tộc cho tao!”

Tào Khánh tức tốc ngậm miệng, nhưng vẫn nhìn Dương Chấn với ánh mắt khinh thường.

Hắn ta thấy Dương Chấn chỉ biết chút đánh đấm mà thôi.

“Cậu Chấn không cần lập tức trả lời tôi. Cậu cứ cầm thẻ này trước đi, tôi chờ tin tốt của cậu”.

Tào Trí đưa thẻ ngân hàng cho Dương Chấn.

Nhưng anh không thèm nhận, chỉ cười hỏi: “Tôi muốn biết nếu tôi từ chối sẽ có hậu quả gì?”

Tào Trí sững sờ, dường như không ngờ Dương Chấn sẽ hỏi như vậy.

Bởi vì hắn ta không nghĩ Dương Chấn sẽ từ chối. Được nhà họ Tào ủng hộ trở thành Vương của Yến Đô là lợi ích khổng lồ.

Sau một hồi kinh ngạc, Tào Trí bỗng bật cười: “Tôi tin cậu Chấn sẽ không từ chối!”

Hỏi một đằng trả lời một nẻo!

Nhưng câu trả lời này đã cho Dương Chấn biết đáp án.

Chỉ bằng việc anh đánh cả hai anh em nhà họ Tào và thắng mười tỷ từ tay Tào Huy khi anh ta vẫn còn phụ trách club Hoàng Kim.

Chừng đó đã đủ để sỉ nhục nhà họ Tào.

Vậy nên nếu anh từ chối sẽ phải đối mặt với sự trả thù của bọn họ.

“Thế tôi không còn lựa chọn nào khác nữa à?”, Dương Chấn hỏi.

Tào Trí chỉ cười không đáp.

“Anh Tào đã nói vậy, tôi không nhận mười tỷ này là không được rồi!”

Dương Chấn bật cười nhận lấy thẻ ngân hàng mười tỷ kia, tùy ý cất vào túi.

Thấy vậy, khóe miệng Tào Khánh co giật, rất không nỡ.

Tào Trí cũng nheo mắt lại. Tuy Dương Chấn cầm tiền nhưng không chịu trả lời dứt khoát có đồng ý hay không.

“Hình như cậu Chấn quên mất một chuyện”.

Thấy Dương Chấn định dẫn Hạ Hà rời đi, Tào Trí đột nhiên lên tiếng.

“Ồ? Tôi quên gì à? Chắc là không đâu!”

Dương Chấn vờ như không biết, nghi hoặc hỏi.

“Mày giả vờ giả vịt cái gì?”

Tào Khánh cả giận nói: “Mày cầm mười tỷ là đồng ý nhận bố thí của nhà họ Tào, làm con rối Vương của Yến Đô đúng không?”

“Nói dễ nghe thì sau này mày là Vương của Yến Đô, nói khó nghe thì mày chỉ là một con chó của nhà họ Tào mà thôi”.

“Nếu là chó của nhà họ Tào thì phải biết thân biết phận, còn dám cắn chủ chính là tội chết!”

Lần này Tào Trí không ngăn cản Tào Khánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.