Nghe tin có người của nhà họ Điền đến, cả người Ngải Minh Húc run lên, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
“Đi, theo tôi ra gặp người nhà họ Điền!”
Ngải Minh Húc vội vàng dẫn theo đoàn người nhà họ Ngải đi ra cửa.
Nhìn cảnh tượng này, Ngải Lâm chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Cô ta đã hiểu được lý do bấy lâu nay ông nội vẫn không chịu giao lại quyền gia chủ cho Ngải Minh Húc, bởi vì ông ta vốn không xứng.
Tuy nhà họ Điền rất mạnh, nhưng nhà họ Ngải cũng không yếu thế.
Nếu hai nhà họ Điền và nhà họ Ngải đối đầu với nhau, nhà họ Ngải dù bị diệt thì cũng sẽ kéo theo nhà họ Điền bị tổn thất nặng nề. Hiện giờ ở Yên Đô, mối quan hệ của tám gia tộc vô cùng khó hiểu, vừa kiềm chế lại vừa ngầm liên thủ với nhau.
Dù là gia tộc nào đi nữa, một khi bị tổn hại thì các gia tộc khác sẽ nhân cơ hội gây khó dễ.
Vì vậy, chỉ cần nhà họ Ngải cứng rắn thì cho dù nhà họ Điền có là một trong tám gia tộc lớn ở Yên Đô cũng không dám tùy tiện dùng quyền lực gây khó dễ với nhà họ Ngải.
Bởi vì cái giá để tiêu diệt nhà họ Ngải quá lớn, nhà họ Điền chắc chắn sẽ không gánh nổi hậu quả.
Nhưng Ngải Minh Húc lại tự tỏ ra yếu thế, tự mình dẫn cả nhà họ Ngải đi nghênh tiếp, thái độ cực kỳ hèn mọn, biểu hiện ra bộ dáng phục tùng vô cùng quen thuộc.
Đối với nhà họ Ngải đây chính là một sự sỉ nhục.
Cho dù làm vậy có thể bảo vệ nhà họ Ngải lúc này, nhưng chỉ sợ sau này sẽ tránh không được trở nên yếu thế trước nhà họ Điền. Những gì mà nhà họ Ngải sắp phải đối mặt sẽ là sức ép từ mọi phía của nhà họ Điền.
“Ngải gia chủ, Ngải Minh Húc cùng toàn bộ con cháu đích tôn nhà họ Ngải chào mừng Điền tổng.”
Ngải Minh Húc dẫn theo đám người nhà họ Ngải đứng hai bên cửa, hơi khom người đồng thanh chào hỏi sự xuất hiện của nhà họ Điền.
Ông ta hiện đang là người thừa kế của nhà họ Điền, gần một nửa sản nghiệp nhà họ Điền đều do ông ta quản lý, nghe nói không bao lâu nữa ông ta sẽ chính thức là gia chủ của nhà họ Điền.
Lúc này, Lâm Kiều tóc tai bù xù, trên mặt còn hằn rõ mấy dấu bàn tay, rõ ràng là bị người khác đánh không nhẹ.
“Ngải Minh Húc, ông quả nhiên rất to gan, tôi cho ông nửa tiếng để ông mang con gái ông và bạn trai của nó đến chịu chết, nhưng không ngờ ông lại dám từ chối.”
Điền Hoa lạnh lùng nhìn Ngải Minh Húc nói: “Nếu đã như vậy, tôi chỉ còn cách tự mình đến nhà họ Ngải một chuyến!”
Nghe đến đây, sắc mặt Ngải Minh Húc lập tức biến sắc, khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ đáp: “Thưa Điền tổng, cho phép tôi xin được giải thích chuyện này. Không phải tôi không muốn đưa chúng đến nhà họ Điền mà là vì chúng không nghe lời tôi, không muốn đến nhà họ Điền nhận tội.”
Điền Hoa cười chế giễu: “Tôi không quan tâm, ông là gia chủ của nhà họ Điền, lời ông nói họ không chịu tuân theo là chuyện của ông.”
“Điền tổng, mong ông hãy cho tôi được chuộc tội!” Ngải Minh Húc nhanh chóng khóc lóc cầu xin.
Ông ta vốn tưởng người nhà họ Điền chỉ sắp xếp tùy tiện một vài người đến đây, không nghĩ đến Điền Hoa lại đích thân tới.
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng giao con gái ông và hung thủ ra đây, khi giải quyết xong bọn họ chúng ta sẽ bàn việc khác.”
Điền Hoa lạnh nhạt nói.
Rõ ràng là ông ta chỉ muốn giết Ngải Lâm và Mã Tuân, về phần nhà họ Ngải ông ta cũng không có ý định muốn tiêu diệt, tất cả đều chỉ vì lợi ích mà thôi.
Là người thừa kế của nhà họ Điền, ông ta tất nhiên cũng không phải là kẻ ngu. Ông ta biết nếu tiêu diệt nhà họ Ngải sẽ tự mang đến không ít phiền phức và bất lợi cho nhà họ Điền.
Lợi ích mới là quan trọng nhất!
“Đứa con gái mất dạy kia, còn không mau cút ra đây!”
Ngải Minh Húc nghe hiểu ý nghĩa trong lời của Điền Hoa, lòng mừng rỡ nhìn về phía Ngải Lâm, tức giận hét lên.
