Chàng Rể Chiến Thần

Chương 650: Chương 650: Gia tộc đứng đầu




Tất cả đều sợ ngây người. Ngay cả người có khả năng trở thành gia chủ Vương tộc nhà họ Tiết mà Dương Chấn cũng dám uy hiếp sao?

Tiết Nguyên Bá vốn là cao thủ võ đạo, vậy mà khi Dương Chấn từng bước tới gần, ông ta lại không thể nghĩ cách đánh trả.

Mông Đan mạnh hơn ông ta nhiều còn không động được tới một sợi tóc của Dương Chấn, còn bị bẻ gãy cổ tay, nói gì đến Tiết Nguyên Bá?

Chủ nhà họ Khổng và chủ nhà họ Đặng đều vô cùng hối hận. Với thực lực của Dương Chấn đã chứng tỏ anh hoàn toàn không cần sợ nhà họ Tiết.

Lúc Dương Chấn định rời đi đã hỏi ai muốn đi theo mình, rõ ràng là đang cho bọn họ cơ hội. Thế nhưng bọn họ lại bỏ lỡ vì e ngại Tiết Nguyên Bá.

Tô Thanh Sơn mừng rỡ, quả nhiên Dương Chấn không khiến ông ta thất vọng. Dù ở bất cứ đâu, gặp phải kẻ địch mạnh mẽ thế nào cũng chưa từng thua.

Lúc này ông ta mới biết tại sao gia tộc Vũ Văn dặn ông ta phải đứng về phía Dương Chấn mọi lúc.

Thì ra không phải Dương Chấn ỷ vào gia tộc Vũ Văn, mà là gia tộc Vũ Văn coi trọng thực lực của anh.

“Anh Dương, anh đừng kích động!”

Thấy Dương Chấn đã bước tới trước mặt Tiết Nguyên Bá, Tiết Khải vội vàng lên tiếng: “Ba tôi không có ác ý gì cả, ông ấy chỉ vì quý trọng người tài, muốn mời anh gia nhập nhà họ Tiết thôi”.

Tiết Nguyên Bá nghe thấy con mình nói vậy mới lấy lại tinh thần, vội nói: “Phải phải, tôi thấy cậu Dương là người tài nên muốn lôi kéo chứ không có ác ý gì đâu”.

“Nhưng bây giờ tôi đã biết, tôi không đủ tư cách mời cậu Dương, ba tôi mới có tư cách này”.

“Nếu cậu Dương không chê, tôi xin thay ba tôi mời cậu trở thành khách quý. Chỉ khi nhà họ Tiết gặp chuyện lớn mới cần cậu ra mặt, tiền lương một năm sáu nghìn tỷ!”

Nghe thấy Tiết Nguyên Bá nói tiền lương một năm sáu nghìn tỷ, mọi người xung quanh đều giật mình kinh hãi.

Vậy tiền lương mười năm chính là sáu mươi nghìn tỷ!

Quan trọng là Dương Chấn chỉ cần ra mặt khi nhà họ Tiết gặp chuyện lớn. Gia tộc có cấp bậc như nhà họ Tiết có khả năng gặp chuyện lớn mấy lần?

Dù mỗi năm một lần thì Dương Chấn cũng chỉ cần ra mặt một lần đã có sáu nghìn tỷ trong tay.

Dương Chấn không nói chuyện, chỉ châm chọc nhìn Tiết Nguyên Bá.

Tiết Nguyên Bá bị anh nhìn thì mất tự nhiên. Ông ta sợ anh không vui sẽ đánh mình tàn phế, vậy là xong đời.

“Chín nghìn tỷ!”

Tiết Nguyên Bá bỗng nhiên cắn răng nói: “Tiền lương chín nghìn tỷ một năm đã hơn cả cao thủ mạnh nhất nhà họ Tiết. Chỉ cần cậu Dương đồng ý, tôi có thể ứng trước cho cậu một năm tiền lương”.

Đám người Tô Thanh Sơn đều chết lặng.

Chín nghìn tỷ một năm, số người có mức lương này ở Cửu Châu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Anh Dương, ba tôi nói thật đó. Chín nghìn tỷ một năm đã vượt cả cao thủ đứng đầu nhà họ Tiết rồi. Hơn nữa chỉ khi nhà họ Tiết gặp chuyện mới cần anh ra mặt, nhà họ Tiết thật sự rất có thành ý với anh”.

Tiết Khải cũng vội vàng khuyên nhủ.

Anh ta biết ba mình đang có ý định gì. Lương hàng năm của cao thủ đứng đầu nhà họ Tiết cũng chỉ có sáu nghìn tỷ, mà còn phải được gia chủ của Vương tộc nhà họ Tiết cho phép mới được.

Tiết Nguyên Bá làm gì có tư cách chi chín nghìn tỷ một năm để mời một cao thủ về?

