“Dẫn bọn họ đi!”
Cung Chính vung tay ra lệnh.
Mấy người cảnh sát lập tức tiến lên.
Đúng lúc này, một công nhân mặc quần áo lao động bỗng lao tới hai người phụ nữ kia.
Trong tay ông ta còn cầm một lưỡi dao sáng loáng đâm thẳng vào tim bọn họ.
Không ai nghĩ tới cảnh tượng xảy ra bất thình lình này, ngay cả Dương Chấn cũng ngạc nhiên.
Thấy con dao găm trên tay tên sát thủ sắp đâm vào tim người phụ nữ trung niên, Dương Chấn không ngần ngại giật lấy khẩu súng lục từ tay Cung Chính.
“Pằng!” . Đam Mỹ H Văn
Tiếng súng chát chúa bỗng vang lên, cổ tay của tên sát thủ bị viên đạn xuyên thủng.
“A!”
Tên sát thủ gào lên đau đớn, cây dao găm đã rớt xuống đất, cổ tay cũng trúng đạn, gã ta muốn giết người diệt khẩu cũng không còn cơ hội.
Gã ta xoay người định bỏ chạy.
“Pằng! Pằng!”
Ngay sau đó, hai tiếng súng liên tiếp vang lên, viên đạn găm chính xác vào chân tên sát thủ.
Từ lúc tên sát thủ nổi lên ý định giết người cho đến khi Dương Chấn đoạt súng bắn gã ta, mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc.
Cho đến lúc tên sát thủ ngã trên mặt đất mọi người mới hoàn hồn lại.
Ngay khi tiếng súng vang lên, Mã Siêu đã lao ra ngoài.
“Cạch” một cái, quai hàm của tên sát thủ bị cạy ra, Mã Siêu lấy một túi thuốc độc từ trong miệng tên sát thủ ra: “Trong miệng gã ta có độc, là một con cá lớn!
Vài cảnh sát lao tới, đè tên sát thủ xuống đất, còng tay lại. Tên sát thủ không còn đường thoát thân, hai mắt trợn trừng dữ tợn.
“Là sát thủ của Địa Ngục Môn!”
Mã Siêu đi tới bên cạnh Dương Chấn nói.
Khi Cung Chính ở bên cạnh nghe được ba chữ “Địa Ngục Môn” sắc mặt tái mét, khó tin nói: “Sao có thể?”
Địa Ngục Môn là tổ chức sát thủ nổi tiếng quốc tế. Thực lực sát thủ của bọn họ cực kỳ mạnh, ngay cả một số nhân vật nổi tiếng của nước ngoài cũng dám giết.
Quan trọng nhất là sát thủ của Địa Ngục Môn rất bí ẩn, gần như chưa từng thất thủ, dù có bắt được cũng chỉ để lại cái xác.
Mã Siêu cũng không trả lời Cung Chính mà nói với Dương Chấn: “Thứ hạng của sát thủ này ở Địa Ngục Môn hẳn là khá cao, phỏng chừng nằm trong top 20!”
Lúc tên sát thủ kia thấy Mã Siêu nhận ra gã ta, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, dường như không ngờ ở đây lại có người nhận ra mình.
Càng khiến gã ta khiếp sợ hơn là Mã Siêu không chỉ nhận ra gã ta mà còn biết được thực lực của gã ta nằm trong top 20 ở Địa Ngục Môn nữa.
“Rốt cuộc các người là ai?”
Sát thủ nghiến răng nghiến lợi hỏi Dương Chấn và Mã Siêu.
Với thực lực của gã ta, vừa rồi có thể dễ dàng giết chết vợ của hai người đã chết kia nhưng nào ngờ lại gặp phải Dương Chấn.
Khả năng bắn súng chính xác và tốc độ phản ứng của Dương Chấn vượt xa người thường.
Hơn nữa còn có Mã Siêu, chỉ chớp mắt đã nhận ra gã ta là sát thủ của Địa Ngục Môn càng khiến gã ta sốc hơn.
“Lắm lời!”
Mã Siêu đi tới, đá vào cổ tên sát thủ, hai mắt gã ta trợn ngược lên rồi ngất xỉu.
Dương Chấn nói với Cung Chính: “Đội trưởng Cung, hồ sơ bệnh án của người chết cũng đã được tìm thấy, người thân của người chết cũng sẵn sàng hợp tác điều tra với các anh, hơn nữa còn bắt được một tên sát thủ, tôi nghĩ chẳng mấy chốc sẽ điều tra ra sự thật thôi, những chuyện còn lại phiền ông rồi”.
Cung Chính không dám xem thường Dương Chấn, vội nói: “Chủ tịch Chấn yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra ra sự thật, cho các cậu một câu trả lời hợp lý!”
Từ việc Dương Chấn đoạt súng phế bỏ một cánh tay cộng với hai chân của sát thủ và cả việc Mã Siêu nhận ra được sát thủ của Địa Ngục Môn, Cung Chính biết Dương Chấn là một người không đơn giản.
Thậm chí ông ta còn nghi ngờ, hơn một trăm chiến sĩ trang bị súng ống xuất hiện lúc nãy cũng là có liên quan đến Dương Chấn.
Nếu không nơi này chỉ là công trường của một dự án Thành Cửu Châu, sao có thể liên quan đến bí mật quân sự được chứ?
Có lẽ những thứ này chỉ là viện cớ mà thôi.