Chàng Rể Chiến Thần

Chương 242: Chương 242: Đại lão cuối cùng




Không ai ngờ được, Dương Chấn đã bị nhiều hào môn Châu thành nhắm vào như vậy rồi vẫn còn dám chất vấn Mục Đông Phong.

Mục Đông Phong híp mắt lại nở nụ cười: “Cậu nhóc, cậu thật sự cho rằng, có Tô Thanh Sơn và Lạc Khải làm chỗ dựa cho cậu, có thể khiêu khích nhà họ Mục tôi sao?”

Dương Chấn lắc đầu.

“Cậu nhóc, đã biết không thể rồi, cậu còn dám khiêu khích Mục gia chủ?”

“Quá thực quá kiêu ngạo rồi, thật sự cho là nhiều hào môn Châu thành như chúng ta ở đây, còn không đối phó nổi một nhà họ Tô và tập đoàn Đại Hà sao?”

“Mục gia chủ, chỉ cần một câu của ngài, bây giờ tôi lập tức cho người khai chiến với tập đoàn Đại Hà!”



Những hào môn Châu thành vừa mới tỏ thái độ, lúc này tranh nhau vuốt mông ngựa, sợ mình chậm chân, không được Mục Đông Phong ghi nhớ.

Dương Chấn cười lạnh một tiếng, nhìn Mục Đông Phong nói: “Ông xem là cái gì? Cũng xứng để tôi khiêu khích?”

Câu nói này vừa thốt ra, mọi người sợ ngây người.

Nự cười trên mặt Mục Đông Phong cứng lại, ông ta dù thế nào cũng không ngờ, một người tuổi còn trẻ, mà cũng dám nói với mình những lời này.

“Cậu nhóc, cậu đã thành công chọc giận tôi, cậu cũng không biết, cho dù là ở thành phố, cũng không ai dám nói với tôi những lời như vậy!” Ánh mắt Mục Đông Phong lạnh băng.

“Đừng nói mấy lời nói nhảm vô dụng đó, đã muốn đưa tôi đi, vậy thì qua đây!”

Dương Chấn đứng chắp tay, cả ngày đều đầy vẻ khinh thường.

Luận võ lực, vẫn chưa có người nào làm anh phải sợ!

Luận tại lực, chỉ với một tập đoàn Nhạn Chấn, cũng có thể vượt qua tổng tài sản tất cả mọi người ở đây.

So với anh, phóng mắt ra khắp Cửu Châu, có mấy người xứng.

Dương Chấn lúc này, gương mặt ngạo nghễ, không chút để những người này vào mắt.

“Lạc tổng, nhớ kỹ khuôn mặt những người ở đây, nhớ hết rồi, trong vòng ba ngày, tôi muốn bọn họ đều hai bàn tay trắng!”

Dương Chấn bỗng nhiên nhìn về phía Lạc Khải nói.

“Lạc tổng, tính thêm cả tôi!”

Tô Thanh Sơn mở miệng nói.

Lạc Khải nhếch miệng lên: “Nếu có Tô gia chủ trợ giúp, không cần ba ngày? Trong hôm nay cũng có thể làm bọn họ trắng tay!”

“Ha ha, cuồng vọng!”

Mục Đông Phong giận quá hóa cười, lớn tiếng nói: “Thật sự xem nhà họ Mục tôi là quả hồng mềm?”

“Dám nói chuyện với Mục gia chủ như vậy, muốn chết!”

Trần Hưng Hải vung tay lên, sai bảo vệ sĩ bên cạnh: “Đi, mang tên nhóc kia về đây cho tôi!”

Âm thanh của ông ta vừa dứt, hai người vệ sĩ cùng vọt về phía Dương Chấn.

Sắc mặt Lạc Khải phát lạnh: “Tôi xem ai dám?”

Ngay sau đó, vệ sĩ Lạc Khải mang đến, cũng cùng nhau tiến Phong nói một tiếng với vệ sĩ bên cạnh mình.

Nhất thời, bảy tám vệ sĩ cùng nhau bao vệ sĩ, căn bản không có cách nào bảo vệ bọn họ.

Thấy một màn như vậy, xung quanh khiếp sợ.

Đặng Mỹ Linh vừa mới bị Dương Chấn tát bay, gương mặt vô cùng dữ tợn, hận thù của cô ta đối với Dương Chấn, đã đạt đến đỉnh.

Đối với cô ta mà nói, chỉ có Dương Chấn chết đi, mối hận của cô ta mới có thể tiêu tan.

Không chỉ cô ta, người của nhà Hảo, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

Bà ta đợi ngày này quá lâu rồi, chỉ cần Dương Chấn chết, bà ta có thể lần nữa quay về biệt thự Vân Phong đỉnh, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống an nhàn.

“Các người thật to gan, dám ra tay với Ngài Dương, đúng là điếc không sợ súng!”

Tô Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, trong lòng ông ta đột nhiên có chút chờ mong, nếu như những người này cảm tưởng gì?

Lạc Khải cũng giống như ông ta, cũng có chút chờ mong.

Trong lòng bọn họ đều biết rõ, có Dương Chấn ở đây, không ai làm được gì bọn họ.

Qua ngày hôm nay, Châu thành chỉ sợ thay máu toàn bộ.

“Tô Thanh Sơn, ông đừng quên, nơi này Châu thành, há có thể để một người bên ngoài đến đây giương oai?”

Hai mắt Trần Hưng Hải đỏ bừng lên phẫn nộ quát, sau đó nhìn tập đoàn Đại Hà, thật sự cho là mình quyền thế ngập trời, nói diệt nhà họ Trần thì có thể đơn giản diệt như vậy.”