Chẳng qua Tiết Nguyên Bá chỉ muốn giả bộ để trấn an Dương Chấn. Sau đó có cần nhờ gia tộc phái thêm cao thủ mạnh hơn tới đối phó anh hay không còn phải xem tình hình.

“Anh có tư cách xưng anh em với tôi à?”

Dương Chấn đột nhiên nhìn sang Tiết Khải, lạnh lùng hỏi.

Tiết Khải ngập ngừng không biết trả lời thế nào, trong lòng cực kỳ tức giận.

Nếu không phải Dương Chấn quá mạnh, sao anh ta phải nhẫn nhịn như vậy?

“Tôi thất lễ rồi. Ngài Dương nói rất đúng, tôi không có tư cách xưng anh em với anh!”

Tiết Khải nén giận đáp.

Dương Chấn cười lạnh một tiếng, lại nhìn về Tiết Nguyên Bá: “Theo tôi được biết, dù là Vương tộc hay Hoàng tộc muốn dùng số tiền lớn hơn ba trăm tỷ để mời cao thủ đều phải mở cuộc họp thông qua mới được”.

“Chẳng qua ông chỉ là vương tử thứ ba của nhà họ Tiết, còn chẳng phải người thừa kế. Sao ông dám tuyên bố dùng chín nghìn tỷ mời tôi về nhà họ Tiết?

Tiết Nguyên Bá sửng sốt, không ngờ Dương Chấn lại biết nhiều về Hoàng tộc và Vương tộc như vậy.

Ông ta nghẹn họng, mặt mũi đỏ bừng, toàn thân run rẩy. Ông ta không biết sau khi vạch trần liệu Dương Chấn có giết mình hay không.

“Nếu tôi đoán không sai, chắc hắn ông muốn lấy lý do dùng giá cao mời tôi về nhà họ Tiết để trấn an tôi trước. Nếu tôi đồng ý, ông sẽ dẫn tôi về, nhà họ Tiết cũng đã chuẩn bị mai phục. Tôi mà đi sẽ chỉ còn đường chết”.

“Nếu tôi không đồng ý sẽ không còn ý định muốn giết các người nữa, tha cho các người một mạng. Sau đó ông sẽ báo cáo về gia tộc, đợi nhà họ Tiết bàn bạc xem có cần phái người tới giết tôi hay không”.

Dương Chấn nói tiếp.

Nghe vậy, Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải đều sợ chết khiếp, bởi vì anh nói trúng phóc ý định của họ.

“Các người cũng không cần nghĩ cách giải thích đâu. Tôi đã nói ra được như vậy thì tôi cũng hiểu rất rõ tình hình của Hoàng tộc và Vương tộc”.

Dương Chấn lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không giết các người, cũng không sợ nhà họ Tiết tiếp tục cho người tới đối phó. Bởi vì trước thực lực tuyệt đối, không có gì mà nắm đấm không giải quyết được”.

Ngông cuồng!

Bá đạo!

Đây là bình luận trong lòng Tiết Nguyên Bá về Dương Chấn.

“Cậu Dương cứ yên tâm, từ nay về sau nhà họ Tiết sẽ không đặt chân vào Giang Bình nửa bước. Ngay đêm nay tôi sẽ rời khỏi đây”.

Tiết Nguyên Bá lập tức tỏ thái độ: “Tôi cũng có thể cam đoan với cậu, nhà họ Tiết sẽ không phái người tới đối phó cậu”.

Dương Chấn lạnh nhạt nhìn ông ta: “Cút đi!”

Hai ba con nhà họ Tiết như được ân xá, vội vàng rời đi.

Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại Dương Chấn và năm chủ gia tộc đứng đầu Giang Bình.

“Phịch!”

Gia chủ Khổng và gia chủ Đặng cuống quít quỳ xuống trước mặt Dương Chấn: “Cậu Dương, chúng tôi biết lỗi rồi. Xin cậu tha thứ cho chúng tôi!”

Dương Chấn không thèm nhìn bọn họ, dứt khoát cất bước rời khỏi. Lúc đi tới cửa, anh chợt dừng lại.

“Sau này, nhà họ Tô là gia tộc đứng đầu Giang Bình!”

Dương Chấn đột nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, Tô Thanh Sơn lập tức sững sờ. Trông thấy Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên không hề ngạc nhiên, ông ta mới tỉnh ngộ.

Dương Chấn muốn dẫn nhà họ Quan và nhà họ Hàn rời khỏi Giang Bình. Còn nhà họ Tô được chỉ định là gia tộc đứng đầu Giang Bình, cũng có nghĩa là không còn cơ hội theo Dương Chấn tới Yên Đô.

“Cảm ơn cậu Dương!”

Tô Thanh Sơn không hề vui vẻ khi nhà họ Tô trở thành gia tộc đứng đầu Giang Bình, còn rất là thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.