Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1046: Chương 1046: Chương 796




Ngô Thiên Hữu vẫn rất bình tĩnh, cũng không đáp lại Liễu Mi, như thể đang suy nghĩ gì đó, thỉnh thoảng còn nhíu mày.

Anh ta không nói cho người khác biết, Công ty giải trí Ngôi Sao đã được chuyển nhượng cho tập đoàn Nhạn Chấn, mãi hôm qua anh ta mới biết chuyện này.

Không những thế, cát-xê tám triệu của anh ta cũng bị cắt giảm, chỉ còn bốn triệu.

Anh ta còn biết, cát-xê của Hạ Hà mới quay phim lần đầu tiên lại được tăng gấp đôi.

Chuyện này khiến anh ta cảm thấy hơi khác thường, bởi vì nó chưa bao giờ xảy ra trước kia, đây là lần đầu tiên anh ta nghe nói về việc đó.

Anh ta có cảm giác mình đã đắc tội với ai đó rồi.

“Anh Thiên Hữu, bọn em cũng muốn báo thù cho anh, nhưng bọn em thực sự không tìm được lý do ạ!”

Lúc này, một nam diễn viên trẻ lên tiếng: “Hôm qua chúng ta uống đến mức nôn ra máu, nhưng bạn trai Hạ Hà còn uống nhiều hơn chúng ta, nếu nói chuyện này ra thì em cũng cảm thấy mất mặt”.

“Cả đám chúng ta bị một mình anh ta chuốc cho say khướt, thế đã mất mặt lắm rồi, chúng ta còn làm gì được nữa đây?”

Một nam diễn viên khác cũng nói: “Anh Thiên Hữu, dù sao Công ty giải trí Ngôi Sao cũng là sản nghiệp của nhà chị họ anh, nếu Hạ Hà bị hủy hoại thì sẽ mang lại ảnh hưởng lớn cho đoàn làm phim, cũng khiến Công ty giải trí Ngôi Sao bị thiệt hại nặng nề”.

“Theo em thấy, nếu anh Thiên Hữu vẫn muốn báo thù thì nên hỏi ý chị họ anh trước xem sao, để xem thái độ của chị ấy thế nào đã”.

“Nếu chị ấy cảm thấy việc hủy hoại Hạ Hà sẽ không ảnh hưởng nhiều đến bộ phim này, em cũng đồng ý làm thế”.

Ngay sau đó, một nữ diễn viên cũng nói: “Anh Thiên Hữu, em cũng đồng ý làm vậy, hay anh hỏi chị họ đi?”

Lúc này Ngô Thiên Hữu vẫn đang im lặng mới ngẩng đầu, nhìn về phía đám người.

“Các người khiến tôi thất vọng quá!”

Ngô Thiên Hữu chỉ nói mỗi một câu như thế.

Nghe thấy thế, đám người thi nhau cúi đầu, chỉ có Liễu Mi đang đắc ý cười lạnh: “Thường ngày các người khéo ăn khéo nói lắm, nhưng đến khi anh Thiên Hữu cần, chẳng ai sẵn lòng giúp anh ấy cả”.

“Im đi!”

Ngô Thiên Hữu bực bội quát.

Liễu Mi vội im lặng, ấm ức nhìn Ngô Thiên Hữu.

“Hồi nãy tôi đã nhận được thông báo, đoàn làm phim cho chúng ta nghỉ một ngày, ngày mai bắt đầu quay”.

Ngô Thiên Hữu trầm giọng nói: “Giờ tôi có một kế hoạch, nếu mọi người đồng ý thì sau này vẫn là bạn tôi, bằng không, tốt nhất mọi người nên tự cút khỏi đoàn làm phim cho rồi”.

Nghe thấy thế, đám người vội ngẩng đầu lên, đều có vẻ căng thẳng.

Nếu phải cút khỏi đoàn làm phim thật, họ rất khó tìm được bộ phim nào bỗng dưng hot như thế.

Có thể nói, lựa chọn lần này có liên quan chặt chẽ đến sự nghiệp của họ.

“Anh Thiên Hữu, anh cứ nói đi, chắc chắn chúng em sẽ đồng ý hết!”

Một nam diễn viên lập tức nói.

“Đúng thế, cho dù anh Thiên Hữu bảo bọn em làm gì, bọn em cũng bằng lòng!”

“Anh Thiên Hữu, anh nói kế hoạch đi!”

Đám người thi nhau nói.

Trong mắt Ngô Thiên Hữu lóe lên ánh sáng: “Đoàn làm phim biết rõ tôi đã bị chảy máu dạ dày, phải vào viện mà vẫn bắt tôi ngày mai đi quay, đúng là quá đáng”.

“Mấy người chúng ta đều là diễn viên quan trọng của bộ phim này, nếu chúng ta không đi, chỉ có mình Hạ Hà, mọi người nói xem, bộ phim còn tiếp tục được không thế?”

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều biến sắc.

“Anh Thiên Hữu, anh đang định chống đối đoàn làm phim à?”

Có người kinh ngạc hỏi.

Ngô Thiên Hữu nhíu mày: “Chống đối gì chứ? Tôi chỉ đòi lại quyền lợi mà mình nên có từ đoàn làm phim thôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.