“Lên đi, trước phế ba người này đi.

Mục Đông Phong chẳng thèm tiếp tục dây dưa nữa, ra lệnh một tiếng, tất cả vệ sĩ đều cùng động thủ.

“Bùm!”

Đúng lúc này, một tàn ảnh nháy mắt bay đến.

Sau đó một vệ sĩ của nhà họ Mục bị đánh bay, mạnh mẽ Dương Chấn, có người vô cùng hoảng sợ, kêu lên một tiếng.

Trần Hưng Hải và Mục Đông Phong tối hôm qua ở nhà hàng Bắc Viên Xuân, đã từng gặp Tiền Bưu.

Không ngờ hôm nay lại xuất hiện.

Sắc mặt hai người họ lập tức vô cùng nghiêm túc.

Trong tay Tiền Bưu cầm một con dao bạc lóe sáng, ánh mắt như chim ưng, giống như tử thần giáng lâm,

“Ai dám bước lên một bước, chết!”

Một từ sâu trong yếu hầu ông ta chậm rãi vang lên.

Giọng nói lạnh như băng, làm nhiệt độ của cả sảnh tiệc dường như hạ xuống mấy độ, làm người ta không khỏi rùng mình một cái.

Đối với bất kỳ gia chủ hào môn Châu thành nào mà nói, Tiền Bưu cũng giống như là hóa thân của ác ma, dù sao gia chủ hào môn chết trong tay ông ta, không phải số ít.

Sâu trong đôi mắt Trần Hưng Hải có chút sợ hãi.

Tối hôm qua, ông ta còn không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ, nhìn thấy Dương Chấn và Lạc Khải, còn có Tiền Bưu cùng nhau xuất hiện, làm cho ông ta đột nhiên có một dự cảm vô cùng không tốt.

Trước đó, Dương gia Châu thành Tiền Bưu gây nên.

Sau đó Lạc Khải lên tiếp quản tập đoàn Đại Hà.

Tối hôm qua Tiền nay lại là như thế.

Thậm chí ngay cả Lạc Khải, trước mặt cũng phải cẩn thận như vậy, tôn xưng với anh một tiếng “Ngài Dương”.

Còn có Tô gia một trong bốn đại gia tộc đứng đầu Giang Châu, Tô Thanh Sơn cũng cung kính với Dương Chấn như thế.

Nhưng ông ta vô cùng rõ, lúc Tô Thanh Sơn mới đến, là mang Tô San đến xin lỗi ông.

Cho đến khi ông ta phát hiện Dương Chấn, tiếc khai chiến với cả hào môn Châu thành, cùng muốn đừng về phía Dương Chấn.

“Chẳng lẽ nói, Dương Chấn chính là người sau lưng Tiền Bưu, là cậu ta làm nhà họ Dương bị diệt trong một đêm, lại để cho Lạc Khải quản lý hết tất cả mọi thứ thuộc về nhà họ Dương?”

Trong đầu Tràn Hưng Hải đột nhiên nảy ra suy nghĩ như vậy, mặt mũi lập tức hoảng sợ.

Cũng chỉ có giải ràng, một hậu bối trẻ tuổi như vậy, sao có thể kiến cho nhiều nhân vật lớn toàn lực tương trợ như vậy.

“Cậu, rốt cuộc là ai?”

Trần Hưng Hải cuối cùng hỏi.

Gương mặt Dương Chấn trêu chọc cười: “Ông cảm thấy sao?”

Câu trả lời này, lại làm Trần Hưng Hải càng xác định suy đoán trong lòng.

“Tiền Bưu, chỉ cần ông đi theo tôi, tên nhóc này cho ông bao nhiêu tiền, tôi cho ông gấp ta mà nói, chỉ cần không có Tiền Bưu, Dương Chấn cho dù có Tô Thanh Sơn và Lạc Khải giúp đỡ, cũng khó thoát khỏi cái chết.

Ánh mắt Tiền Bưu lạnh như băng, không chút do dự đáp lại: “Ông, không xứng!”

Chỉ đáp lại ba chữ, lại làm Mục Đông Phong nổi trận lôi đình.

“Tôi nghĩ để ông đi theo tôi, cũng chỉ là phí tiền!”

Mục Đông Phong cả giận nói: “Ông đã muốn chết, tôi đây theo phía sau ông ta đột nhiên rút một khẩu súng lục từ bên trong tây trang ra, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Tiền Bưu.

“A…”

Nhìn thấy vệ sĩ của Mục Đông Phong lấy súng ra, trong sảnh tiếc phát ra tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều sợ hãi.

“Cho ông thêm một cơ hội, thần phục tôi, còn không, chết!”

Vẻ mặt Mục Đông Phong lạnh lùng, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chối, một giây sau là giờ chết của Tiền Bưu.

“Mục Đông Phong, gan chó của ông cũng thật lớn.

Trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc ở đây, đột nhiên có một âm thanh nổi giận vang lên.

Cửa sảnh tiệc, xuất hiện bốn bóng người,

Trong đó ba người là người già tóc trắng xóa, một người là cô gái tầm hai mươi tuổi.

“Ông con mẹ nó là ai? Cũng dám quản chuyện của Mục gia chủ?”

Một ông cụ vừa nói chuyện kia.

“Hỗn xược, gia chủ nhà họ Hàn có thể để cậu vũ nhục?”

Mục Đông Phong thiếu chút nữa dọa tè ra, xông lên quyền đấm cước đá một trận với gia chủ hào môn này.

“Ai cho phép cậu lấy súng ra? Còn không thu lại cho tôi?”

Sau đó Mục Đông Phong lại nổi giận mắng vệ sĩ cầm súng lục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.