Một lời này khiến trái tim Ngải Lâm tan nát.
Ông ta đã xác định muốn Ngải Lâm phải gánh chịu tất cả lửa giận của nhà họ Điền, tránh mất lòng giữa hai nhà Ngải, Điền.
Ánh mắt Dương Chấn hơi nheo lại, liếc mắt nhìn Ngải Minh Húc, thầm nghĩ loại người như vậy có chết bao nhiêu lần cũng không đủ.
“Người là do tôi giết, có chuyện gì cứ nhắm vào tôi!”
Ngải Lâm đang định bước tới thì ngay lập tức được Mã Tuân bảo vệ sau lưng.
Nghe được lời của Mã Tuân, ánh mắt Điền Hoa lập tức nhìn về phía anh ta. Trong ánh mắt tràn đầy sát khí muốn giết người.
Nỗi đau mất đi con trai yêu quý, có thể phần nào hiểu được cơn tức giận của Điền Hoa.
Ngải Lâm biết rõ năng lực của Mã Tuân, cũng không muốn tranh cãi mà bình tĩnh, yên tâm đứng sau bóng lưng to lớn của anh ta, lòng tràn ngập hạnh phúc.
“Đã giết con trai của tôi còn dám kiêu ngạo như vậy. Cậu thanh niên này, cậu có biết tôi là ai không?”
Mã Tuân cười lạnh đáp: “Ông không phải là người nhà họ Điền sao? Ông không đủ tư cách đứng trước mặt tôi kiêu ngạo. Con trai ông vốn là tự tìm đường chết, tuyên bố muốn giết tôi, còn hạ sát chiêu với tôi. Đáng tiếc là anh ta quá yếu kém, bị tôi chặt bỏ tứ chi. Tôi cũng không nghĩ chỉ là đánh bừa một trận, thế mà cũng dễ dàng loại bỏ anh ta như thế.”
“Cậu muốn tìm đường chết!”
Lời của Mã Tuân đã hoàn toàn chọc giận Điền Hoa.
“Con của tôi, thật sự là bị nó giết?”
Điền Hoa đột nhiên nhìn Lâm Kiều đang bị hai tên vệ sĩ đè xuống, tức giận hỏi.
Lúc Điền Hoa vừa hỏi xong, cô ta lập tức gật đầu lia lịa nói: “Chính là anh ta, một lời không hợp thì đã đánh nhau với cậu Vũ.
Cậu Vũ chết rất thảm, bác Điền, bác nhất định đừng để anh ta chết một cách thoải mái.”
“Còn người đang đứng phía sau anh ta chính là con gái nhà họ Ngải, mọi chuyện đi đến nước này tất cả đều là do cô ta mà ra, cô ta cũng là đồng phạm.”
“Cậu Vũ chính là bị đau đến chết, bác Điền, bác nhất định phải khiến chúng sống không bằng chết, sau đó hãy giết chết họ.”
Lâm Kiều tràn đầy ác độc nói.
Nhất là khi nhìn thấy Ngải Lâm, trong mắt cô ta hiện lên sự hận thù mãnh liệt, cô ta chỉ muốn chính tay giết chết Ngải Lâm.
Ngải Lâm nhíu mày, từ phía sau Mã Tuân đi lên, lạnh lùng nói: “Không phải do cô không biết tự trọng, tự mình kiếm chuyện nên mới khiến bạn trai tôi phải ra tay sao?”
“Câm miệng! Tôi nói là tại cô thì chính là tại cô!” Lâm Kiều hét lên như người mất trí.
Ngải Lâm biết người phụ nữ này không có liêm sỉ, nên tự động bỏ qua, nhìn sang Điền Hoa nói: “Điền tổng, tôi tin là ông đã tìm hiểu rõ chuyện này ra sao. Rốt cuộc có phải con ông chết vì người phụ nữ này hay không hẳn là ông biết rất rõ!”
Điền Hoa không nói gì, nheo hai mắt lại.
“Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tôi chỉ biết người chết hiện tại là con tôi, mà các người lại vẫn sống tốt. Tất cả các người đều phải chôn cùng con trai tôi!”
Điền Hoa mở miệng, lời lạnh như sương.
“Mau đưa hai người bọn họ theo!”
Điền Hoa vung tay ra lệnh, hai tên vệ sĩ trực tiếp đi về phía Mã Tuân và Ngải Lâm.
Mã Tuân đưa Ngải Lâm ra phía sau để bảo vệ, lạnh lùng nhìn Điền Hoa: “Nếu không muốn nhà họ Điền có thêm người chết, tốt nhất ông nên đưa người về đi!”
“Cậu đang uy hiếp tôi sao?” Điền Hoa cười khinh thường đáp lại.
“Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở ông mà thôi!”
Mã Tuân cười lạnh: “Về phần uy hiếp, ông còn chưa tư cách!”
Lời vừa nói ra xung quanh trở nên tĩnh lặng!
Một lúc lâu sau, Điền Hoa mới hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu yên tâm, đợi lát nữa tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết!”
“Điền Hoa, khẩu khí của ông cũng thật lớn!”
Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt bất ngờ vang lên từ phía sau.
Mọi người quay người lại nhìn liền thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, dần đi tới dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ.