Chàng Rể Chiến Thần

Chương 869: Chương 869: Chương 769




“Chúng ta ở cùng đoàn làm phim hai tháng rồi, trước giờ anh chưa từng nghe nói em có bạn trai”.

Ngô Thiên Hữu cười nói: “Anh ta là lái xe taxi em gọi tới phải không?”

“Dù có muốn tìm lá chắn để từ chối anh em cũng nên tìm người nào phù hợp chứ, đâu thể tùy tiện tìm một thằng lái taxi quèn lừa anh được?”

Dứt lời, anh ta lại nhìn sang Dương Chấn: “Anh chỉ là tài xế taxi thôi, không có tư cách theo đuổi Hạ Hà. Tôi khuyên anh sớm từ bỏ ý nghĩ viển vông này, tránh xa cô ấy ra, nghe rõ chưa?”

Ánh mắt Ngô Thiên Hữu tràn đầy uy hiếp.

Dương Chấn buồn cười nhìn anh ta: “Có phải tránh xa Hạ Hà hay không, anh và tôi nói đều không tính, cô ấy nói mới tính”.

“Ranh con, anh đang rượu mời không uống thích uống rượu phạt à? Anh biết tôi là ai không?”

Ngô Thiên Hữu khinh thường nhìn Dương Chấn.

Lúc này, sau lưng anh ta còn có hai gã vệ sĩ mặc vest đi theo.

Nhưng so với vệ sĩ của Tào Trí ở quán bar Hồng Nhan, bọn họ quá yếu.

“Ngô Thiên Hữu, tôi yêu ai không liên quan đến anh!”

Hạ Hà tức giận: “Dương Chấn chính là bạn trai tôi, không phải tài xế taxi gì đâu”.

Ngô Thiên Hữu bật cười: “Anh không phải kẻ ngu. Anh biết em không có bạn trai từ lâu rồi”.

“Tuy bộ phim chúng ta đang quay chưa đóng máy nhưng đã rất hot”.

“Anh cam đoan bộ phim này sẽ nổi. Khi đó giá trị của chúng ta đều sẽ tăng gấp mấy lần”.

“Em xem em là nữ diễn viên tiềm năng có giá trị hơn trăm triệu sao có thể quen với một thằng nghèo kết xác lái xe Passat hơn hai trăm nghìn hả?”

Nghe vậy, Dương Chấn mới biết tại sao Hạ Hà có thể lấy ra một triệu.

Thì ra cô ta đang làm diễn viên.

Còn đang quay một bộ phim. Nhưng với nhan sắc của cô ta, làm nghệ sĩ cũng không có gì bất ngờ.

Xem ra Ngô Thiên Hữu này cũng là một diễn viên.

“Tôi quen ai, hẹn hò với ai liên quan gì tới anh?”

Hạ Hà rất tức giận: “Đừng nói là Dương Chấn không phải tài xế taxi, dù có phải tôi cũng sẽ không ghét bỏ anh ấy”.

“Tôi cảnh cáo anh, dù tôi và Dương Chấn không yêu nhau tôi cũng sẽ không yêu anh đâu”.

Ngô Thiên Hữu híp mắt lại. Anh ta vốn đang hoài nghi quan hệ của Hạ Hà và Dương Chấn, nhưng bây giờ lại hơi tin.

Bởi vì quen biết Hạ Hà lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta tức giận với anh ta.

Còn nói những lời không hề nể mặt anh ta.

Thấy Hạ Hà hết lòng bảo vệ Dương Chấn, Ngô Thiên Hữu rất khó chịu.

“Em đừng quên anh là nam chính của bộ phim này, còn em chỉ là nữ phụ”.

“Nếu làm anh không vui, anh có thể dễ dàng thay vai diễn nữ phụ không có bao nhiêu đất diễn này”.

Ngô Thiên Hữu buông lời uy hiếp, ánh mắt nghiền ngẫm

Hai mắt Hạ Hà ửng đỏ. Cô ta mím chặt môi, biết đây là sự thật.

Dù sao bộ phim này mới quay chưa lâu, tuy cô ta là nữ phụ nhưng đất diễn không nhiều, không phải không thể thay thế.

Dương Chấn cau mày hỏi: “Có vẻ chỗ dựa của anh rất lớn?”

Ngô Thiên Hữu ngạo nghễ nói: “Nói thật cho anh biết, tôi là nghệ sĩ nổi tiếng của công ty giải trí Ngôi Sao. Anh biết công ty này là sản nghiệp của ai không?”

“Công ty nghệ sĩ nổi tiếng trong nước này là sản nghiệp của nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô”.

“Tổng giám đốc của công ty giải trí Ngôi Sao chính là Tôn Chí Kiều, dòng chính nhà họ Tôn, cũng là chị họ tôi”.

“Chỉ cần tôi nói một câu là có thể tiệt đường nghệ sĩ của Hạ Hà. Bây giờ anh biết chỗ dựa của tôi mạnh thế nào chưa?”

Dương Chấn vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Ngô Thiên Hữu và Hạ Hà đều là nghệ sĩ của công ty giải trí Ngôi Sao.

Trước ngày hôm nay, đây đúng là sản nghiệp của nhà họ Tôn.

Nhưng Tôn Húc không bồi thường nổi một trăm tỷ nên đã tặng lại công ty giải trí Ngôi Sao cho anh.

Tức là hiện giờ, anh mới là chủ tịch của công ty giải trí Ngôi Sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.